Chung Ý Thu uốn lưỡi
rất nhiều lần mà không nói ra được một chữ, vấn đề này thật sự rất khó
trả lời. Có thể từ chối lời mời, nhưng làm thế nào để từ chối ý muốn làm khách của ả đây? Khó quá đi……
Đầu óc dạo quanh một vòng, trên mặt hiện ra thần sắc khó xử, mất mát nói: “Chỗ tôi ở là ký túc xá trường học, ăn cơm cùng với chú Nghĩa và hai vị giáo
viên khác, không thể tự mình làm chủ…… Phải về hỏi ý kiến của bọn họ
trước.”
Tuy không trả lời nhưng cũng không từ chối, Triệu Hồng Hoa làm vẻ hiểu rõ đáp: “Đúng vậy, nhờ thầy chào hỏi mọi người giúp tôi.”
“Được, tôi đi trước.” Cậu vừa đáp vừa xoay người bước nhanh.
Giọng nói trong trẻo của Triệu Hồng Hoa vang lên, “Thầy Chung, tôi chờ tin từ thầy ——”
Chung Ý Thu nổi da gà, chạy chậm quẹo vào một con hẻm.
Viên Binh và ông nội hôm nay không ngủ, đang quét tuyết ở bên ngoài cửa,
Chung Ý Thu nhét trứng gà vào tay Viên Binh rồi đi ngay, cơ mà vẫn không tránh thoát. Ông nội bắt nó đuổi theo ra tận đường lớn, bắt phải trả lễ cho cậu. Cậu không thể chối từ chỉ phải nhận lấy, nhận thêm một túi
khoai lang đỏ sấy khô trở về.
Về đến ký
túc vẫn chưa tới giờ cơm trưa, mà bọn họ đã quét tước xong rồi, đến cả ổ của ba mẹ con Vượng Vượng cũng đã quét sạch sẽ.
Tiêu Minh Dạ đang đốn củi, còn chú Nghĩa đang thu hoạch cá khô tính làm bữa
trưa. Chung Ý Thu cất đồ trong tay vào bếp trước, rồi lại chậm rãi cọ
đến bên cạnh Tiêu Minh Dạ, thầm yên lặng ấp ủ nên nói với hắn chuyện của Triệu Hồng Hoa như thế nào đây.
Ngồi
nhìn một hồi thì cậu quên mất mình muốn làm gì, hoàn toàn bị tư thế đốn
củi của Tiêu Minh Dạ hấp dẫn…… Kéo mấy cành cây khô ngoài sân sau về,
dựng đứng từng khúc, một rìu chém thành hai nửa, rồi lại bổ thành từng
mảnh nhỏ. Tiêu Minh Dạ như là lấy thước đo qua, từng mảnh gỗ đều tươm
tướp, hơn nữa cái rìu lớn vô cùng, mà hắn cầm ở trong tay như là món đồ
chơi, vung lên không mất chút sức lực nào, nhẹ nhàng như là xắt rau.
“Cho em thử với.” Chung Ý Thu đứng lên duỗi tay đòi.
Tiêu Minh Dạ đưa cho cậu, chỉ vào một khúc củi nhỏ, “Bổ xuống ở giữa.”
Cậu khoa tay múa chân vài cái tìm đúng vị trí, tin tưởng tràn đầy chặt củi.
Không hề tách ra! Lưỡi rìu dính chặt trên mảnh củi……
Chung Ý Thu không tin, thử đi thử lại rất nhiều lần, không phải làm kẹt lưỡi
rìu, thì là cắt lệch vặn vẹo, làm bản thân mệt mỏi mà còn đổ mồ hôi đầy
người.
“Thôi, để anh.” Tiêu Minh Dạ đoạt lấy.
“Không ngờ cái này cũng cần kĩ thuật nữa ha.” Chung Ý Thu tìm mặt mũi về.
Cho đến khi ăn cơm cậu mới kể chuyện Triệu Hồng Hoa, nói xong còn trộm nhìn sắc mặt Tiêu Minh Dạ. Không thể tưởng được là Tiêu Minh Dạ hoàn toàn
không có phản ứng gì mà chú Nghĩa đã nổi giận đùng đùng, rầm —— đặt mạnh cái chén ở trên bàn. Cau mày hỏi: “Nó đã tìm cháu một lần rồi à?”
“Dạ……” Chung Ý Thu lại nhìn Tiêu Minh Dạ một cái, thấy hắn vẫn lùa cơm như thường, thì càng thấp thỏm.
Cậu đã sớm phát hiện ra Triệu Hồng Hoa nói chuyện với mình có hơi ngượng
ngùng xoắn xít, tuy Chung Ý Thu không có kinh nghiệm yêu đương, nhưng
ánh mắt cùng với động tác của ả đã làm cậu không quá thoải mái.
“Người này…… Thật là…… Thật là……” Chú Nghĩa bị chọc giận, không tìm ra được từ nào để diễn tả.
Triệu Hồng Hoa xem như là thân thích trong gia tộc, chú Nghĩa là chú ruột bên chồng. Cô ả tìm tới nhiều lần, Chung Ý Thu tuổi trẻ lại là người bên
ngoài nên chắc là không hiểu, chứ chú Nghĩa vừa nghe là hiểu ngay. Triệu Hồng Hoa vốn thích lả lơi làm bậy, do ả xinh đẹp, tính cách dịu dàng,
khác với những phụ nữ thô tục trong thôn, nên cánh đàn ông nguyện ý
thông đồng với ả, vì thế thanh danh của ả rất xấu ở trong đại đội Đức
Doanh. Cánh đàn ông thường lén đùa giỡn nói rằng lên giường với Triệu
Hồng Hoa, chỉ cần hai đồng tiền thôi……
Ả
không nhất định là coi trọng Chung Ý Thu, nhưng xem cái dáng vẻ lả lơi
đó…… Chú Nghĩa nổi giận, một là vì ả là vãn bối trong nhà, làm ra chuyện như vậy thật quá mất mặt xấu hổ. Hai là Viên Lỗi vừa qua đời chưa được
bao lâu, mà ả đã chóng quên, một chút thương tâm và hối hận cũng không
có, trí nhớ đã ngắn mà tật xấu lại đầy người!
“Buổi chiều chú đi với cháu một chuyến.”
Chung Ý Thu kinh ngạc, “Tới nhà hả chú? Thôi mình đừng đi……”
“Đi, cháu cũng đi.” Tiêu Minh Dạ lạnh lùng nói.
Chú Nghĩa nóng nảy, vừa phiền vừa bực, nói: “Cháu đừng đi, để chú đi thôi.”
Chung Ý Thu do dự bất an, cậu không muốn đi nhưng đã đồng ý với Triệu Hồng
Hoa rằng mình sẽ về hỏi, không đi lần này thì cô ta sẽ lại tìm tới. Nếu
là trước kia thì cậu đã đi rồi, nhưng hiện giờ cậu là người có đối tượng rồi nha —— Tiêu Minh Dạ nổi giận thì phải làm sao bây giờ?
Vẻ sầu lo viết đầy ở trên mặt, Tiêu Minh Dạ cầm tay cậu ở dưới bàn, trấn an nói: “Không sao đâu, em đi với chú Nghĩa đi.”
Buổi chiều hơn bốn giờ, chú Nghĩa dẫn cậu ra cửa, cầm theo hai bình rượu mua ở Cung Tiêu Xã, và một hộp bánh quy.
Tới trước cửa nhà bọn họ, chú Nghĩa dừng lại lẳng lặng nhìn tòa nhà cổ xưa
cao lớn, ánh mắt quyến luyến phảng phất nhớ về thời xưa, than nhỏ nói:
“Chú được sinh ra ở đây.”
Chung Ý Thu
dừng lại phía sau, nhìn bóng lưng hơi cong do cái chân bị què của chú,
nghĩ thầm, một người hơn bốn mươi tuổi, còn có thể đi tới căn nhà mình
từng được sinh ra, cũng là một chuyện may mắn.
“Tổ tiên của bọn chú là cử nhân, một phần đất này có đến bảy tám căn nhà,
cũng coi như là dòng dõi uy nghiêm, lừng lẫy nhất ở vùng này.” Giọng nói của chú vẫn có chút kiêu ngạo, rồi thở dài đi tiếp về phía trước, “Hậu
bối không có người nào xứng với tòa nhà này —— hây dà.”
Mấy ngày trước Tết là thời điểm náo nhiệt nhất của mọi nhà, Chung Ý Thu mới vừa vào thôn là đã ngửi thấy hương thơm ngào ngạt khắp nơi. Vậy mà nhà
của Viên Thúy Thúy lại vô cùng quạnh quẽ, Viên Vinh Khai và vợ đang hốt
phân trâu ở ngoài sân, cửa nhà đóng chặt không biết có ai ở trong hay
không.
“Sao chú tới đây?” Viên Vinh Khai ngạc nhiên khi thấy chú Nghĩa.
“Thầy Chung tới thăm hỏi gia đình học sinh, nên tôi đi chung ấy mà.” Chú Nghĩa đáp.
Viên Vinh Khai thả cái sọt đựng phân trong tay xuống, cảm thán, “Nếu tôi nhớ không lầm, thì phải hơn mười mấy năm rồi chú chưa về đây.”
Chú Nghĩa không nói lời nào, cũng không đứng ở ngoài cửa hàn huyên, thủ thế bảo ông dẫn người vào nhà, rồi bảo Chung Ý Thu vào trong.
“Thầy Tiểu Chung ——” Viên Thúy Thúy nghe thấy giọng nói liền chạy vội ra
ngoài mở cửa. Triệu Hồng Hoa đi theo phía sau còn mặc cái áo bông màu đỏ ngày hôm qua, thấy bọn họ tới nên mặt có hơi khổ sở.
“Ây bà ơi, nấu nước pha trà.” Viên Vinh Khai gọi.
“Ai uống thì tự làm!” Bà vợ hét lớn, rồi lại nhỏ giọng như là đang mắng chửi.
“Để con đi làm.” Triệu Hồng Hoa vội nói.
Chú Nghĩa ngồi ở cửa, lạnh lùng ngăn cản, “Không cần.”
Triệu Hồng Hoa hơi sợ chú Nghĩa, khúm núm bất an đứng ở trong phòng, chú
Nghĩa nhịn rồi lại nhịn vẫn là không nhịn nổi, nhìn ả chằm chằm hỏi: “Vợ Bảo Hà này, bé Lỗi mới đi mấy ngày hửm? Mặc đồ lòe loẹt thế này có
thích hợp hay không?”
Phảng phất như bị
tát trước mặt công chúng, Triệu Hồng Hoa vùi đầu ở trước ngực không dám
nâng lên, Chung Ý Thu thấy thân ả đang nhẹ run.
Viên Vinh Khai ngồi cạnh nghiêm túc cuốn thuốc lá, ngẩng đầu liếc ả một cái, ánh mắt như là nhìn thấy cái gì đó ghê tởm, hận không thể phun nước
miếng vào mặt ả.
Trong phòng im lặng vài
phút, Chung Ý Thu đưa mấy món đồ trong tay cho Viên Thúy Thúy, ôn hòa
hỏi, “Làm hết bài tập nghỉ đông chưa?”
“Làm xong rồi ạ, con muốn đọc truyện tranh Tây Du Ký mà Viên Binh không cho con mượn.” Viên Thúy Thúy tủi thân cáo trạng.
Chung Ý Thu cười, “Trò ấy còn chưa xem xong, xem xong lại cho con mượn.”
Viên Thúy Thúy gật gật đầu, chú Nghĩa theo câu chuyện này, như là dặn dò trẻ nhỏ nhấn mạnh nói: “Thầy Chung tốt với con, là chuyện mà giáo viên nên
làm, con chăm chỉ học tập là câu cảm ơn lớn nhất dành cho thầy.”
Lời nói đầy ngụ ý, Triệu Hồng Hoa nghe hiểu, thoáng nâng đầu liếc mắt nhìn
Chung Ý Thu, phát hiện chú Nghĩa đang nghiêm khắc nhìn mình, lại vội cúi đầu không dám nhìn nữa.
Chú Nghĩa nói xong liền đứng lên, cũng không quay đầu lại vượt qua ngạch cửa cao cao, hô: “Đi thôi.”
Những lời này như là đang kêu Chung Ý Thu, càng như là cáo biệt với căn nhà này.
Đến giờ đi ngủ mà Ý Thu vẫn thấp thỏm trong lòng, Tiêu Minh Dạ cũng không
hỏi chuyện gì đã xảy ra, làm bạn trai, mình có nên tự báo cáo không nhỉ?
Cậu dựa đầu vào giường sắp xếp ngôn ngữ, sửa chữa lời nói vài lần. Kết quả
đương lúc Tiêu Minh Dạ trần trụi nửa người trên tiến vào, thì đến cả một câu cậu cũng không nói ra được!
Tiêu Minh Dạ chỉ mặc một cái quần đùi mùa hè, cơ bắp cường tráng, rắn chắc
đầy lộ liễu, nước tắm quá nóng biến làn da thành màu đỏ sậm, làm thân
thể của hắn như biến thành đồng thiếc.
Tiêu Minh Dạ vẫy vẫy nước trên tóc ngồi ở mép giường, Chung Ý Thu nhìn chằm
chằm phía sau lưng không tự chủ được nuốt nước miếng. Không biết vì sao
mà cậu đột nhiên không tự tin, hồi tưởng lại mọi chuyện đã xảy ra, tự
cho là đúng mà vui vẻ, lại chưa bao giờ thẳng thắn hỏi tâm tư của Tiêu
Minh Dạ lần nào cả!
“Tiêu Minh Dạ, anh thích em sao?” Chung Ý Thu không đợi cậu trả lời, chất vấn.
.….
Tiêu Minh Dạ không xoay người, tức giận hỏi lại, “Chuyện em muốn biết không phải là cái này chứ gì?”
Chung Ý Thu bị nói trúng tim đen, thân thể có chút rét run, khẩn trương nói, “Anh trả lời trước đi.”
Tiêu Minh Dạ ngồi thẳng dậy, cơ bắp mềm dẻo lại tràn ngập sức lực, Chung Ý
Thu còn đang lo lắng đề phòng chờ đợi đáp án, nháy mắt bị người áp đảo
nằm lên trên giường.
Tiêu Minh Dạ bị tên
lưu manh này trêu chọc, không thèm đè nén sức lực ép cậu xuống giường,
một tay lót ở sau đầu, một tay siết chặt bả vai của cậu, hận không thể
bổ cái đầu này ra để xem bên trong có chứa cái gì!
“Anh muốn làm gì! Anh chột dạ đúng không —— A ——” Chung Ý Thu chưa nói xong nghi ngờ thì đã bị chặn miệng.
Một chút giảm xóc cũng không có, đầu lưỡi mềm mại có lực của Tiêu Minh Dạ
tiến quân thần tốc, cuốn lấy đầu lưỡi chưa kịp trốn tránh của cậu, đao
to búa lớn hết sức liếm mút, phảng phất như muốn rút sạch linh hồn của
cậu đi mất. Đầu óc Chung Ý Thu trống rỗng, thích hay là không thích,
toàn bộ đã không còn, chỉ còn lại Tiêu Minh Dạ hoành hành ngang ngược
xâm chiếm.
Tiêu Minh Dạ càng ngày càng
khống chế không được bản thân, mặc dù là hôn môi không kiêng nể gì cũng
không thể nào lấp đầy được dục vọng của hắn, một bàn tay chậm rãi sờ từ
bả vai đến bên hông Chung Ý Thu, chui vào quần áo……
A —— a —— ha ha ha ha.
Chung Ý Thu như con cá chạch bắn người dậy, đôi môi đang dây dưa bị tách ra,
cậu cảm giác được hàm răng của hai người chạm vào nhau! Tuy nhiên giờ
không rảnh nghĩ tới mấy cái này, a, ngứa quá, buồn cười chết mất.
Ha ha ha ha…
Lăn ở mép giường cười đến hơn mười phút mới ngừng, ngực bị cấn đau! Vất vả
lắm mới bình tĩnh lại, nghĩ đến trải nghiệm vừa rồi lại muốn cười……
“Anh bị sao vậy?” Chung Ý Thu cười đủ rồi xoay người, thấy Tiêu Minh Dạ lẳng lặng nằm ở bên cạnh, cánh tay che mắt, ngực phập phồng kịch liệt, dáng
vẻ ủ rũ cụp đuôi, cậu vội vàng thành khẩn xin lỗi, “Em không phải cố
ý……”
“Ngủ.” Tiêu Minh Dạ xả chăn lên hai người.
“Miệng anh chảy máu kìa!” Chung Ý Thu thấy vết máu nơi khóe miệng của hắn, khẩn trương thò lại gần hỏi.
“Không có việc gì…… Anh muốn ngủ.” Tiêu Minh Dạ sống không còn gì luyến tiếc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT