Tới ngày châm cứu,
Phương Khoản Đông thấy bọn họ tặng cho nửa túi khoai lang đỏ thì kinh
ngạc không thôi, còn Chu Luật Thư thì vui vẻ, hoan thiên hỉ địa nhận
lấy, bị Phương Khoản Đông liếc mắt thì lại vội vàng hi hi ha ha cầm theo túi trốn vào bên trong.
Ngày hôm qua
nghe hiệu trưởng dạy bảo xong, Chung Ý Thu suy nghĩ cả đêm, mình làm
việc tuy không tính là kéo dài nhưng không đủ sấm rền gió cuốn, thư viện đến bây giờ còn chưa có mặt mũi. Hôm nay là chủ nhật, cậu vội vã muốn
đi vào huyện kiếm sách, ngồi không yên ở y quán.
Chú Nghĩa đoán được cậu nghĩ gì, kiến nghị nói: “Nếu không thì hai đứa lên
huyện trước đi, gọi điện thoại bảo Lục Tử tới đón chú.”
“Không được, trời lạnh ngồi máy kéo về sẽ đông cứng.” Chung Ý Thu không đồng ý.
“Có gì mà chịu không nổi, bảo nó mang theo hai tấm chăn bông dày là được, hôm nay ấm áp.”
“Chú đừng lo, chở chú về nhà rồi bọn cháu mới đi.”
Phương Khoản Đông nghe bọn họ nói, hỏi, “Mấy cậu muốn đi tìm sách bữa nay à?”
“Vâng.”
“Nếu các cậu chịu, thì có thể để chú ở đây một bữa, lên huyện trước rồi về
đón chú.” Có thể là do làm bác sĩ, nên khi hắn nói chuyện ngữ khí rất
nhẹ nhàng.
Không thể tưởng được hắn sẽ
chủ động đề nghị, Chung Ý Thu ban đầu rất vui mừng nhưng vẫn cảm thấy
không thích hợp, “Cảm ơn, nhưng mà tới chiều bọn tôi mới về.”
“Không sao, ăn trưa ở đây cũng được.” Phương Khoản Đông cười khẽ.
Chung Ý Thu nhìn về phía Tiêu Minh Dạ, trưng cầu ý kiến.
“Tiện không?” Tiêu Minh Dạ hỏi.
“Không sao.”
Chung Ý Thu vẫn cho rằng không ổn, tuy rằng đã tới vài lần, Phương Khoản Đông cũng không tồi, nhưng để chú Nghĩa ở lại nhà người không thân, còn ăn
cơm trưa với người ta, thì thật sự không yên tâm.
Chú Nghĩa vẫn không lên tiếng, chú cũng lưỡng lự, nơi này gần với huyện, tiện đi mua sách hơn nhiều.
Phương Khoản Đông bắt đầu thi châm, cúi đầu nói: “Hôm nay vừa chuyển tới một
đống thuốc mới, một mình cháu thì làm không xuể, chú ở đây giúp cháu một tay.”
Chú Nghĩa ấm áp trong lòng, không hề rối rắm đáp ứng: “Được, có điều phải làm phiền cháu dạy chú trước.”
Chung Ý Thu ngồi trên xe còn chưa nghĩ ra vì sao Phương Khoản Đông hôm nay
lại chủ động thân cận đến thế, cậu hỏi Tiêu Minh Dạ: “Anh nói có phải vì nửa túi khoai lang đỏ đó không?”
“Có thể……”
Ông chủ kho sách cũ họ Hồ, hơn bốn mươi tuổi, ông là người ở ngoài chuyển
tới huyện này, ban đầu kéo xe đẩy tay đi khắp hang cùng ngõ hẻm thu sắt
vụn, sửa nồi nhôm, sau đó phát hiện bán sách cũ kiếm được tiền thì đổi
nghề, đến bây giờ thành ông chủ lớn chợ sách cũ, ai muốn mua sách cũ đều tìm tới ông. Gần chợ sách cũ là kho hàng hơn một ngàn mét vuông, ngày
thường ông không ở đây mà thuê người tới quản lý, kế toán và công nhân
gọi người này là anh Trương.
