Cứ thế, một tuần lễ trôi qua.
Ở Mặc gia vẫn giống như ngày thường, mất đi một Hạ Nhược Hy không có vấn đề gì quá lớn đối họ.
Nhưng từ khi cô không còn ở trong căn nhà này nữa, Mặc Đình Phong thường xuyên rời khỏi nhà, ở công ty xuyên suốt.
Điều này làm Hà Vân Phi rất lo cho sức khỏe của con trai, cho nên mới bắt đầu phái người đi tìm tin tức của Hạ Nhược Hy, quy động rất nhiều nguồn lực.
Nội trong một ngày đã có manh mối, buổi chiều hôm đó, Hạ Nhược Hy đã được giải cứu thành công khỏi nơi đáng sợ hơn địa ngục đó.
Trả về không phải là một cô gái nguyên vẹn, Hạ Nhược Hy không còn như xưa, ốm đến mức sợ rằng một cơn gió thổi có thể làm cô bay đi.
Cả người dơ bẩn, quần áo không còn nguyên vẹn, khuôn mặt lúc nào cũng đờ ra suy tư nghĩ ngợi gì đó, miệng cứ lảm nhảm, trông như một người có vấn đề về đầu óc.
Hà Vân Phi nghi ngờ cùng lo lắng.
Sự lo lắng này không phải vì lo cho sức khỏe của con dâu mình mà là lo rằng cô đã thất thân khi thấy bộ dạng rách rưới này, người ngoài biets được thì mặt mũi Mặc gia không biết để ở đâu, cho bác sĩ đến kiểm tra.
Trước tiên giao cho Hứa quản gia đưa cô đi tắm rửa ăn mặc sạch sẽ.
Nhưng khi Hứa quản gia đụng vào cánh tay cô muốn dìu lên phòng, Hạ Nhược Hy hét toáng lên, sợ hãi ngồi bệt xuống đất.
"Đừng đụng vào tôi, làm ơn đừng đụng vào tôi, hức!"
Cô không ngừng xua tay, khóc lên tức tưởi khiến mọi người ở đây đều kinh ngạc.
Tố Linh thấy chủ nhân của mình trở thành một bộ dạng thảm thương như vậy rất xót xa, lên tiếng với cô:
"Mợ ơi, em là Tố Linh nè, mợ đừng sợ, em đưa mợ lên phòng nha!"
"Không! Đừng qua đây!"
Hạ Nhược Hy hét lên, tự động đập đầu mình vào vách tường, một mực không chịu để ai động vào người mình.
Suốt cả tiếng giằng co mãi vẫn thất bại.
Hà Vân Phi không muốn tốn thời gian nữa, khó chịu ra mặt, cho người đi đến bắt lấy Hạ Nhược Hy đưa vào phòng để bác sĩ kiểm tra thân thể.
Hạ Nhược Hy không ngừng vùng vẫy, la hét, tuyệt vọng bủa vây, những hình ảnh đáng sợ ghê tởm hiện rõ trong đầu, khóc lên không ngừng.
"Kết quả sao rồi bác sĩ?"
Người phụ nữ đẩy gọng kính ra thở dài, cho thấy bà ta đã vô cùng cực lực khi kiểm tra thân thể cho Hạ Nhược Hy trong khi cô không ngừng cự quậy, không cho động vào người mình.
"Thân thể con dâu của bà vẫn còn nguyên vẹn, không bị xâm hại gì cả.
Chỉ là…"
Nói nửa chừng, bà ấy ngừng lại, như lời tiếp theo đây rất khó nói.
Hà Vân Phi nhận thấy điều này, mở lời:
"Bác sĩ cứ nói rõ đi!"
"Con dâu cô có lẽ đã bị cú sốc gì đó rất lớn nên cô ấy có dấu hiệu của chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế dạng nhẹ.
Nhưng nó khá là nguy hiểm, nếu không thể điều trị khỏi thì bệnh lý sẽ nặng hơn, cô ấy sẽ bị tâm thần dạng nặng hơn không thể chữa trị."
Hà Vân Phi nghe đến đây, sắc mặt vô cùng khó coi.
Thứ bà ta lo lắng là Hạ Nhược Hy sẽ trở thành gánh nặng không đáng có.
Vốn dĩ cưới cô vào nhà là muốn cô sẽ chăm sóc tốt Mặc Đình Phong thay đổi, không ngờ cô lại bị thần kinh, chưa xét về phía Mặc Đình Phong, nếu chuyện này lan truyền ra ngoài sẽ là trò cười cho thiên hạ.
Bà ta nghĩ đủ mọi cách nhưng vẫn không biết phải xử lý thế nào với Hạ Nhược Hy, chỉ đành tạm thời để cô ở lại nơi này.
Một giờ khuya khoắt, màn đêm bao phủ toàn bộ căn biệt thự tối tăm lạnh lẽo, mọi người đều chìm vào giấc ngủ say, duy chỉ có một người là vẫn thao thức trong nỗi sợ
Cánh cửa mở bật ra, theo đó là tiếng bước chân trầm ổn rồi đến âm thanh khép cửa.
Từ đâu nghe thấy tiếng nức nở nhỏ bé vang lên trong không gian yên tĩnh, sinh ra nghi hoặc đứng khựng lại, lắng tai nghe hướng của tiếng động.
Xác định được âm thanh đó ở đâu, anh tiến đến phía tủ đồ trong góc.
Đập vào mắt anh là bóng dáng bé nhỏ quen thuộc.
Hạ Nhược Hy đang dùng tay bịt kín hai tai lại, đôi mắt đỏ hoe, không ngừng nấc lên từng đợt.
Chẳng hiểu vì sao trong lòng Mặc Đình Phong bất giác nhói lên một cái.
Hạ Nhược Hy bị anh phát hiện bắt đầu sợ sệt hơn, nép chặt mình vào góc tủ.
Hình ảnh ngày hôm đó bắt đầu xuất hiện trong đầu.
Cô nhớ như in hình bóng lạnh lùng tàn không đoái hoài đến mình ngày đó, mặc cho cô bị người ta nhốt ở nơi dơ bẩn đáng sợ như địa ngục, anh vẫn cư nhiên rời đi, xem cô như một món đồ tặng cho tên ác quỷ Lữ Thiết Thành.
Càng nghĩ đến, đáy lòng cô càng quặng thắt, chua xót nghẹn ngào bao phủ trái tim.
"Đừng đến đây!"
Mặc Đình Phong âm trầm nhìn cô gái đang khóc, trên mặt không biểu lộ một chút cảm xúc gì.
Sao một lúc vươn tay kéo người cô đứng dậy.
Khi Mặc Đình Phong động vào người Hạ Nhược Hy, cô liền trở nên bày xích gạt mạnh tay anh ra khỏi người mình hét toáng lên.
Tuy nhiên bàn tay của Mặc Đình Phong vẫn cứng rắn nắm lấy bắp tay Hạ Nhược Hy khiến cô đau đến cau mày, khóc nức nở, không ngừng cào cấu bàn tay cứng rắn đó.
Mặc Đình Phong có vẻ như một chút đau cũng không có, kéo mạnh Hạ Nhược Hy khỏi hóc tủ đến sát người mình, trừng mắt nhìn.
Ánh mặt lạnh lẽo của anh làm cô sợ phát khiếp, liên tục đánh vào người anh la hét.
"Buông ra, đừng động vào người tôi, buông ra, aaa!"
Hạ Nhược Hy gào khóc như một kẻ điên loạn, Mặc Đình Phong đoán chừng mấy ngày qua ở nơi của Lữ Thiết Thành, cô đã chịu những gì khủng khiếp lắm nên mới trở nên thế này, trong lòng nhem nhói chút tội lỗi.
"Đồ xấu xa, đồ cầm thú, buông tôi ra.
Đừng động vào người tôi, đừng xé quần áo tôi mà, làm ơn, hức!"
Lập tức, một vòng ôm bao phủ cả người Hạ Nhược Hy, bàn tay ấm áp xoa xoa lưng cô giỗ dành.
Mà cô lúc này không ngừng gào khóc lên, cơn sợ trong lòng không một phút giây nào không hành hạ cô cả.
.
||||| Truyện đề cử: Tiểu Yêu Tinh, Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế? |||||
Dần dần tiếng hét cô nhỏ dần, hình như đã bị cái ôm của anh khuất phục, trong lòng đã bớt sợ hãi hơn một chút, mệt mỏi bủa vây, chìm vào giấc ngủ sâu..