Sau khi kết hôn với nhân vật phản diện tàn tật - Lộc Thập.
Chương 39:
Edit: Linh.
Beta: Mều.
Thẩm Từ nổi quạu, nhắn hai chữ trả lời Phùng Việt: 【 Không được 】
Lại còn muốn kéo dài.
Nếu không phải Ôn Dao nhắc tới, chắc Thẩm Từ đã quên mất, cậu không nhắc Phùng, họ Phùng cũng không chủ động trả lại tiền, bị cậu nhắc, mới trả lời câu “Trả trước một phần”?
Phùng Việt [ giọng nói ]: “Không phải, Tiểu Từ, cậu nghe tôi giải thích, tôi thật sự đang gom tiền, nhưng sáu mươi vạn thì không đủ, xin cậu, cho tôi thêm chút thời gian, tôi nhất định sẽ trả lại, một đồng cũng không thiếu!”
Thẩm Từ: 【 Hiện tại anh gom được bao nhiêu? 】
Phùng Việt: 【 Mười vạn 】
Chân mày Thẩm Từ hơi nhếch lên —— mới mười vạn thôi à?
Cho hắn ta ba tháng để trả hết sáu mươi vạn, mà giờ mới chỉ gom được một phần sáu?
Cậu càng quạu hơn: 【 Tôi cho anh mượn nhiều tiền như vậy, anh tiêu hết vào đâu? Cho anh mượn sáu mươi vạn, anh chỉ gom lại được mười vạn? 】
Phùng Việt [ giọng nói ]: “À…… Cậu cũng biết đó, toàn mang đi chơi game hết rồi, tài khoản trò chơi không đáng tiền, tôi rao bán, nạp thêm bốn mươi vạn, cũng chỉ bán được chưa đến mười vạn, tôi lại chắp vá lung tung với mượn một chút, gom lại được như kia.”
Thẩm Từ nghe xong, cảm thấy lửa giận từ bên trong phun ra ngoài.
Nạp tiền vào game mà nạp hơn bốn mươi vạn?!
Trong nhà có mỏ quặng thì không nói làm gì, gia cảnh Phùng Việt như vậy, vay tiền để nạp vào game?
Cậu tức đến mức ngón tay hơi run rẩy: 【 Tôi cho anh mượn sáu mươi vạn, anh nạp vào game hơn bốn mươi vạn, còn dư lại mười mấy vạn đâu? 】
Phùng Việt [ giọng nói ]: “Dư lại…… Đương nhiên là dùng hết rồi, ăn cơm, mua máy tính các thứ, hai năm tiêu hơn mười mấy vạn, cũng không tính là nhiều đi.”
Hắn ta càng nói càng không tự tin, giọng nói đầy vẻ chột dạ, Thẩm Từ hít sâu một hơi, mới kiềm chế không nả súng mắng người.
Rốt cuộc làm sao mà nguyên chủ lại vừa mắt cái tên Phùng Việt rác rưởi này chứ, rõ ràng cậu nhớ tên này nói hắn ta có việc làm, không thiếu tiền, vậy mà lại lừa cậu, mượn sáu mươi vạn từ hai năm trước rồi tiêu pha hết, phàm là khi hắn có việc làm, cũng không đến mức không tiết kiệm được một xu.
Cậu nhớ không lầm thì họ Phùng năm nay hai mươi lăm, cùng lắm kém Tần Ức một tuổi, hắn không thừa kế tài sản của Tần Tiềm, chỉ dựa vào chính mình mà tậu mấy trăm triệu thậm chí hơn một tỷ, những thành tựu trong âm nhạc không thể đo đếm bằng tiền.
Lại nhìn Phùng Việt, hai mươi lăm tuổi đến công việc cũng không có, dựa vào vay tiền để nuôi sống bản thân, ngoài chơi game ra thì không làm gì khác, nói hắn ta chơi game giỏi, nhưng cũng chả phải tuyển thủ chuyên nghiệp, đến cả streamer cũng không bằng?
Giữa người với người sao lại có khoảng cách lớn như vậy?