Chung Ý Thu
gọi theo bọn họ, Tiêu Minh Dạ dù sao cũng không chủ động nói chuyện với
ai, trực tiếp làm việc. Anh Trương là người thích nói giỡn, Tiêu Minh Dạ lạnh lùng hắn cũng không để bụng, ngầm tìm Chung Ý Thu hỏi thăm, “Anh
của chú em nhìn lầm lì ghê nhỉ, có hỗn bang phái nào không? Anh biết Ngô Phụng Thiên đấy!” Dân bản xứ nói “Hỗn” chính là lăn lộn xã hội, Chung Ý Thu hỏi hắn mới biết được Ngô Phụng Thiên là ông chủ xã hội đen trong
truyền thuyết……
Với người ngoài thì Chung Ý Thu giới thiệu hai người là anh em, họ sẽ tự giác xem Tiêu Minh Dạ là anh trai. Cậu vội vàng nói cảm ơn anh Trương, cảm ơn hắn đã quan tâm
nhưng mà anh trai mình không phải là xã hội đen…… Anh Trương thấy cậu
nói chuyện lễ phép, nên dặn dò nhân viên thấy sách cũ cho học sinh thì
giữ lại cho họ.
Hôm nay, Chung Ý Thu thu
hoạch được rất nhiều, anh Trương để dành cho cậu tám bộ truyện ngụ ngôn
mới cùng với tập san tiểu học mà tỉnh xuất bản, chẳng qua là của năm
trước. Tập san này đều được phát hành rộng rãi cho các trường tiểu học,
trường họ cũng đăng kí mấy năm nhưng mà muốn mua thì phải trả tiền. Mấy
bộ này cũ nhất là năm ngoái, tuy rằng có mấy trang sách bị ghi chú,
nhưng tổng thể vẫn còn hoàn hảo, còn có mấy quyển 《 Mười vạn dặm dưới đáy biển》 cùng với bộ 《 Bách khoa thiếu niên 》 còn mới tám phần.
Chung Ý Thu như đoạt được trân bảo, tìm mượn giẻ lau cẩn thận lau chùi bìa và gáy sách. Sách tương đối mới không thể cân theo kí, phải trả mười đồng
tiền, Chung Ý Thu trong lòng ẩn ẩn đáng tiếc vì giá trị của nó vượt xa
số tiền này.
Giúp Phương Khoản Đông tìm
hai quyển truyện tranh, lần trước dẫn hắn tới thì phát hiện hắn không
chỉ yêu thích mà còn cẩn thận sưu tầm nữa, gặp được cuốn nào mình chưa
đọc hoặc là nét vẽ đẹp thì hoàn toàn khác với dáng vẻ ngày thường, ánh
mắt bắn ra hào quang bốn phía.
Khi trở
lại y quán, chú Nghĩa và Phương Khoản Đông đang uống trà, nói chuyện
phiếm, chuyện trò vui vẻ, Chung Ý Thu ngạc nhiên khi thấy bọn họ có thể
hòa thuận đến vậy. Lúc đưa sách cho Phương Khoản Đông thì hắn càng vui
mừng hơn, nhất định phải đưa cho bọn họ hai thùng trái cây, chú Nghĩa ra sức từ chối, có điều vẫn phải nhận lấy.
Trên đường về, Chung Ý Thu hưng phấn khoe khoang mua được bảo bối, chú Nghĩa bảo cậu buổi chiều đi tìm Lục Tử, nhờ hắn làm giúp mấy cái kệ sách và
bảng hiệu, xong xuôi thì có thể chính thức treo biển hành nghề.
Chung Ý Thu tò mò hôm nay ở Chu Y Quán như thế nào, chú Nghĩa cười nói: “Bác
sĩ Phương không có khó gần như cháu nghĩ đâu, cậu ấy ở Bắc Kinh hơn nửa
năm, cho nên nghe nói chú từng học ở Bắc Kinh thì hỏi chuyện thôi.”
Chung Ý Thu không dám hỏi tiếp sợ chú Nghĩa nhớ tới chuyện cũ ở Bắc Kinh, suy tư nên chuyển đề tài như thế nào thì chú Nghĩa nói tiếp: “Có một chuyện mà chú thấy rất kì quái, Chu Luật Thư không phải là anh trai ruột, cũng chẳng phải là anh bà con gì cả, hai người còn thân thiết hơn cả anh em
ruột thịt nữa…… Không biết có quan hệ gì đây? Có điều anh trai cũng
rất……”
Nghe xong chú nói mà Chung Ý Thu đột nhiên nghĩ đến lúc mình giới thiệu Tiêu Minh Dạ là anh trai, chắc người ta cũng nghĩ bọn họ cũng kì khôi vậy
ha!
Vừa đến nhà thì Viên Lão Hổ đã vội vã gọi Tiêu Minh Dạ đi mất, Chung Ý Thu đoán chắc là chuyện bao núi chồng
tiền gì đó, vậy mà Tiêu Minh Dạ lại lặng lẽ lắc đầu với cậu.
