Chung Ý Thu đã nghe người ta nói câu này quá nhiều lần rồi, giờ lại nghe
chính miệng Lưu Thanh Hồng nói, làm cậu có chút tức giận hận sắt không
biến thành thép, chần chờ một lát mới nói: “Vận mệnh có lẽ một nửa do
trời định, nửa còn lại do bản thân nắm giữ.”
Lưu Thanh Hồng lắc đầu cười khổ, ánh đèn chiếu lên một nửa mặt cô, suy sút
lại vô lực, thở dài: “Hai chữ ly hôn không tồn tại ở chỗ này…… Phụ nữ
như tôi ly hôn xong thì sống làm sao? Nhà mẹ đẻ cũng không đáng tin
cậy.”
“Cô làm giáo viên, có công việc, sống một mình vẫn tốt.”
Trương Tây Minh đang phối thuốc ở đằng trước, chai lọ pha lê vang lên tiếng
bang bang bang, đi tới chen vào nói: “Thầy Chung sống từ nhỏ đến lớn ở
thành phố, không hiểu cuộc sống ở nông thôn, có khá nhiều cặp vợ chồng
sống như vậy đó. Từ ngày bắt đầu cuộc sống hôn nhân, hai người họ đã
trói chặt, cho dù có tốt hay xấu gì thì đều là cả đời.”
Chung Ý Thu không thể phản bác, đương nhiên cậu hiểu được, không chỉ ở nông
thôn, mà ở thành phố cũng như thế. Hồi học tiểu học, ba mẹ của một người bạn mỗi ngày đều đánh nhau, không biết vì chuyện gì, còn chạy đến sân
trường vung tay đánh nhau, thậm chí bà ngoại còn dẫn theo mấy người cậu
tới trường đánh ba của người bạn đó…… Tuy nhiên không ai đề cập đến ly
hôn, cho đến bây giờ vẫn còn ở bên nhau, lớn tuổi rồi mà vẫn gà bay chó
sủa không yên.
Cậu không rõ rốt cuộc là vì cái gì? Hai người đã không còn cảm tình thì tại sao cứ tra tấn lẫn nhau!
Cơ mà chuyện cậu không hiểu còn nhiều lắm, về tới ký túc đã xuất hiện một cái mới rồi.
Lục Tử không biết tới đây từ khi nào, ngồi một mình ở bên bàn, cầm bình
rượu trắng ở trong tay, vừa lột vỏ đậu phộng vừa ăn, đã uống đến mơ mơ
màng màng. Chú Nghĩa khuyên hoài không được, ngồi ở bên cạnh nhìn chằm
chằm.
Tiêu Minh Dạ nấu cơm, không biết
đang xào cái gì, mà hương thơm nứt mũi! Hắn một tay đút trong túi quần,
một tay cầm xẻng xào, Chung Ý Thu cảm thán bạn trai của mình thật là đẹp trai, thật là ngầu, rón ra rón rén tới gần, tay xuyên qua cánh tay ôm
lấy eo hắn, đầu đặt lên vai nhếch miệng cười ngây ngô.
Tiêu Minh Dạ quay đầu nhẹ nhàng hôn một cái lên mặt cậu, tuy hôn như có như
không, nhưng mặt Chung Ý Thu lại đỏ như mông khỉ, nhíu mày lườm lườm như là anh không biết xấu hổ là gì à!
Tiêu Minh Dạ: “……”
Chẳng phải em chơi lưu manh trước sao?
“Lục Tử bị gì vậy?” Chung Ý Thu dường như không có việc gì nhìn chằm chằm vành tai của Tiêu Minh Dạ hỏi.
“Không biết, anh về là cậu ta đã say rồi.”
Chung Ý Thu nhón chân nhìn vào trong nồi, nuốt nước miếng hỏi, “Xào cái gì vậy, thơm quá hà!”
“Xa một chút,” Tiêu Minh Dạ kéo cậu lui về phía sau nửa bước, “Thịt thỏ, Lục Tử đưa tới.”
“Em chưa ăn thịt thỏ bao giờ.”
“Lát nữa ăn nhiều một chút.”
Chung Ý Thu vui vẻ, híp mắt nhìn mặt Tiêu Minh Dạ, ấp ủ chơi lưu manh hôn hắn một cái, cậu liếm liếm môi dịch đầu sang.
“Thu Nhi ——” Tiếng Lục Tử quỷ khóc sói gào truyền đến, cùng với tiếng đập bàn bạch bạch.
Chung Ý Thu giật mình, nhanh chóng nhảy ra khỏi người Tiêu Minh Dạ, quay đầu
lại nhìn thì phát hiện không có ai, con ma men đang ở trong phòng lớn
tiếng kêu la.
“Thu Nhi ——”
“Thu Nhi ——”
“Tới đây,” Chung Ý Thu như bị đòi mạng, vội vàng trả lời chạy tới, “Anh bị làm sao vậy?”
Mắt Lục Tử lờ đờ, oán giận, “Sao vừa về là tìm anh hai rồi, không thấy tôi ngồi ở đây à? Trong mắt không có anh Lục phải không?”
Chung Ý Thu: “……”
Chú Nghĩa: “Đừng để ý đến nó, không biết hôm nay bị gì nữa, hỏi hoài mà không nói, chỉ biết uống rượu thôi!”
“Không phải con không nói, có nói mấy người cũng không hiểu đâu! Ba người độc
thân sao mà hiểu tâm tình của con?” Lục Tử vừa nói vừa tức giận vỗ ngực.
Chung Ý Thu không phục —— nói ai độc thân đấy!
“Không nói thì thôi, mi có muốn nói thì bọn ta cũng chẳng muốn nghe!” Chú Nghĩa kích.
Lục Tử đã say túy lúy, quả nhiên trúng kế, “Kết hôn sao nhiều chuyện như
vậy hả! Con muốn làm người độc thân, sung sướng hơn nhiều! Hiện tại vừa
phiền vừa mệt!”
Gần đây hắn gầy đi rất
nhiều, hồi xưa lúc nào cũng cười hì hì ha ha, mà giờ thì toàn chau mày,
mặt đăm đăm. Mỗi lần tới nhà hắn, mẹ hắn cứ há mồm oán giận rằng cuộc
hôn nhân này chẳng có tí công bằng nào hết.
Chung Ý Thu: “Nếu không thích thì rút lui đi, nhân lúc còn chưa kết hôn.”
Chú Nghĩa đá chân cậu ở dưới bàn, trách cứ nói: “Đừng nói bậy, đã đính hôn rồi mà, tất nhiên phải kết hôn.”
“Tôi muốn rút lui!” Lục Tử nâng tay khoa trương huy động, “Mà rút làm sao?
Điều kiện của tôi không tốt lắm! Đừng có nghe mẹ tôi than vãn làm gì, bà chỉ biết chịu đựng thôi, mà dù có từ hôn thì bà là người đầu tiên không đồng ý!”
“Cô gái kia thế nào?” Chung Ý Thu mới nhớ tới bọn họ còn chưa gặp mặt nữa.
“Cũng được, nhưng mà tôi có cảm giác hai người bọn tôi không hợp nhau! Cô ấy
quá coi trọng tiền bạc, còn tôi thì không thể nào quá kiệt sỉ!”
Chung Ý Thu hiểu ý của hắn, đây là sự khác biệt trong quan niệm sinh hoạt, sau khi kết hôn đoán là sẽ rất khó dung hoà.
“Chú nghe người trong thôn nói cháu thành nhân công miễn phí cho nhà cô gái
đó, chuyện gì cũng bảo cháu qua làm.” Chú Nghĩa nói xong lại hỏi hắn,
“Mùa đông năm nay cháu không ra ngoài làm đúng không?”
Lục Tử kiếm sống bằng nghề mộc, có danh tiếng gần xa. Mùa đông là mùa bận
rộn nhất, nông nhàn kết hôn nhiều, đều phải làm đồ dùng nhà mới. Thời
điểm ăn Tết cũng bận vì người ta sẽ thêm đồ dùng cho nhà, năm ngoái chỉ
trong vòng hai ba tháng, hắn có thể kiếm hơn một ngàn đồng.
“Chỗ nào cũng không đi! Cứ tới làm việc cho nhà đó, hôm nay dựng chuồng heo, ngày mai làm vật dụng gia đình! Cháu đóng cho nhà người ta mỗi nhà một
cái giường mới, mẹ cô ấy nói muốn gỗ tốt, điểm danh cái cây được trồng
hai mươi mấy năm sau nhà con luôn! Cái cây đó là lúc bà nội con trồng
hồi mẹ con mới gả vào nhà, nói mẹ tới nhà của chúng ta, là giống với
trồng cây, cắm rễ, trổ hoa. Mẹ con vẫn luôn nói…… Muốn giữ nó để sau này làm quan tài……”
Có thể là do uống say,
cũng có thể là do Lục Tử kiến thức hạn hẹp, nói đến mấy cái này thì
giọng nói nghẹn ngào như là muốn khóc. Chung Ý Thu và chú Nghĩa nghe
xong liền nổi giận, nhờ con rể giúp đỡ là chuyện bình thường, nhưng mà
lòng tham không đáy mới quá đáng!
“Không được thì bỏ, tìm người khác……” chú Nghĩa vừa rồi còn đá Chung Ý Thu, bây giờ cũng chịu không nổi.
Lục Tử còn muốn uống rượu, Chung Ý Thu đoạt lấy bình rượu đi, hắn uống say
phản ứng chậm, tay quơ quơ ở không trung, như là đang giãy giụa. Gì cũng không bắt được, hắn uể oải dựa vào bàn, mặt ủ mày chau nói: “Mẹ con
không muốn bỏ, nói người trong thôn sẽ chê cười nhà mình, con qua lại
nhiều lần, người ta sẽ dị nghị, nói quả phụ không may mắn.”
Chung Ý Thu tức giận, một người đàn ông sao lại bị mấy lời hàm hồ đó che phủ, vì sao phải cột chặt cuộc đời với một người mà mình không thích?
“Ăn cơm.” Tiêu Minh Dạ bưng một dĩa thịt thỏ thơm nứt mũi vào, ngắt ngang câu chuyện bi thảm.
Ngày 27 tháng chạp tuyết ngừng rơi, nhưng tuyết đọng quá dày không thể ra
cửa, ba người lên kế hoạch ở nhà tổng vệ sinh. Tổng vệ sinh là hoạt động chào mừng Tết Âm Lịch mà hồi nhỏ Chung Ý Thu thích nhất. Không phải bởi vì thích làm việc, mà là bởi vì tổng vệ sinh, mẹ sẽ dọn dẹp từ trong ra ngoài, mấy đứa nhỏ ở nhà vướng bận, nên hai chị em có thể quang minh
chính đại ra ngoài chơi, hơn nữa mỗi người còn được phát tiền tiêu vặt
nữa. Sau khi lớn lên thì không còn đặc quyền đó, ba cậu tới ngày 29 mới
nghỉ làm, có đôi khi còn phải trực ban. Làm sức lao động duy nhất ở
trong nhà, cậu phải nâng các món đồ nặng, lau mấy chỗ mà hai người kia
không với tới……
Lần đầu tiên ăn tết ở bên ngoài, lần đầu tiên tổng vệ sinh với người ngoài, Chung Ý Thu rốt cuộc
cũng được hưởng thụ đặc quyền. Chân chú Nghĩa đã lành lặn, nhiệt tình
hơn mười phần, hết đi dọn phòng ngủ rồi lại đi quét tước phòng bếp, còn
không cho bọn họ nhúng tay. Tiêu Minh Dạ quét tước phòng mình, Chung Ý
Thu nghĩ tuy mình đã lâu không ở trong phòng, nhưng cũng nên quét tước
một chút.
“Lát nữa anh qua dọn cho.” Tiêu Minh Dạ ngăn cậu lại.
“Để em dọn, dù sao cũng rảnh mà.”
“Nước lạnh lắm, em đi giao trứng gà đi.” Tiêu Minh Dạ phân công.
Trời lạnh độ ấm thấp, nước ấm một lát liền lạnh, giẻ lau để mười phút là có
thể đông cứng. Chung Ý Thu cầm hai rổ trứng gà ra ngoài, hưng phấn không có chỗ phát tiết, vui sướng tung tăng đi xuống sườn núi.
—— có bạn trai thật tốt! Việc gì cũng không cần làm!
Chú Nghĩa xếp trứng gà, một phần 12 cái đặt ở trong hai cái túi. Cậu qua
nhà Viên Diễm trước, tuy chỉ đi qua một lần, nhưng nhà con bé dễ tìm,
Chung Ý Thu vòng mấy cái con đường là thấy căn nhà tranh ở cạnh con
sông. Ống khói từ từ toát ra khói trắng, chung quanh tuyết trắng xóa,
nắng sáng mềm nhẹ nhuộm chúng thành màu vàng, nhà của bọn họ như là thế
ngoại đào nguyên.
Xa xa đã ngửi thấy một
trận mùi hương, không biết đang làm đồ gì, cửa mở ra nhưng Chung Ý Thu
vẫn gõ gõ. Viên Vinh Anh nhiệt tình mời cậu vào nhà, Viên Diễm đang đứng ở bệ bếp nhìn chằm chằm cái nồi, vội chạy tới dọn ghế cho cậu. Chung Ý
Thu thụ sủng nhược kinh, cậu đưa trứng gà cho con bé trước, rồi nói nó
là quà của chú Nghĩa.
