Đôi tay mở ra hết cỡ
mà cũng không ôm được cái chăn bông nặng trịch này, Chung Ý Thu không
nhìn thấy đường, thầm cảm ơn nó đã che gương mặt đỏ bừng của mình. May
là trời tối, bằng không Trương Hồng Anh và Lục Tử vừa nãy đã thấy gương
mặt ngại ngùng của mình mất.
Dùng chung
một cái chăn —— câu nói này thật sự quá xấu hổ, Chung Ý Thu không tự
giác nghĩ tới hình ảnh mình và Tiêu Minh Dạ cùng ôm một cái chăn……
Làm như hai người chưa từng ngủ chung…… Nhưng mà hình như chưa từng ôm nhau ngủ nhỉ? Mình đang tưởng tượng cái gì thế này?! Chung Ý Thu bảo bản
thân nhất định phải bình tĩnh, chắc người ta không có ý gì đâu, mình mà
phản ứng dữ dội thì nói không chừng sẽ bị nói là không bình thường mất!
Khi về đến ký túc thì Tiêu Minh Dạ đang làm cá ở sân sau, buổi tối muốn mời Viên Lão Hổ ăn cơm nên hắn ra sông câu hai con cá. Thấy Chung Ý Thu ôm
cái chăn lớn trở về, còn chưa kịp hỏi thì cậu đã giành khoe khoang
trước, “Nhìn này —— mẹ Lục Tử đặt làm cái chăn mới cho tôi đấy, mười cân lận đó nha! Có cái này sẽ không sợ lạnh!”
Tiêu Minh Dạ lườm cậu một cái rồi quay về làm tiếp việc đang dở tay, Chung Ý Thu sớm đã quen với thái độ của hắn, không thèm để tâm đi về phòng.
Tiêu Minh Dạ làm sạch cá xong đi về phòng bếp thì thấy cửa và đèn trong
phòng Chung Ý Thu đều mở, hắn đoán là cậu đã đem chăn bông về phòng
mình, xem ra không sợ lạnh thì tự về phòng ngủ……
Viên Lão Hổ hôm nay tìm Tiêu Minh Dạ cả ngày, hắn vẫn để bụng chuyện giúp
Tiêu Minh Dạ, nên đuổi theo thư ký hỏi rất nhiều lần, đến tận sáng nay
thư ký mới nói có thời gian, kêu bọn họ qua nhà bàn chuyện, kết quả Tiêu Minh Dạ mang chú Nghĩa đi châm cứu, đến chạng vạng mới trở về.
Đi nhà thư ký khẳng định không thể đi tay không, lúc ấy không kịp mua đồ,
mà đồ ở Cung Tiêu Xã lại không đủ thể diện, vẫn là Viên Lão Hổ lấy hai
cây thuốc lá loại tốt ở nhà cùng với hai bình rượu ngon cho Tiêu Minh
Dạ, coi như là hắn đưa quà tặng. Tiêu Minh Dạ cảm động, đồ vật là việc
nhỏ, chủ yếu là tâm ý, hơn nữa cây thuốc lá và rượu ngon có tiền cũng
không mua được. Viên Lão Hổ có cậu em vợ ở Quảng Đông, trước kia đi làm
công, bây giờ đi theo ông chủ lớn làm buôn bán, có bản lĩnh, hè vừa rồi
về thăm nhà có mang tặng cho hắn, hắn còn luyến tiếc cho người khác xem
một cái, vậy mà giờ lấy ra cho Tiêu Minh Dạ thì có thể thấy được phần ân nghĩa này.
Chung Ý Thu sốt ruột bọn họ
nói gì, hỏi Tiêu Minh Dạ thì hắn không biết đã chạm phải gì mà mặt cứ
lạnh đăm đăm. Chung Ý Thu càng lo lắng, đoán có phải chuyện không dễ làm nên hắn không vui hay không, nên cậu không dám làm phiền, ở bên cạnh
cẩn thận hầu hạ, hết giúp xắt rau thì đi nhóm lửa, còn bận rộn hơn cả
người nấu cơm…… Còn đi pha trà, cuốn thuốc lá cho hắn giải buồn nữa.
Chờ Viên Lão Hổ tới, Chung Ý Thu mới hoàn toàn tỉnh ngộ —— tự nhiên làm chó sai vặt không công!
Viên Lão Hổ từ ngoài cửa đến tận trong sân, không tới mười phút, vậy mà có
thể thấy được giọng hắn cười ha ha không biết đang chào hỏi ai, cảm xúc
có bao nhiêu hoan hỉ! Vừa vào phòng bếp là hưng phấn vỗ vai Tiêu Minh Dạ hai cái, thấy Chung Ý Thu lại lập tức nhào lên, hai bàn tay to như cây
quạt hương bồ nện từng cái một lên lưng cậu.
Chung Ý Thu vừa thấy biểu hiện của hắn là biết chuyện thầu núi đã tám phần
thành công, vừa rồi Tiêu Minh Dạ giả vờ! Ông tướng này lại làm như không có gì, xào một nồi đồ ăn rồi hất mặt bảo Chung Ý Thu đi lấy mâm. Chung Ý Thu vừa nãy còn sầu lo cho hắn, nhưng lại không có cách, não thì tự
động nổi lên tâm tư không nên có, nhất cử nhất động của Tiêu Minh Dạ đều tác động đến thần kinh của cậu.
Tiêu Minh Dạ có việc gì nhỏ đều là chuyện kinh thiên động địa với Chung Ý Thu.
Viên Lão Hổ rất hưng phấn, Chung Ý Thu hâm ba cân rượu trắng mà hắn còn ngại không đủ, bảo đi hâm thêm nữa, chú Nghĩa ngăn không cho đi nói chờ uống xong rồi hâm tiếp. Cậu càng bội phục anh hai Tiêu, không hề để lộ ra
cảm xúc gì với chuyện lớn như vậy, đúng là người làm được chuyện lớn.
Thư ký đã đồng ý cho Tiêu Minh Dạ thầu núi, núi Hai Ông Tiên chia thành hai dãy, ở giữa là một con suối. Dãy núi phía trước Viên gia trang gọi là
Ông Tiên Lớn, rừng cây rậm rạp tương đối cao so với mặt nước biển, bởi
vì không ai quản, nên mấy cây cao lớn đã bị người trong thôn cưa trộm.
Dãy núi phía sau gọi là Ông Tiên Nhỏ, không cao bằng Ông Tiên Lớn nhưng
phạm vi dài hơn, không có nhiều củi để sử dụng cho lắm, chỉ có một mảnh
cây tùng và cây sam, đa phần là lùm cây, chủ yếu là cách xa con sông,
không có nước thì làm gì cũng không tiện.
Rõ ràng là Tiêu Minh Dạ muốn thầu núi Ông Tiên Lớn, dựa vào vị trí tốt,
thôn dân xung quanh đã dẫm ra vài con đường lên núi, nên việc sửa đường
không cần quá nhiều công sức.
Viên Lão Hổ không biết kế hoạch của hắn, ra chủ ý nói: “Dọn dẹp một chút thì có thể trồng cây ăn quả, vốn ít lời nhiều.”
Tiêu Minh Dạ chỉ gật gật đầu không nói lời nào, Chung Ý Thu không đoán ra
hắn nghĩ gì, thầm tính nếu sửa đường cao tốc, thì trồng loại cây ăn quả
nào mới thích hợp, sau khi giao thông thông thoáng thì cũng không lo bán không được.
Chú Nghĩa: “Có nói cần bao nhiêu tiền không?”
Trên mặt Viên Lão Hổ đen hồng sáng bóng, phấn khởi còn hơn cả Tiêu Minh Dạ,
uống một bát rượu lớn, lớn tiếng nói: “Hôm nay chỉ bàn bao nhiêu năm
thôi. Không biết đưa tiền một lần hay là đưa theo năm nữa?”
“Có thể thầu bao nhiêu năm?”
Viên Lão Hổ lại uống thêm một chén, “30 năm đến 70 năm, phải xem ý định của ổng nữa.”
Chung Ý Thu khẩn trương lên, cẩn thận hỏi thăm, “Có thể nhận thầu 70 năm luôn à?”
“Có quy định như vậy, nhưng có thể thầu 70 năm rất ít, đa số là 30 với 50
năm thôi.” Viên Lão Hổ nói xong lại vỗ vai Tiêu Minh Dạ, “Tôi thấy thầu
30 năm là được rồi, không biết sau này núi sẽ ra sao nữa mà, với lại 30
năm sau chú đã hơn 50 rồi, con cháu có phúc của con cháu!”
Tiêu Minh Dạ gật gật đầu như là đồng tình, mời hắn một ly.
Edit + Beta: Alice G. tại monalicbebe.com
Chung Ý Thu ngồi ở bên cạnh, cảm giác giống như có vô số cây đinh dài chậm
rãi xoay tròn tiến vào thân thể của mình, làm đồ ăn vào miệng nhạt như
nước ốc. Cái đề tài này lập tức kéo dài đến 30 năm……50 năm về sau, khi
đó mình sẽ ở đâu? Hẳn là đã trở về thành phố đi. Từ lúc cậu nhận rõ tình cảm của mình với Tiêu Minh Dạ, cậu vẫn luôn cho rằng bản thân rất tỉnh
táo, còn tự đề ra kế hoạch cho tương lai…… Hết thảy đều ở trong lòng bàn tay.
Chỉ cần vui vẻ, an ổn vượt qua một đoạn thời gian là tốt rồi, chờ hắn kết hôn…… Chờ hắn có gia đình…… Chờ mình trở về……
Cho đến giờ phút này cậu mới hiểu được cái mình tự cho là đúng ấu trĩ đến
cỡ nào, cậu nghe người khác nói —— 50 tuổi Tiêu Minh Dạ con cháu mãn
đường mà đã hít thở không thông rồi, nếu một ngày nào đó tận mắt nhìn
thấy, thì chẳng phải là tê tâm liệt phế luôn sao.
Bóng đèn treo ở ven tường, một trận gió thổi vào khiến nó đung đưa, Chung Ý
Thu thất thần nhìn chằm chằm vào cái bóng ở trên tường, nhất thời không
biết hôm nay là hôm nào. Vận mệnh chiếu cố, làm cậu thích một người đàn
ông…… Tiêu Minh Dạ với cậu, vốn tưởng rằng là ban ân nay lại như là
trừng phạt.
Thế gian khổ nhất là cầu mà không được, trong đó có Chung Ý Thu.
Buổi tối, Tiêu Minh Dạ không uống nhiều, Viên Lão Hổ thích uống rượu nhưng
không uống được nhiều, lại mau say, uống chưa được vài chén là đã ngã ra bàn. Hắn thu thập xong trở lại phòng, Chung Ý Thu đang đưa lưng về phía cửa phơi quần áo, dáng người thon dài như cây trúc, Tiêu Minh Dạ dựa
người lên bàn sách nhàn nhạt nói: “Sao không trở về phòng cậu đi? Không
phải có chăn mới rồi sao?”
Buổi tối độ ấm xuống dưới mức âm, Chung Ý Thu bị đông cứng không duỗi tay nổi, nghe
câu nói đó liền cảm thấy thân thể như bị đóng băng luôn. Từ lúc ăn cơm
đến bây giờ cậu vẫn luôn hoảng hốt, nhìn cái gì cũng có chút choáng
váng, chậm rãi quay đầu lại nhìn chằm chằm vào đôi mắt lạnh lùng của
Tiêu Minh Dạ, đôi môi khép mở vài lần mới nói: “Tôi cho chú Nghĩa rồi,
chăn chú ấy mỏng hơn.”
Từ trước đến nay
mặt cậu không giấu được tâm sự, Tiêu Minh Dạ nhìn ra được cậu đang cố
gắng giấu vẻ cô đơn trong ánh mắt, khẩn trương hỏi: “Làm sao vậy? Ai khi dễ cậu?”
Chung Ý Thu nhìn thân thể càng
ngày càng gần với mình, mùi rượu cao lương nồng nặc toảng ra trong không khí, hình ảnh hầu kết rung động ở ngay trước mắt, cậu hơi cúi đầu nhẹ
giọng đáp: “Không có, uống hơi nhiều thôi.”
Rõ ràng là đang nói dối, hai ly rượu đối với Chung Ý Thu mà nói chỉ là mới bắt đầu, Tiêu Minh Dạ càng hoảng loạn, sợ cậu bị ai ăn hiếp mà không
muốn nói, tính ép hỏi thêm mấy câu mà cậu lại xoay người đi tắm.
Tiêu Minh Dạ chờ cậu tắm xong còn dư nước ấm rồi mới đi tắm, khi trở về phát hiện đống chăn trên giường phân thành hai cái riêng biệt, mấy ngày hôm
trước rõ ràng đều là dùng chung một cái mà.
Chung Ý Thu nằm nghiêng đối diện với vách tường, ổ chăn không có độ ấm như
thường ngày càng làm bàn chân thêm lạnh, cơ mà tốt xấu gì trên người
chậm rãi có chút nhiệt độ, cậu uốn người thành con tôm hòng mong hơi ấm
thân thể được tán đều.
Phần phật —— như
là cơn gió lốc vừa thổi qua, cái chăn trên người bị cuốn ra! Chung Ý Thu nổi da gà cả toàn thân, xoay người vừa thấy là Tiêu Minh Dạ xốc chăn
mình ra! Phẫn nộ chiếm trước cái lạnh, cậu ngồi dậy rống giận, “Anh bị
khùng hả!”
“Lại đây ngủ.” Tiêu Minh Dạ dường như không có việc gì nói.
“Không đi!”
“Vậy cậu để bị lạnh đi.”
“……” Chung Ý Thu bị chọc giận đến không nói nên lời, tàn nhẫn đạp hắn một chân, không thể không chui vào ổ chăn.
Tiêu Minh Dạ nghiêng người tới, nâng một cánh tay vòng lấy bả vai cậu, lạnh
lùng nói: “Đừng có đùa dai nữa, anh đây có rất nhiều biện pháp trị cậu.”
Chung Ý Thu giống như một quả pháo tép, nổ tung. Hai cái đùi nhảy ra đá hắn,
tới khi nhớ tới thì thân thể lại bị Tiêu Minh Dạ đè chặt, “Anh buông tôi ra! Xem anh trị tôi hay tôi trị anh!”
“Đừng loạn nữa, gió vào chăn rồi!”
Chung Ý Thu vốn bị đè nén cả đêm, nay lại bị hắn kích thích, hiện tại nói cái gì cũng không nghe, chỉ nghĩ đá hắn xuống giường. Tiêu Minh Dạ không
ngờ thằng nhóc này linh hoạt đến thế, nửa thân người của hắn đã bị đá ra tới mép giường, buộc hắn phải ngồi dậy cưỡi lên người cậu, gằn giọng
nói, “Đừng loạn nữa! Tôi có việc cần thương lượng với cậu đây.”
Chung Ý Thu giãy giụa hai cái phát hiện mình không động đậy được, ngoài miệng lại không chịu thua, “Anh xin lỗi trước đi!”