Cậu rèn sắt khi còn nóng lập tức vào thôn tìm Lục Tử, tuyết bắt đầu tan tạo thành vũng bùn không dễ đi, chú Nghĩa lôi ra một đôi ủng màu đen bảo
cậu mang vào, rồi đưa một túi cam và táo mà Phương Khoản Đông vừa cho
bảo cậu đem đi cùng. Cậu tới nhà Lục Tử mới hai lần, theo ký ức xuyên
qua mấy con đường và quẹo mấy ngõ nhỏ mới thấy tường nhà hắn.
Chung Ý Thu tới nơi mà Lục Tử không có ở nhà, mẹ hắn và chị hai ngồi ở dưới
mái hiên vừa may vá, vừa nói chuyện phiếm, tuyết tan thành nước đổ ào ào từ trên mái nhà xuống đất. Trương Hồng Anh thấy cậu tới thì mừng rỡ vào nhà lấy ghế, Chung Ý Thu vốn không quen ở cùng phụ nữ, hơn nữa hai
người lại vô cùng nhiệt tình và khách khí, đôi mắt kinh hỉ lại e lệ nhìn cậu chằm chằm, một câu hợp với một câu hỏi han ân cần, ép Chung Ý Thu
ra đầy mồ hôi tay, mặt đỏ bừng.
Nhà Lục
Tử ấn theo bối phận ở Viên gia trang đặt tên cho con gái có thêm chữ
Ngọc, chị hai của hắn tên là Ngọc Nga, đã mang thai hơn ba tháng còn
chưa thấy rõ, cô và Lục Tử đều có gương mặt trẻ em, hơn nữa cô nhỏ gầy,
cho nên nhìn từ xa cứ như là thiếu nữ vậy.
Cô gặp qua Chung Ý Thu một, hai lần, không thân thiết cho lắm, nhưng cứ
nghe mẹ khen thầy giáo mới tới đẹp trai như thế nào, có văn hóa ra sao,
rồi tri kỷ đối đãi Lục Tử như anh em trong nhà, cho nên trong lòng cũng
rất tôn kính cảm kích, thấy nhất thời không lấy ra thứ tốt gì để chiêu
đãi Chung Ý Thu, nên giục mẹ đi xào chút đậu phộng cho cậu ăn.
Chung Ý Thu vội đứng lên uyển chuyển từ chối không cho các cô làm, trong lòng thì mong ngóng Lục Tử nhanh trở về để cứu mình khỏi cảnh xấu hổ này.
Trương Hồng Anh ngượng ngùng xoa tay nhất định phải giữ cậu lại ăn tối, cho dù có từ chối thế nào thì bà cũng không nghe, làm Chung Ý Thu cười khổ.
“Ý Thu, cháu là người làm công tác văn hoá lại sống ở thành phố từ nhỏ,
thím có chuyện này cần cháu cho ý kiến.” Từ sau khi Chung Ý Thu tặng cho bà lọ kem dưỡng da, bà đã hoàn toàn không xem cậu là người ngoài nữa,
đổi giọng gọi Ý Thu.
“Chuyện gì ạ?”
Trương Hồng Anh đè giọng, thần bí chỉ hướng bên cạnh nói: “Không phải chị hai
Lục Tử đang mang thai đó sao, bên nhà chồng nó nói có phương thuốc đổi
thai, cháu nói nó dùng được không?”
Viên Ngọc Nga ngồi bên cạnh thẹn thùng cúi đầu đẩy mẹ mình một chút.
Chung Ý Thu rất cảm động bà đã tin tưởng mình, dù sao đây là chuyện của phụ
nữ, nên cậu châm chước một chút cẩn thận trả lời, “Cháu không rành đâu
ạ, nhưng chị hai đã mang thai hơn ba tháng, theo đạo lý thì bào thai đã
hình thành giới tính, dù làm thế nào cũng không thể thay đổi đâu ạ.”
“Nhưng có nhiều người đổi thai thành công lắm, khi kiểm tra toàn là con gái,
mà uống thuốc xong đều sinh con trai, không tin không được!”
Chung Ý Thu hỏi, “Chị hai kiểm tra rồi ạ?”
Viên Ngọc Nga xấu hổ cười, “Kiểm tra rồi, là con gái.”