Sau bệ bếp là một
người phụ nữ ôm bé con đang canh lửa, từ dáng ngồi là nhìn ra được vóc
dáng rất cao, mặt dài mắt to, ôm đứa nhỏ khoảng ba bốn tuổi, mắt to tròn nhìn cậu.
“Đây là mẹ và em gái của Viên Diễm.” Viên Vinh Anh cười giới thiệu, mẹ con bé không nói lời nào mà chỉ cười hiền lành.
Chung Ý Thu không biết Viên Diễm có em gái, đứa nhỏ rất đáng yêu, hơn nữa nhìn dáng vẻ trí lực là bình thường…… Thật là may mắn.
“Ha ha ha ha!” Viên Vinh Anh vui vẻ cười to, “Bọn tôi mới vừa làm mứt quả, cậu mang về ăn đi.”
Cho dù Chung Ý Thu có từ chối thế nào cũng bị bắt đem về một bao lớn. Ở đây tới ngày Tết là người dân hay làm mứt quả, có thể ngào đường hoặc là
ngào muối, bên ngoài rải hạt mè, xốp giòn thơm ngọt là món mà đám con
nít yêu nhất.
Trả lễ rồi nhận lễ…… Chung Ý Thu vừa ăn vừa ảo não, kế hoạch đến nhà Viên Binh nhất định phải thả trứng gà rồi chạy ngay!
Nhà Viên Binh cách rất xa nhà Viên Diễm, một nhà ở đầu đông một nhà ở đầu
tây, phải đi qua toàn bộ con thôn. Chung Ý Thu không đi đường nhỏ, mà
vòng ra ngoài đường lớn, hôm nay mặt trời ló dạng, trên đường nhỏ có rất nhiều người phơi nắng, nói chuyện phiếm, gặp là phải khách sáo chào hỏi các thứ, mấu chốt là nhóm phụ nữ trong thôn thấy cậu môi hồng, răng
trắng, da mặt mỏng, thì đều thích trêu chọc cậu, mà cậu thì thật sự
không chống đỡ được!
Đi qua cầu gỗ, rồi
đi thêm mấy trăm mét quẹo vào là đến, Chung Ý Thu đứng lại gói kĩ bao
mứt quả, vừa nãy ăn ngon quá không dừng được, lo lắng mình ăn nhiều quá
thì không còn phần cho Tiêu Minh Dạ.
“Thầy Chung ——”
Chung Ý Thu theo bản năng quay đầu lại trả lời, đầu mới vừa xoay một nửa thì
hối hận ngay, bởi vì cậu nghe ra giọng nói là Triệu Hồng Hoa.
“Tôi còn tưởng mình nhìn lầm, không ngờ là thầy thật!” Triệu Hồng Hoa đi ra từ một con hẻm nhỏ, vui mừng nói.
“Chào cô.” Chung Ý Thu khách khí chào hỏi.
Ả mặc một cái áo bông màu đỏ kiểu cũ, mặt trên thêu chỉ vàng tinh xảo,
như là đồ để lại từ thế hệ trước, ả mặc cái này càng tăng thêm lẳng lơ,
dâm đãng.
“Thầy tới thôn làm gì?” Triệu Hồng Hoa nắm hai tay nhỏ giọng hỏi.
“Tới thăm nhà học sinh.” Chung Ý Thu trả lời xong lập tức nói tiếp: “Không có việc gì thì tôi đi trước, còn có một nhà chưa đi.”
Cậu nói xong liền xoay người đi, Triệu Hồng Hoa vội gọi lại, “Thúy Thúy
ngày nào cũng nói thầy rất tốt với nó, tôi nghĩ mình nên cảm ơn thầy,
lần trước mời thầy tới nhà ăn cơm mà thầy không đi, đêm nay đi đi, bây
giờ tôi về nhà làm đồ ăn ngay.”
“Không cần, tôi nhận thành ý thôi.” Chung Ý Thu kiên quyết nói.
Triệu Hồng Hoa lộ vẻ thất vọng, cúi đầu ngây ra một lúc lại ngẩng đầu nói:
“Nếu không thì tối nay tôi mang Thúy Thúy tới chỗ thầy, không cảm ơn
thầy thì tôi khó chịu lắm.”
Chung Ý Thu: “……”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT