Sau khi kết hôn với nhân vật phản diện tàn tật - Lộc Thập.

Trích đoạn kết chương 37 + chương 38:

Edit: Linh.

Beta: Mều.

[Thẩm Từ uống mấy ngụm soda rồi đưa chai nước cho hắn, Tần Ức không lấy: “Anh không khát, em uống một mình đi.”

Đột nhiên Thẩm Từ cúi người hôn lên môi hắn, giống như thưởng cho hắn vì đã giúp cậu mở nắp chai ra vậy.

Hô hấp của Tần Ức như ngừng lại, trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn kì lạ, nhưng lại không hài lòng với mùi vị như chuồn chuồn lướt nước này, ma xui quỷ khiến duỗi tay túm chặt cậu, bắt cậu ngồi lên đùi mình, mạnh mẽ làm nụ hôn sâu hơn.]

Thẩm Từ lập tức kinh ngạc.

Trước đây cậu chưa bao giờ dám trực tiếp ngồi lên đùi đối phương, sợ sẽ làm hắn bị thương, lúc này bị hắn lôi kéo, không khỏi giãy giụa, có chút hoảng sợ mà né tránh: “Anh không đau sao?”

“Không đau,” Tần Ức khẽ nhíu mày, hình như không quá hài lòng khi cậu cứ giãy giụa, bàn tay đang giữ gáy cậu siết chặt hơn, “Đừng lộn xộn.”

Thẩm Từ đành phải ngồi yên, chỉ cảm thấy bị Tần Ức bắt ngồi trên đùi, bị hắn ôm trong lòng, bị ôm eo, ôm gáy này mang đến cảm giác “bị khống chế” rất mãnh liệt.

Ôn Dao nói không sai, người đàn ông trước mặt này có dục vọng khống chế rất mạnh, này có thể là được thừa hưởng từ Tần gia, dục vọng khống chế của Tần Tiềm mãnh liệt đến mức biến thái, Tần Ức thì không rõ ràng như vậy, có thể do tai nạn mà dục vọng khống chế này bị giảm một nửa.

Nhưng ở một vài điểm nào đó vẫn có thể nhìn ra, ví dụ như không cho người khác động vào đồ trong biệt thự, không ai được khoa tay múa chân với “đồ” của mình, lúc hôn môi mặc dù không phải hắn chủ động, nhưng nhất định phải đảo khách thành chủ.

Tuy nghe có hơi đáng sợ, nhưng Thẩm Từ cũng không quá kháng cự cảm giác bị khống chế này, thật ra cậu hy vọng Tần Ức có thể mau chóng đứng dậy được, tiếp xúc với những thứ thú vị hơn, đừng để hắn phải bó tay bó chân như vậy, chỉ dừng lại ở việc hôn môi, còn phải cẩn thận nâng niu không làm hắn bị thương.

Dường như đã lâu lắm rồi cậu chưa trải qua cảm giác được yêu thương, giống như nguyên chủ có thể ỷ lại vào Ôn Dao, cậu cũng muốn có người mà mình có thể ỷ lại vô điều kiện.

Không nhất định phải người thân, cũng có thể là người yêu.

Thẩm Từ nhắm mắt lại, chú tâm hôn.

Cậu chậm rãi điều chỉnh hô hấp, thích ứng với tiết tấu của đối phương, không dừng lại nửa chừng như lúc trước, cho đến khi Tần Ức tự tách ra, cậu mở mắt ra một lần nữa, trong ánh mắt còn có chút mê mang.

Hơi thở hai người quấn quýt, trong không khí như phảng phất một mùi hương khiến người ta mê loạn, bàn tay của Tần Ức đang giữ sau gáy cậu đột nhiên chuyển xuống, đặt lên vai rồi gắt gao ôm cậu vào trong ngực, tựa đầu lên vai cậu.

Thẩm Từ dần dần tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy hơi thở đối phương gấp gáp, không ngừng phả vào da thịt của cậu, mang đến cảm giác ấm áp và ẩm ướt kì lạ.

Trạng thái hiện tại của Tần Ức hình như có chút không đúng.

Nhưng cụ thể là không đúng chỗ nào cậu cũng không nói được, đành phải đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt tóc hắn.

Tần Ức bị cậu chạm vào, thân thể mềm nhũn, Thẩm Từ nghe thấy hắn thấp giọng thở dốc một hơi, ngay sau đó chỗ xương quai xanh đau nhói, thế mà lại bị hắn nhẹ nhàng cắn lên.

“Ư…”

Thẩm Từ không nhịn được mà kêu một tiếng, thân thể khẽ run lên, phần da bị hắn cắn truyền đến cảm giác ngứa ran, mang theo loại nhiệt độ không tên cùng với đau nhức, nháy mắt khiến thân thể cậu tê dại, không động đậy được nữa.

Không hiểu sao cậu thấy eo có chút mềm nhũn, sắp ngồi không yên, nhịn không được mà lên tiếng cầu xin: “Anh ơi...”

Tần Ức lập tức nhả ra, giống như vừa mới tỉnh mộng, ngay tức khắc từ hõm vai ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy trên xương quai xanh trắng nõn ửng hồng của thiếu niên đã bị hắn cắn thành một nùi dấu răng.

“…… Xin lỗi,” Tần Ức dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa, lại không thể làm dấu răng nhanh chóng biến mất, đành phải hôn dấu răng kia lần nữa, thấp giọng hỏi, “Đau không?”

“Hổng sao.” Lỗ tai Thẩm Từ đỏ bừng, nói đau nhưng thật ra không đau lắm, nhưng thấy xấu hổ quá trời quá đất.

Lần trước bị hắn hôn cổ, dấu hôn cũng vài ngày chưa mất, lần này lại cắn xương quai xanh…… Chẳng lẽ muốn cậu mang theo cái dấu này đi học sao!

Có phải Tần Ức cố ý làm thế để đánh dấu chủ quyền không vậy?

Cậu không dám tiếp tục, vội vàng từ trên người đối phương đứng dậy, vẫn không yên tâm cho lắm, lại hỏi: “Chân không đau thật sao?”

“Không sao,” Tần Ức đã hoàn toàn bình tĩnh lại, “Em không nặng.”

Tầm mắt Thẩm Từ lại tiện đường hướng lên trên, nhìn vào chỗ nào đó không nên nhìn—— vẫn không chịu thoát kiếp ngủ đông luôn.

Hôn cũng hôn nhiều lần như vậy rồi, sao vẫn không có phản ứng nào với cậu, Tần thiếu rốt cuộc có được không vậy?

Có vẻ như…… Trầm cảm cũng ảnh hưởng đến ham muốn ở phương diện kia nhể?

Cậu đang mải suy nghĩ lung tung thì thấy Tần Ức nhíu mày: “Đang nhìn gì vậy?”

“Không…… Không có!” Thẩm Từ vội vàng dời tầm mắt đi, nói sang chuyện khác, “À thì, em quên nói với anh, hôm nay Ôn Dao đưa em đến trường lấy sách, lúc về thì em có mời anh ấy vào, ảnh nói ảnh muốn sống ở đây để sau này có thể bảo vệ em, anh xem……”

“Ừm,” Tần Ức cũng không kinh ngạc, “Là anh bảo anh ta đến đây, em bảo quản gia lên tầng hai dọn dẹp phòng cho khách, để anh ta ở đi.”

“Vâng.”

Thẩm Từ xoay người rời đi, Tần Ức bỗng nhiên nhìn thấy nửa chai nước soda bên cạnh, muốn kêu cậu lại, nhưng bên tai đã nghe thấy tiếng đóng cửa.

Không biết nghĩ gì mà hắn duỗi tay cầm chai nước soda, vặn nắp chai, đưa lên môi uống một ngụm

Ngọt.

*

Thẩm Từ vội vàng chạy ra khỏi phòng ngủ, nhiệt độ trên mặt vẫn chưa rút đi, cậu hít sâu một hơi, nhanh chóng đóng cửa lại.

Vừa rồi cậu suy nghĩ cái gì vậy, vậy mà cậu lại nghi ngờ Tần thiếu không được!

Không thể nào, Tần thiếu nhất định được mà!

Chẳng qua là do sinh bệnh nên ảnh hưởng thôi.

Cậu tự an ủi mình như vậy, đến phòng khách tìm Ôn Dao, báo tin tốt là Tần Ức đồng ý cho anh ở lại, ai ngờ Ôn Dao nghe xong chỉ gật đầu: “Quản gia đã đi dọn phòng rồi.”

Thẩm Từ sửng sốt.

Cho nên là, hai người họ sớm đã liên lạc với nhau sao?

Sao cậu lại cảm thấy Tần Ức với Ôn Dao không phải là “Thỉnh thoảng liên lạc” như cậu tưởng, mà là “Thường xuyên lui tới” nhỉ?

Khi cậu còn đang thắc mắc, tầm mắt Ôn Dao đã rơi vào cổ cậu, cổ áo ngủ lỏng lẻo lộ ra một đoạn xương quai xanh xinh đẹp, lúc này trên xương quai xanh có dấu răng còn mới, vùng da xung quanh dấu răng còn rất đỏ, rõ ràng là vết còn mới.

Đôi mắt hồ ly phảng phất như luôn mang ý cười của anh cong lên, ngữ khí có chút ý vị không rõ ràng: “Ban ngày ban mặt đã kịch liệt như vậy sao?”

Thẩm Từ sửng sốt một chút, mới phản ứng được là anh đang nói cái gì, cuống quýt đưa tay kéo áo lên: “Không phải, anh đừng hiểu lầm!”

“Anh hiểu lầm gì đâu,” Ý cười của Ôn Dao càng sâu, “Anh nói các em hôn nhau rất kịch liệt —— em cho rằng anh đang nói gì vậy?”

Thẩm Từ: “……”

Ôn Dao lại cố ý trêu chọc cậu!

Cậu có chút hờn mà trừng mắt nhìn đối phương, Ôn Dao thấy phản ứng này của cậu, ngược lại lại nhướng mày, thu hồi ánh mắt khỏi cái cổ trống không của cậu: “Nhưng mà, dây chuyền của em đâu? Lúc trước không phải là lấy về rồi sao, sao không đeo, cất rồi à?”

“Cất đi rồi,” Thẩm Từ sửa sang lại cổ áo, “Em đưa cho Tần Ức.”

“Đưa cho Tần Ức?” Ôn Dao có chút khó tin, “Cái đó đối với em không phải là món đồ rất quan trọng sao, em cứ vậy mà đưa cho Tần Ức?”

Ánh mắt Thẩm Từ trốn tránh: “Đối với em mà nói, anh ấy cũng rất quan trọng……”

Ôn Dao trầm mặc, tâm tình phức tạp mà đánh giá đối phương một lát, cuối cùng chỉ có thể thở dài: “Được, vậy chúc hai người sớm nhận được giấy chứng nhận kết hôn, trăm năm hòa thuận.”

Thẩm Từ trộm nhìn anh, cảm thấy ngữ khí này của anh chua như giấm pha chanh.

Lại nghe anh vô cùng đau đớn mà nói: “Đứa em trai vất vả nuôi nấng, cứ thế mà bị bế đi rồi."

Không hiểu sao Thẩm Từ nghe ra được câu “Cải trắng vất vả trồng được lại bị heo ủn mất”, thật sự không nghĩ ra được vì sao Ôn Dao với Tần Ức lại mâu thuẫn với nhau như vậy, rõ ràng hai người không liên quan đến nhau, chỉ bởi vì một người là vệ sĩ của cậu, một người là chồng chưa cưới sao?

Cậu ho khan một tiếng: “Ờ thì, anh muốn chuyển đến đây, có phải về thu dọn đồ đạc gì không, định ở bao lâu ạ?”

Ôn Dao: “Lâu hay không thì còn phải xem hắn ta, xem tình trạng này của hắn lúc nào thì khỏi đã, biết đâu một ngày đột nhiên nhìn anh không vừa mắt, lại muốn anh cuốn gói về nhà ấy chứ.”

Thẩm Từ nhỏ giọng: “Anh ấy không phải loại người vậy đâu, nếu đã kêu anh ở lại đây thì sẽ không đuổi anh đi đâu.”

“Ồ?” Ôn Dao bỗng vươn tay nhéo nhẹ má cậu, “Hai người còn chưa chính thức kết hôn đâu, đã bắt đầu biết nghĩ nói chuyện giúp hắn ta rồi sao? Nhóc con không có lương tâm.”

Thẩm Từ bị anh nhéo đến chảy cả nước mắt, đáng thương nhìn anh: “Em sai rồi……”

“Thôi quên đi,” Ôn Dao buông cậu ra, đành phải chấp nhận hiện thực, “Buổi chiều anh về thu dọn đồ đạc, những thứ khác không quan trọng, nhưng anh phải mang theo thú cưng đến đây, nếu để lâu không cho ăn nó sẽ chết đói.”

Thú cưng?

Trong nguyên tác Ôn Dao có quá ít đất diễn, cậu thật sự không biết Ôn Dao nuôi thú cưng gì.

Mèo? Hay là chó?

Lâu không ăn sẽ chết đói…Sao thấy không giống lắm.

Chẳng lẽ là rùa đen?

Tuy rất tò mò, nhưng cậu vẫn không hỏi, nguyên chủ với Ôn Dao thân thiết như vậy, nhất định biết anh nuôi con gì, nếu cậu trực tiếp hỏi, rất dễ bại lộ.

“Còn nữa,” Ôn Dao lại nghĩ tới cái gì đó, “Lúc trước vẫn luôn bận việc của nhà em, anh quên chưa hỏi, em với Phùng Việt đã chia tay chưa?”

Thẩm Từ suy nghĩ một chút, chỉ nhớ Phùng Việt là nhân vật nhỏ không quen biết, khóe miệng không khỏi giật giật: “Em với tên đó vốn dĩ cũng không hề hẹn hò, hắn ta không nói gì khác ngoài việc vay tiền của em, đấy mà gọi là yêu đương á?”

Từ từ, tiền.

Phùng Việt còn nợ cậu 60 vạn!

“Vậy thì tốt,” Ôn Dao yên tâm, “Mặc dù anh cũng không thích Tần Ức, nhưng so với Phùng Việt thì hắn vẫn mạnh hơn nhiều, em có thể nhìn rõ Phùng Việt không đáng tin cậy là được, kịp thời ngăn chặn tổn thất, anh cũng không muốn can thiệp vào chuyện tình cảm của em, nên chưa từng khuyên em chia tay.”

Hai người đang nói chuyện, quản gia từ trên lầu đi xuống, ông lịch sự nói với Ôn Dao: “Cậu Ôn, phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, bây giờ cậu có muốn đến xem không?”

Ôn Dao liếc Thẩm Từ một cái, Thẩm Từ vốn muốn lấy cớ rời đi, quản gia lại tới đúng lúc, bèn gật đầu với ông.

Ôn Dao cười đáp lại quản gia: “Được, làm phiền ông rồi.”

Chờ bọn họ rời đi, Thẩm Từ vội vàng về phòng, cầm điện thoại lên, từ trong danh sách bạn tốt tìm được Phùng Việt đã lâu không liên lạc, gửi cho hắn một tin nhắn: 【Sắp hết ba tháng rồi, anh tính bao giờ trả tiền cho tôi?】

Mặc dù bây giờ cậu là Thẩm tiểu thiếu gia trong tay có hơn năm triệu tệ, nhưng tiền gì đó là thứ chưa bao giờ là thừa cả, cho dù cậu không thiếu 60 vạn này, cũng không bỏ qua cho tên Phùng Việt “lừa đảo” này được.

Cậu nhìn tin nhắn được gửi đi thành công, thầm nghĩ lời đe dọa lúc trước có hiệu quả thật sự, ít nhất thì tên này không dám xóa cậu.

Tần Ức ngồi bên cạnh, trong tay còn cầm chai soda uống gần hết kia, hắn có chút kỳ lạ mà nhìn Thẩm Từ, không biết vì sao đột nhiên quay lại, cầm điện thoại không nói một lời.

Hắn thử thăm dò hỏi: “Đã nói với quản gia chưa?”

“Hửm.” Tâm tư Thẩm Từ không ở nơi này, cũng không để ý hắn đang hỏi cái gì, chỉ lên tiếng cho có lệ, nhìn thấy Phùng Việt gửi tin nhắn đến, là một tin nhắn thoại.

Cậu không nghĩ nhiều, nhấn mở tin nhắn thoại lên, thì nghe thấy giọng Phùng Việt ấp úng: “Ừm thì…… Tiểu Từ à, tôi đã gom tiền rồi, nhưng 60 vạn này quá nhiều, nếu không cậu có thể châm chước, tôi trả cho cậu một phần trước, cậu thấy có được không?”

Thẩm Từ nghe xong, sắc mặt lập tức tối sầm lại, gõ chữ trả lời hắn, lại không để ý đến Tần Ức ở bên này cũng cau mày, quét mắt về phía điện thoại của cậu.

Giọng nói này nghe lạ tai, Thẩm Từ còn biết ai mà cũng dám gọi cậu là “Tiểu Từ”?

Tác giả có lời muốn nói: Bình dấm chua nhà họ Tần thật sự rất dễ đổ nha~

Mều: Bình giấm của lão Tần: giao diện đít bằng, hệ diều hành đít tròn =))), cần được cẩn thận nưng niu 😉

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play