Thẩm Từ không còn gì để nói với loại vô dụng không chịu nỗ lực này, nhắn lại lần nữa: 【 Nói ba tháng là ba tháng, còn không thì tự lo cho mình đi】
Cậu gửi xong thì để điện thoại xuống, Tần Ức bên cạnh rốt cuộc ngồi không yên nổi nữa, cau mày hỏi: “Em đang nói chuyện với ai vậy?”
Thẩm Từ ngẩng đầu lên, lúc này mới ý thức được mình thế mà ở trước mặt Tần Ức mở tin nhắn thoại của Phùng Việt, không khỏi giật mình, xấu hổ nói: “Em đang…… đòi nợ.”
Thật ra Thẩm Từ cũng không muốn dùng ba chữ “Bạn trai cũ” để chỉ Phùng Việt, dù sao đó cũng là bạn trai cũ của nguyên chủ, không phải cậu, hơn nữa nguyên chủ cũng chưa từng có quan hệ yêu đương với hắn ta, cùng lắm là —chơi game cùng nhau, tán dóc mà thôi.
Nhưng cậu lại không muốn giấu giếm Tần Ức, vẫn nói ba chữ kia rất cẩn thận, muốn xem thử phản ứng của hắn.
“Bạn trai cũ?” Quả nhiên Tần Ức phản ứng rất mạnh, sống lưng thẳng tắp, ngữ khí có chút không tốt lắm, “Ai?”
“Cũng không thể tính là bạn trai cũ,” Thẩm Từ vội vảng bổ sung thêm, “Thì quen qua mạng, sau này phát hiện ở cùng thành phố, cũng chưa từng nói muốn hẹn hò, hắn không thật lòng với em đâu, chỉ muốn vay tiền của em thôi.”
Tần Ức quan sát cậu: “Vậy em thật lòng với tên đó?”
Thẩm Từ: “……”
Cậu không biết nguyên chủ có thật lòng hay không, cùng lắm nhìn những bằng chứng hắn ta mượn tiền cậu trong điện thoại, đoán chừng cậu có chuẩn bị, không tính là thật lòng đâu ha.
Vì thế cậu đành phải căng da đầu nói: “Cũng không có, thì là…… Hắn dẫn em chơi game, đưa em bay nè, nói chuyện phiếm, rồi có lúc dỗ em, nên có chút thiện cảm với hắn.”
“À,” Thần sắc Tần Ức dịu đi, dường như hiểu ra cái gì, “Game cp?”
Thẩm Từ liên tục gật đầu.
Bản thân cậu không chơi game, nhưng trước kia lúc đi học, nghe thấy bạn học nhắc đến “cp”, biết từ này là nghĩa là gì, nhưng mà ngoài ý muốn là, Tần Ức thế mà cũng biết.
Cậu còn cho rằng Tần thiếu ru rú trong nhà, cả ngày nhốt mình trong biệt thự ngăn cách với thế giới bên ngoài, không lên mạng để ý mấy thứ này đâu.
Tần Ức đang nhíu mày thì chậm rãi giãn ra: “Yêu qua mạng không đáng tin —— hắn nợ em bao nhiêu tiền?”
“Sáu mươi vạn.”
“— Mượn một lần?”
“Không phải, là mượn liên tục trong hai năm.”
Tần Ức thở dài: “Em sao lại — không có chút phòng bị nào thế, vay tiền của em không trả, vậy mà lần sau còn cho hắn mượn? Mấy năm nay tình hình tài chính của Thẩm gia không phải rất tệ sao, Thẩm Triệu Thành bán dương cầm của em đi, em còn có tiền cho mượn…… Tên gì?”
“Phùng Việt,” Thẩm Từ nhỏ giọng, “Thì — lúc đầu còn có tiền thì vay tương đối nhiều, về sau vay ít hơn, nhưng tính mỗi lần mấy ngàn, cộng lại cũng không ít tiền.”
Cậu nói, chớp chớp mắt: “Nhưng mà, sao anh biết Thẩm Triệu Thành bán dương cầm của em vậy?”
Tần Ức bỗng nhiên luống cuống, dời tầm mắt: “Ôn Dao nói cho anh.”
Lại là Ôn Dao?
Thế tóm lại Ôn Dao đã nói cho Tần Ức bao nhiêu chuyện rồi, không phải anh không vừa mắt Tần thiếu sao, tại sao lại nói chuyện của cậu cho người khác?
Cậu càng nghĩ càng cảm thấy quan hệ giữa hai người này thật kì lạ, đang nghĩ có nên hỏi thẳng hay không thì bỗng nghe thấy chuông điện thoại của mình vang lên.
Phùng Việt thấy cậu lâu không trả lời, thế mà lại gọi điện thoại cho cậu.
Thẩm Từ không muốn nhận, vừa định tắt đi thì nghe thấy Tần Ức nói: “Nhận đi”
Cậu đành phải nhận máy, âm thanh nôn nóng của Phùng Việt lập tức truyền ra: “Tiểu Từ, xin cậu, cho tôi thêm thời gian đi, hiện tại tôi thật sự không kiếm đâu ra được sáu mươi vạn, tôi trả trước mười vạn cho cậu được không? Tôi chắc chắn sẽ trả lại, nhưng bây giờ tôi thật sự không có nhiều như vậy!”
Thẩm Từ vừa định mắng lại thì thấy Tần Ức vươn tay, giật luôn điện thoại của cậu đi, giọng nói trầm thấp của người đàn ông mang theo cảm giác áp bức khó lòng bỏ qua: “Cậu Phùng.”
Giọng nói bên kia trong nháy mắt im bặt, qua một lúc sau mới truyền đến âm thanh Phùng Việt hít khí lạnh: “Ai…… Ai vậy? Anh không phải là Tần…… Tần Tần Ức chứ?!”
Chỉ cần nhắc đến cái tên “Tần Ức” này là có thể khiến Phùng Việt lắp bắp, có thể thấy được danh tiếng của chồng chưa cưới này quả thực vang xa. Tần Ức dường như không có chút lo lắng sẽ hù chết người luôn tại chỗ, lạnh nhạt nói: “Là tôi.”
Trong điện thoại vọng đến tiếng đồ đạc bị đổ, một trận leng keng loảng xoảng, Phùng Việt hình như đã bị dọa đến choáng váng, giọng run rẩy: “Ha…… Ha ha, ngài, ngài, à ừm, chào ngài, tôi…… đây……”
“Lúc trước đe dọa tôi không phải rất điên cuồng sao?” Thẩm Từ tiến lại gần, không chút lưu tình đổ thêm dầu vào lửa, “Anh nói chồng chưa cưới của tôi là tên điên, sẽ tra tấn tôi đến chết, ngại quớ, làm anh thất vọng rồi.”
Tần Ức lại nhíu mày, dùng ánh mắt kì lạ nhìn cậu.
Tra tấn đến chết?
Ở bên ngoài thế mà có những tin đồn như vậy à?
“Tôi…… Tôi không có!” Giọng Phùng Việt giống như sắp khóc, “Không phải, tôi nói bậy, tôi nói hươu nói vượn! Xin lỗi nhiều ạ, tôi không cố ý, cầu xin ngài, cầu xin ngài buông tha cho tôi!”
“Tôi còn chưa nghĩ đến chuyện nên làm gì anh,” Vẻ mặt Thẩm Từ vô tội, “Tôi chỉ yêu cầu anh trả lại tiền, thiếu nợ thì trả nợ không phải chuyện thường à? Sao anh lại làm như tôi bức anh vậy?”
“Tôi trả, tôi nhất định trả!” Phùng Việt gấp đến mức nôn nóng, “Cậu lại…… lại cho tôi thêm ba tháng nữa được không? Trong vòng ba tháng, tôi trả lại năm mươi vạn còn lại cho cậu, cậu xem được không? Được không? Nhất định, nhất định có thể trả lại!”
Thẩm Từ nghe thấy hắn ta sợ tới mức chỉ thở dốc, cũng không có hứng thú tiếp tục dọa dẫm, nếu thật sự dọa người ta đến mức không biết tốt xấu gì thì trông cũng không tốt lắm.
Cậu đang định đồng ý thì nghe thấy Tần Ức giành nói trước: “Chỉ ba tháng.”
Phùng Việt nghe hắn buông tha, suýt khóc vì sung sướng, lại như sợ hắn đổi ý, vội vàng nói: “Được được được, ba tháng, ba tháng nhất định trả, cảm ơn cảm ơn!”
“Còn có,” Tần Ức nhìn màn hình điện thoại, biểu tình hết sức không vui, “Đổi avatar của cậu đi.”
Phùng Việt ở bên kia sửng sốt một lúc, cuống quít giải thích: “Không Tần thiếu, đây không phải avatar tình nhân đâu! Này chỉ là tùy tiện chọn từ gói biểu tượng cảm xúc Corgi thôi, rất nhiều người dùng!”
Tần Ức hơi híp mắt, lạnh lùng nói: “Đổi đi.”
“Được được được, đổi, lập tức đổi!”
“Còn nữa, xóa bạn bè với Thẩm Từ trong game.”
“Đã xóa! Cái tài khoản kia tôi đã bán rồi, xóa tất cả bạn bè trước khi bán, ngài yên tâm!”
“Ừm,” Phùng Việt phối hợp làm Tần Ức khá hài lòng, “Sau khi trả lại tiền, tất cả phương thức liên lạc cũng phải xóa đi.”
“Không thành vấn đề, tuyệt đối không thành vấn đề!”
Thẩm Từ nhìn hắn, trong lòng thầm nói anh không nói, Phùng Việt cũng sẽ xóa, biết Tần thiếu trắng trợn như vậy mà che chở cậu, cho hắn ta mượn tám lá gan cũng không dám giữ.
“Đã như vậy,” Tần Ức không muốn nói nữa, “Trong vòng ba tháng trả tiền lại, nếu không làm được, tự gánh lấy hậu quả.”
Nói xong, trực tiếp kết thúc cuộc gọi.
Hắn trả điện thoại cho Thẩm Từ: “Sau này đừng tiếp xúc với loại người này nữa, không riêng gì Phùng Việt, những người khác cũng không cần.”
“Chỉ có cái này,” Thẩm Từ cẩn thận biện minh cho mình, “Chỉ vì chơi game nên mới thêm thôi.”
Cậu thấy sắc mặt Tần Ức không có gì thay đổi, liền biết “biện minh” là lựa chọn sai lầm, lập tức nhượng bộ, duỗi tay ôm cổ hắn: “Biết rồi mà, nghe anh hết nè.”
Tần Ức giữ cổ tay của cậu, không cho cậu tiếp tục tới gần, nghiêm mặt nói: “Em đã học năm ba rồi, đừng có hay chơi game, nếu muốn chơi, đợi thi đại học xong, anh chơi cùng em.”
Thẩm Từ không biết sao cảm thấy “Chồng chưa cưới” tốt biến thành “Phụ huynh”, có chút chán nản nói: “Đã lâu rồi em không chơi……”
Cậu nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Cơ mà, anh có thể chơi game sao?”
“Không, nhưng anh có thể học.”
Thẩm Từ lập tức thấy cảm động: “Thật ra em cũng không á.”
Ý của cậu vốn là “Là nguyên chủ không phải em”, nhưng Tần Ức rõ ràng hiểu lầm, lạnh lùng nói: “Nếu em muốn, cũng đừng để Phùng Việt đưa em bay game.”
Những lời bất mãn sắp tràn ra, Thẩm Từ vội vàng hôn hắn một cái: “Được, đừng nóng giận, về sau ngoài đòi nợ ra, em sẽ không để ý đến hắn nữa.”
Tần Ức bị cậu hôn một cái liền tránh sang một bên, không để cậu hôn lần thứ hai, vẻ mặt dịu đi một chút, hạ lệnh: “Đi luyện đàn.”
“Ừm, được.”
Thẩm Từ vội vàng chạy khỏi hiện trường, không nhìn thấy sau khi cậu rời đi Tần Ức cầm điện thoại, mở trình duyệt ra, gõ vào thanh tìm kiếm: “Làm sao để dỗ người khác?”
_________
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Từ nói: Lúc nói chuyện phiếm sẽ dỗ tui, tui có thiện cảm với anh ấy.