Chung Ý Thu rối rắm, cậu biết dân quê kỳ vọng con trai như thế nào, không có
khả năng nói mấy câu mà khiến cho các cô suy nghĩ cẩn thận được, huống
chi dù cô có suy nghĩ cẩn thận thì cũng vô dụng, để nhà chồng tiếp thu
thì mới được. Dựa theo quy định kế hoạch hoá gia đình thì nếu đứa đầu là con gái, họ có quyền có thêm đứa thứ hai, đứa thứ ba phải phạt tiền,
cho nên đứa nhỏ này là mấu chốt đối với cô.
“Mặc kệ thím có tính thế nào…… Thì thật sự không được…… Sinh đứa thứ ba vừa
phải đóng tiền phạt vừa phải lo nuôi nấng, nhưng không thể dùng thuốc
đổi thai! Bác sĩ Phương, người đang chữa chân cho chú Nghĩa, từng làm
việc trong bệnh viện thành phố, hoàn toàn không ủng hộ chuyện đổi thai
này.” Chung Ý Thu suy nghĩ khá lâu mới nói ra.
Có lời từ bác sĩ chuyên nghiệp thì hai người khá tin tưởng, trên mặt hiện
lên vẻ do dự, Viên Ngọc Nga hổ thẹn như là phạm sai lầm, ấp a ấp úng
nói: “Tôi nghe một bà bầu trong thôn nói có một bà bầu trong thôn nhà mẹ đẻ của cổ uống thuốc xong sinh con ra bị quái dị, bất nam bất nữ……
Nhưng mẹ chồng tôi nói phương thuốc này khác, bà đã đưa cho người chuyên nghiệp kiểm tra, sinh con trai không thành vấn đề……”
Chung Ý Thu vừa rồi còn tưởng mình đã khuyên nhủ được cô, rất là tin tưởng cô đã thay đổi ý nghĩ. Cậu sốt ruột, hận không thể nói ngay rằng, “Chị
đừng bỏ thai nhé”, hoặc là “Chị sinh đứa thứ ba thì tôi sẽ đóng tiền
phạt cho,” nhưng cậu chắc chắn mình không thể nói mấy câu này ra được,
kiên nhẫn giải thích, “Đừng nghe lời đồn đãi chị ơi, chị hai này, nếu
không thì chị đưa phương thuốc đó cho tôi đi, để tôi đưa cho bác sĩ
Phương kiểm tra giúp, dù sao cũng liên quan đến tính mạng mà, cẩn thận
vẫn hơn.”
Trương Hồng Anh vỗ tay vui mừng nói: “Đúng vậy! Con về chép lại một bảng đi, hai ngày sau bọn họ sẽ đi
châm cứu, bác sĩ nhìn không ra vấn đề thì mình mua uống cũng không
muộn!”
Viên Ngọc Nga chần chờ đồng ý, nói chép xong sẽ đưa cho cậu một bảng, Chung Ý Thu thầm thở dài: Không cần
phải hỏi đâu…… Phương Khoản Đông sao có thể nói không thành vấn đề được! Không đá tôi ra ngoài là mừng lắm rồi á!
Trời sụp tối hẳn thì Lục Tử mới về, Trương Hồng Anh không tình nguyện oán
giận cái nhà vị hôn thế này, ngày nào cũng chạy tới làm miễn phí mà
chẳng nấu cho được một bữa ăn đàng hoàng, mấy ngày nay gầy sọc cả đi.
Lục Tử đã quen nghe bà lẩm bẩm, dù sao cũng không cần người khác đáp
lại, chỉ phát tiết cảm xúc thôi, hắn đồng ý với Chung Ý Thu ngày mai sẽ
tới làm kệ sách giúp, vừa vặn trong nhà có mấy thanh củi dư.
Chung Ý Thu nhân lúc Trương Hồng Anh không chú ý trộm bỏ chạy, bằng không chờ tới khi ăn cơm lại phải lôi kéo một phen, kết quả mới vừa đi đến cửa
sân thì đã bị phát hiện…… Bị bà giữ chặt chết sống không cho đi, Lục Tử
biết Chung Ý Thu sẽ không ứng phó nổi, cản mẹ mình không cho bà kéo nữa.
“Chờ thím một chút, để thím đi lấy cái chăn vừa may cho mang về.” Trương
Hồng Anh nói, bước nhanh vào nhà ôm một cái chăn bông to siêu cấp ra đưa cho Chung Ý Thu, cười ha hả nói: “Lục Tử nói cháu sợ lạnh, mỗi ngày
đoạt chăn với anh hai Tiêu, nên thím lên thị trấn đặt may một cái năm
cân.”
Chung Ý Thu mặt đỏ tai hồng: “……”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT