Tại một căn hầm tối tăm mù mịt, một tên đàn ông ngồi chễm chệ trên vị trí cao nhất.
Cách ăn mặc cùng phong thái quái dị hơn người bình thường, trên tay cầm một chiếc ly chứa chất lỏng màu đỏ như rượu, thực chất ra thì không phải.
Ánh mắt sắc bén lia đến cô gái đầu tóc rũ rượi bị trói hết tay chân, miệng bị băng keo dán chặt, không ngừng vùng vẫy.
Đưa chiếc ly đến miệng uống một ngụm chất lỏng đỏ sánh, hắn nhếch mép, cất giọng nói rợn người:
"Đừng trách tôi, có trách thì phải trách người chồng yêu quý của cô kia kìa.
Dám cạnh tranh với bổn thiếu gia, tên câm kia phải nhận lấy hậu quả thật tồi tệ!"
Lúc này cánh cửa đột ngột mở ra, nương theo một luồng ánh sáng chói mắt chiếu vào.
Hạ Nhược Hy nheo mắt khó khăn nhìn, thấy được hình bóng cao lớn thân thuộc ngược chiều ánh sáng, muốn gọi người đấy nhưng miệng bị dán băng keo chặt, chỉ còn âm thanh "ưm… ưm" đáng thương.
Tên đàn ông ngồi chễm chệ trên ghế cao như một bậc quỷ vương cười phá lên.
"Quả đoán không sai, người phụ nữ này đối với mày rất quan trọng!"
Trình Huyên, trợ lý thân cận của Mặc Đình Phong, đi kế bên thay lời anh đáp trả:
"Quan trọng hay không còn chưa biết được.
Hôm nay mục đích Mặc tổng đến đây không phải vì người phụ nữ này.
Chỉ muốn nhắn nhủ với Lữ tổng rằng nếu đã muốn bắt cô gái này đi thì cứ bắt, coi như tặng Lữ tổng một món quà, Mặc tổng của chúng tôi không cần!"
Lời nói đanh thép của Trình Huyên hung hăng đập mạnh vào màng nhĩ Hạ Nhược Hy.
Cô ngỡ ngàng vô cùng, không thể tin lời cậu ta nói là sự thật, sau đó càng cự quậy hơn, ra sức vùng vẫy, bị một tên thuật hạ của tên đàn ông cao ngạo kia đá một cú vào bụng, Hạ Nhược Hy đau đến chảy nước mắt, bị cảnh cáo.
Hành động xấu xa của tên côn đồ này đối với vợ mình thu hết vào mắt Mặc Đình Phong, thế mà sắc mặt anh vẫn không thay đổi gì, nhìn Trình Huyên ra hiệu, cậu ta liền lên giọng:
"Cũng không còn chuyện gì liên quan đến chúng tôi nữa, chào Lữ tổng, tôi và Mặc Tổng đi đây!"
Lữ Thiết Thành nhìn theo bóng lưng của Mặc Đình Phong, không tin được người phụ nữ này không chiếm được vị thế gì trong lòng anh.
Chẳng lẽ thật sự như tin đồn, Mặc Đình Phong có tính cách của ác ma, không chút tình người?
Hạ Nhược Hy nhìn theo bóng hình anh, không còn la hét giãy dụa.
Khoé mi cô không ngừng đổ lệ, trong lòng tan nát thành trăm mảnh.
Cô bị bắt đi là vì anh, chẳng lẽ duy chỉ một ánh nhìn thương tiếc đối với cô anh cũng không có? Tưởng rằng quan hệ của hai người đã tiến triển nhưng thật ra chỉ là vọng tưởng của riêng cô.
Người đàn ông kia máu lạnh vô tình đến mức quá đáng sợ.
Trước giờ đều bị người khác đối xử tệ bạc, Hạ Nhược Hy cũng đã quen rồi, tại sao lần này là Mặc Đình Phong, cô lại đau lòng đến thế? Sao cô phải đặt hy vọng nhiều vào một người đàn ông mà cô đủ biết anh ta rất lạnh nhạt với mình rồi đau khổ cực cùng?
Trở lại ngồi trên xe, Mặc Đình Phong cụp mắt xoa xoa thái dương, trong đầu cứ nghĩ mãi đến hình ảnh lúc nãy của Hạ Nhược Hy.
Nhìn thấy đôi mắt long lanh đáng thương cầu cứu anh, nhìn thấy rõ sự tuyệt vọng trên gương mặt của cô, nhìn thấy cô khóc, nhìn thấy cô bị người khác hành hạ.
Mười bốn năm trước anh có thể mặc kệ sống chết bảo vệ cô nhưng mười bốn năm sau thì không thể.
Mặc Đình Phong làm sao có thể vì một cô gái mà để người khác uy hiếp mình, nắm thóp điểm yếu của bản thân? Anh đã sống với lớp vỏ bọc cứng rắn này, tuyệt đối sẽ không để ai phá hủy nó, trở thành một người đàn ông không có một chút điểm yếu yếu.
Trình Huyên nhìn qua gương chiếu hậu thấy vẻ mặt biến chuyển kỳ lạ của Mặc Đình Phong, cất lời với anh:
"Nếu cậu muốn cứu mợ chủ thì chúng ta lại vào trong."
Ban nãy chứng kiến một cô gái yếu ớt bị hành hạ, Trình Huyên cũng thấy khá chướng mắt, nói chi cô lại chính là vợ của cậu chủ mình.
Mà cậu nhận thấy Mặc Đình Phong cũng có đắn đo gì đó, nhưng đến cuối cùng anh vẫn chọn cách không đoái hoài đến vợ mình.
Trình Huyên cảm thấy Hạ Nhược Hy rất đáng thương.
Lữ Thiết Thành nổi tiếng nham hiểm cực kỳ, hắn dường như không phải con người, có thể giết chết vô số người mà vẫn bình thường sống đến giờ, có những sở thích biến thái ghê rợn mà người bình thường không thể tưởng tượng đến.
Để Hạ Nhược Hy ở đây chẳng khác nào để cô vào hang của một bầy sói.
Nhưng dù Trình Huyên có thương tiết ra sao thì khi thấy một cái lắc đầu của Mặc Đình Phong, cậu ta cũng không dám nói nhiều.
Đi theo anh nhiều năm, cậu biết Mặc Đình Phong quyết định chuyện gì cũng đều có lý do của nó.
Quay trở lại nơi âm u tối tăm kia, Lữ Thiết Thành mất hết cả hứng.
Nhìn người ban nãy tưởng rằng có giá trị lợi dụng cực cao, bây giờ biến thành một thứ chẳng chút giá trị lợi dụng nào, cầm ly rượu tiến đến phía Hạ Nhược Hy.
Mắt thấy hắn đến gần, cằm cô liền bị bóp thật chặt, Hạ Nhược Hy ra sức lắc đầu muốn thoát khỏi bàn tay khô ráp của hắn.
Ở khoảng cách này cô có thể nhìn thấy rõ mấy vệt đỏ trên miệng hắn, mùi tanh từ chiếc ly sọc vào mũi, dạ dày liền khó chịu cuộn lên quặn thắt muốn nôn ngay lập tức.
Thấy hành động này của cô, Lữ Thiết Thành càng hứng thú, nở một nụ cười quái dị:
"Có muốn uống không?"
Hạ Nhược Hy ra sức lắc đầu, tên đàn ông tàn nhẫn bóp miệng cô đỗ vào.
Cho dù Hạ Nhược Hy có cắn chặt răng, dùng lưỡi chặn lại thì vẫn cảm nhận được vị mằn mặn, tanh tưởi dạ dày cuộn lên nôn ngay tại chỗ.
Lữ Thiết Thành thấy cô có dấu hiệu nôn mửa liền đầy đầu cô sang một bên.
Hành hạ người khác chính là sở thích bệnh hoạn của hắn.
"Thấy sao? Máu tươi này có ngon không?"
Hạ Nhược Hy vừa mới nôn thốc nôn tháo, tai nghe người đàn ông này nói thứ chất lỏng tanh nồng đó là máu tươi, dựng tóc gáy trừng mắt không thể tin được.
Biểu hiện của cô càng làm cho tên đàn ông tâm thần kia thích thú, nở nụ cười của ác quỷ.
"Máu này cô chẳng biết lấy từ đâu ra đúng không? Vậy bây giờ tôi sẽ cho cô chứng kiến tận mắt tôi lấy nó từ đâu ra nhé!"
Lời nói vừa kết thúc, Lữ Thiết Thành túm cổ một tên đàn em của mình, dứt khoát không một động tác dư thừa bẻ gãy cổ hắn.
Tên đàn ông mới vừa đó không kịp làm gì cả, hét lên một tiếng thất thanh, đầu trẹo về đằng sau nhưng vẫn còn sống, không ngừng cự quậy.
Hạ Nhược Hy kinh hãi tột độ, nhích người về phía sau, thân thể không ngừng run rẩy khi chứng kiến Lữ Thiết Thành tàn nhẫn ra tay với một con người.
Hắn thong dong vươn tay ra, lập tức một tên thuật hạ khác đưa một con dao găm lên tay, cầm dao cứa sống vào cổ tên đàn ông, vươn ly rượu để hứng máu đỏ chảy ra không ngừng, khoé môi cong lên đáng sợ như một con quỷ đội lốt người.
"Lấy máu tươi như này mới thơm ngon, cảm giác rất tuyệt.
Cô gái, có muốn nếm thử không?"
Bấy giờ, cả người Hạ Nhược Hy căng cứng như đá, cổ họng cứng ngắt, trong cơn sợ hãi cực cùng không thể ú ớ lấy một lời.
Cô đã từng thấy những cảnh tượng quái dị này trên phim ảnh, không hêd tưởng tượng ra ngoài đời thực lại khủng khiếp đáng sợ đến mức này.
Máu đỏ, âm thanh thét chói tay, giãy nảy tay chân như một con thú bị cắt cổ khiến cô ám ảnh tận óc.
Làm ơn, ai đó cứu cô với, cô sợ quá, sợ thấy được tình cảnh khủng khiếp này lắm!
Chiếc ly hứng đầy máu đỏ thẫm, cùng lúc tên đàn ông đã không cầm cự được, tiếng hét ngày một nhỏ dần, hắn ta nhắm mắt lìa đời.
Lữ Thiết Thành liền đẩy mạnh hắn xuống đất, ánh mắt chứa đấy thèm thuồng nhìn ly máu trên tay, đưa lên miệng nhấp một ngụm lớn.
Đối với hắn loại thức uống này là thơm ngon, bổ dưỡng nhất trên đời.
Mỗi ngày đều có một người hy sinh thế này để hắn lấy máu thưởng thức.
Hướng mắt nhìn đến khuôn mặt trắng bệch vì sợ khiếp vía của Hạ Nhược Hy, hắn tiến bước lại gần, cô càng nhích người đi thật nhanh về phía sau như trốn tránh một thứ gì đó đáng sợ cực cùng.
Đến lúc đụng trúng vách tường lạnh lẽo, run lẩy bẩy khóc không thành tiếng.
....