Chung Ý Thu nghe xong cũng hoảng theo, Lục Tử không nói trâu của nhà Tiêu Minh Dạ bị trộm,
chỉ nói là trâu của anh Bảo Xương bị trộm, có thể thấy được ở trong lòng hắn cái nhà kia không phải là nhà của Tiêu Minh Dạ, chỉ là có cảm tình
với Viên Bảo Xương mà thôi.
Nhưng tối hôm qua trời đổ tuyết lớn thì trộm như thế nào? Người và trâu sẽ để lại dấu chân chứ, đúng không?
“Cậu khờ quá hà! Tuyết rơi mới dễ trộm, vì nó xóa dấu chân mất rồi, biết đường đâu mà tìm?” Lục Tử ghét bỏ cười nhạo cậu.
“Nếu không tìm được, thì tổ chức người đi tìm làm gì?”
Lục Tử: “……”
Đợi thêm hai mươi mấy phút thì Tiêu Minh Dạ mới dẫn Trương Tây Minh trở về, tuyết sâu đến dưới gối hắn, hắn đi ở phía trước cõng hòm thuốc hoạt
động tự nhiên, còn Trương Tây Minh cơ hồ bị tuyết ngập đến đùi, một chân dẫm một chân đạp, bước đi gian nan, trên người trên đầu đều là vụn
tuyết, phỏng chừng vừa rồi vừa bị té trên nền tuyết.
Lục Tử lập tức nói Tiêu Minh Dạ nhanh trở về nhà, mà hắn lại tâm bình khí
hòa dẫn Trương Tây Minh tới phòng Vương Văn Tuấn, rồi giúp đổ nửa bồn
nước ấm để bác sĩ rửa tay.
Lòng Lục Tử nóng như lửa đốt, như con kiến bị bỏ vào chảo lửa.
“Tuyết rơi lớn như vậy thì có gì đâu mà vội.” Tiêu Minh Dạ thong thả ung dung nói.
Lục Tử: “……”
“……” Chung Ý Thu vội khuyên nhủ, “Đi xem đi.”
Tiêu Minh Dạ không thể không đi, theo Lục Tử về nhà.
Trương Tây Minh đo nhiệt độ cho Vương Văn Tuấn, hơn 39 độ C, hắn nói sốt cao
như vậy thì phải lên bệnh viện trấn thôi, nhưng chắc là bữa nay đi không được, nên cho y truyền một bình nước biển để hạ sốt.
Chung Ý Thu giúp hắn treo bình nước biển lên, rồi múc nước lau mặt và tay cho Vương Văn Tuấn. Trương Tây Minh mới vừa rời giường đã bị gọi tới, cơm
cũng chưa ăn, cậu nghĩ hẳn là nên giữ bác sĩ lại dùng bữa sáng, nhưng
cậu không biết làm gì nhiều, ngoại trừ nấu một tô mì với trứng gà thôi.
Ở nông thôn trứng gà là đồ vật hiếm lạ, tuy rằng mỗi nhà đều nuôi gà,
nhưng họ tiếc không ăn, để dành đem đi bán kiếm tiền, nhiều nhất cách
mấy ngày mới cho con trẻ trong nhà ăn hai cái. Trương Tây Minh nhìn thấy trứng gà trong chén thì rất cảm động, tuy quen biết đã lâu, nhưng hắn
cho rằng Chung Ý Thu là người thành phố, ngày thường lại kiệm lời, cứ
như có vách ngăn giữa bọn họ. Giờ phút này đây, chén mì nóng hổi với quả trứng gà vàng rượm như là giải thoát sự ngượng ngùng giữa bọn họ,
Trương Tây Minh vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với cậu.
“Hôm nay các cậu có thể nghỉ ở nhà.”
Chung Ý Thu nghi hoặc, “Nghỉ cái gì?”
Trương Tây Minh thấy cậu ngơ ngác nên cười nói: “Chắc là hiệu trưởng Trịnh
chưa kịp thông báo cho mấy cậu rồi, trời chưa sáng thì ổng đã tới thông
báo với từng trưởng thôn rằng cho bọn học sinh nghỉ ngày hôm nay.”
Chung Ý Thu chấn động, hậu tri hậu giác nghĩ tuyết rơi dày thế này thì chắc
bọn học sinh sẽ đi lại khó khăn lắm đây. Các thôn lại không có điện
thoại, muốn thông báo đến từng học sinh quả thật cần phải tới từng thôn, hiệu trưởng Trịnh đã hơn bốn mươi tuổi, còn mang kính cận…… Chắc là
tuyết cao đến eo của ông. Đại đội Đức Doanh có tổng cộng chín thôn, mấy
thôn xa xôi khoảng cách không gần nhau, thời tiết tốt muốn đi qua đi lại cũng phải mất hơn nửa giờ. Mà ông lại không nhờ bất cứ giáo viên nào……
Đương nhiên ông cũng có thể không thông báo, đa số phụ huynh nhìn thấy thời
tiết ác liệt thì sẽ không cho con trẻ đi học, nhưng cũng có một số chăm
chỉ, chờ bọn họ trăm cay ngàn đắng đi vào trường học thì nói hôm nay
không đi học, trở về đi…… Bọn học sinh lại đi thêm một chuyến.
Từ tối hôm qua cho tới sáng hôm nay, trong lòng cậu có đủ lời không hay
ho, vì hiệu trưởng Trịnh đã tính kế với mình, bây giờ thì do kiến thức
và trí tuệ của ông mà trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
“Làm giáo viên cũng không dễ dàng……” Trương Tây Minh cảm khái.
Chung Ý Thu bị lẫn lộn bởi hai loại cảm xúc nên có chút hỗn loạng không đáp
lại, Trương Tây Minh uống hết canh lại cười rộ lên, “Không biết mấy đứa
nhỏ lớp khác có vui hay không, chứ học trò của cậu thì không vui đâu
nha! Thằng con tôi sáng nay nghe bảo được nghỉ học mà khóc toáng lên
đấy!”
“Sao vậy?” Chung Ý Thu lấy lại tinh thần hỏi.
“A —— nó nói là thầy Tiểu Chung hẹn sáng nay đi chơi ném tuyết, kết quả không được chơi nữa!”
Chung Ý Thu cười rộ lên, đúng là thất hẹn với bọn nhỏ rồi, “Anh về chuyển lời giúp tôi, lần sau có cơ hội nhất định sẽ làm, tuyệt đối sẽ không hủy
bỏ!”
Vương Văn Tuấn truyền nước biển ngủ
rồi. Hiệu trưởng Trịnh vẫn chưa tới thông báo nghỉ, nên Chung Ý Thu bất
an, ăn cơm xong thì ra trường học.
Cậu
cột chặt giây dày theo phương pháp của chú Nghĩa, bằng không lát nữa đi
được vài bước thì giày sẽ ướt sũng. Ra khỏi sân trong nháy mắt không
nhận ra được phương hướng, vì tuyết trắng xóa cả một vùng. Qua một đêm
mà đất trời đã biến thành cảnh tượng chỉ có trong truyện cổ tích, phòng
ngủ biến thành một cái bánh bao cỡ lớn, cây cối phảng phất mặc vào chiếc áo thủy tinh lấp la lấp lánh, gió nhẹ thổi qua, lá cây đầy tuyết bay lả tả xuống dưới đổ lên đầu cậu, Chung Ý Thu quên mất những suy nghĩ trong đầu, cố gắng kiềm chế niềm hưng phấn muốn ngã xuống đất để lăn vài
vòng.
Đến cổng trường gặp được Lý Hoành
Phi, hắn đội một cái mũ bộ đội to che xuống tận lông mày, cứ cách một
phút thì hắn phải đẩy mũ lên một lần. Thấy Chung Ý Thu thì dùng hai tay
ôm mũ chạy tới, đến gần mới hỏi: “Em nghe nói trâu nhà anh hai bị trộm
hả anh?”
Chung Ý Thu đặc biệt bội phục
tốc độ truyền tin ở nông thôn, chuyện này mới phát sinh vào mấy tiếng
trước thôi, tuyết lớn che hết đường đi, mà người ta truyền tin bằng cách nào hay vậy? Hay ghê đó!
“Có phải không?” Lý Hoành Phi giục cậu.
“Ừ, ảnh về nhà rồi.”
“Trời ạ! Mới vô mùa đông mà thôn em bị trộm trâu của bảy, tám nhà rồi đó!”
Chung Ý Thu khiếp sợ, cậu luôn nghe mọi người nói chuyện trộm trâu, bò, không ngờ quy mô rộng đến thế.
“Không báo án à?” Chung Ý Thu hỏi.
Thần sắc trên mặt Lý Hoành Phi biến đổi, nhìn trái nhìn phải rồi nhỏ giọng
nói với cậu: “Thật ra mọi người đều đoán được ai là thủ phạm đó anh. Có
điều chỉ là đoán mà thôi……”
Chung Ý Thu
há hốc, nghĩ thầm đây là thế giới kì dị gì vậy trời? Có thể đoán được là ai, vậy thì tại sao còn để kẻ đó muốn làm gì thì làm?
Lý Hoành Phi xoay người hô to, “Hiệu trưởng Trịnh tới……” Lại dùng cánh tay lặng lẽ đụng Chung Ý Thu một cái, nhắc cậu đừng tỏ ra kinh ngạc.
“Người đến đủ chưa?” Hiệu trưởng Trịnh mặc cái áo quân đội cũ, màu xanh lục bên ngoài đã bạc màu, cầm cái xẻng trong tay.
Chung Ý Thu thấy tóc ông ướt đẫm, chắc là sáng nay chạy suốt ở ngoài nên mới bị.
Các giáo viên hôm nay không nghỉ, mỗi năm trường học đều quy định thế này,
trời đổ tuyết lớn thì bọn học sinh được nghỉ, để nhóm giáo viên cùng
nhau xúc tuyết, dọn dẹp sân trường.
Đa số giáo viên đều tới, trừ bỏ thai phụ Lưu Thanh Hồng và mấy giáo viên nam ở Viên gia trang, nói là giúp đỡ đi tìm trâu rồi.
Chung Ý Thu lúc ban đầu còn rất hưng phấn, thấy chuyện xúc tuyết rất hay ho,
cậu và Lý Hoành Phi anh một chân tôi một đá tuyết ra ngoài, giống như
hai thằng ngốc đuổi qua đẩy lại, rồi bị một đống tuyết đổ ập lên người.
Hiệu trưởng Trịnh và mấy giáo viên lớn tuổi đứng cạnh cười to, vừa cảm khái
vừa hâm mộ sức sống và nhiệt tình của tụi thanh niên.
Làm được một giờ thì Chung Ý Thu chịu hết nổi, tuyết vô cùng dày và nặng,
cây xẻng thì cứng, cậu chưa từng dùng qua nên chưa được bao lâu hai bàn
tay đã nổi lên bọt nước.
Lý Hoành Phi không cho cậu xúc nữa vì bọt nước bị vỡ sẽ đau hơn, cầm lấy cái chổi bảo cậu quét phần tuyết mỏng trên đường đi.
Làm việc thì phải trò chuyện để không mệt, qua nội dung mà mấy giáo viên khác nói thì Chung Ý Thu đã hiểu được đại khái.
Gần đây các thôn trang bao gồm cả Viên gia trang đều bị trộm, toàn là mấy
loại gia súc đắc tiền, nhất là trâu bò. Tối hôm qua, Viên Bảo Xương bị
trộm mất ba con, nhà bọn họ nuôi hai con trâu đực và một con trâu cái,
mấy tháng trước trâu cái sinh nghé con, giá trị lên tới vài ngàn đồng
tiền, để ở nhà ai đều là đại họa.
Nhưng
Chung Ý Thu không nghe ra cảm giác khiếp sợ gì từ câu chuyện của bọn họ, sau đó hỏi Lý Hoành Phi mới biết được mấy chuyện như vậy quá tầm
thường, bởi vì mỗi năm tới mùa đông nông nhàn đều sẽ xuất hiện tình
huống này, phi thường càn rỡ.
Mấu chốt là không ai có biện pháp, người ngủ ở bên cạnh trâu mà trâu vẫn bị trộm!
Năm trước bọn họ đã báo cảnh sát một lần, bên đó cử người xuống thăm dò
nói ăn trộm dùng thuốc mê rồi trèo tường vào, trời lạnh nên người vào
nhà ngủ, nửa đêm gây án hàng xóm cũng không nghe được gì.
Chung Ý Thu nghe xong thì kinh hoàng, xâu chuỗi toàn bộ tin tức thì xem ra
đây là do một nhóm người làm, hơn nữa vô cùng kiêu ngạo, tuy nói là trộm đồ vật, nhưng căn bản không sợ bị phát hiện.
Lúc này, cậu càng lo cho Tiêu Minh Dạ, trong nhà tổn thất một số tiền lớn
như thế, không biết sẽ vòi vĩnh hết bao nhiêu nữa đây. Kế hoạch nhận
thầu sau núi kế hoạch đến bây giờ thư ký vẫn chưa xác nhận thời gian để
bàn chuyện, mà bao núi không phải chỉ có mấy ngàn đồng là bao được, mà
bây giờ một xu thôi cũng quý giá với bọn họ……
Dọn dẹp đến giữa trưa mới coi như sạch sẽ, Tiêu Minh Dạ còn chưa về, nên
Chung Ý Thu tùy tiện nấu mấy chén mì cùng ăn với Lý Hoành Phi, và chú
Nghĩa. Vương Văn Tuấn truyền nước biển xong thì đẩy lùi được cơn sốt,
nhưng vẫn ngủ như heo, kêu y dậy ăn cơm, uống nước mà y không thèm tỉnh.
Lý Hoành Phi ăn cơm xong thì về nhà, Chung Ý Thu chờ hoài mà không thấy
người về thì đứng ngồi không yên, lo lắng suông còn không bằng làm
chuyện gì đó, cậu tính dọn tuyết trong sân, kết quả cầm lấy cây xẻng thì tay như bị kim đâm, bọt nước bị vỡ.
Chú
Nghĩa thấy cậu xoay vòng vòng trong sân như con lừa giã gạo, cười kiến
nghị, “Nếu không thì cháu ra ngoài chờ đi, thằng bé chắc sẽ về từ sân
sau đó.”
Chung Ý Thu đỏ mặt giải thích, “Không phải chờ anh ta…… Chính là…… Đi lâu như vậy, tìm ở đâu lận?”
Chú Nghĩa hôm nay không dám xuống giường sợ chân bị đông cứng, híp mắt dựa
vào đầu giường nghe cậu nói lung tung, phất tay nói, “Ra ngoài chờ đi,
cháu ở chỗ này ồn ào chú ngủ không được!”
Mặt xám xịt ra khỏi phòng, đến gần cửa gỗ sân sau thì bất giác nhấc chân
chạy nhanh. Cậu nhìn đồng hồ thì đã hơn bốn giờ chiều rồi, trời dần dần
trở nên u ám, đứng ở trên sườn núi cao thì thấy một mảnh trắng xóa, tạo
nên cảm giác cô độc …… Rồi bởi vì chờ đợi mà tạo ra cảm giác ấm áp đối
lập.
Đợi hơn nửa giờ, hai chân đã lạnh
cóng, Chung Ý Thu dùng chân dẫm từng bước từng bước rồi tự vẽ hai cái
mặt mập mạp lên tuyết, tự chọc mình cười.
Mùa đông trời tối nhanh, mới giây trước còn thấy rõ khói bếp từ Viên gia
trang dưới sườn núi, giây tiếp theo thì chỉ còn một mảnh trắng xóa trước mặt. Chung Ý Thu lo lắng càng nhảy càng nhanh, một giây cũng không đứng được, chân không ngừng hoạt động, cổ duỗi dài về phía trước. Cho đến
khi xa xa ẩn ẩn xuất hiện một cái chấm đen nhỏ di chuyển về hướng này,
cậu kích động, nhếch môi chạy tới phía trước.
Chạy năm sáu phút mới dần dần nhìn ra hình dáng, người tới không phải Tiêu
Minh Dạ, bằng không với khoảng cách này thì thân hình không phải nhỏ như vậy, Chung Ý Thu dừng chân cẩn thận nhìn, phát hiện hình như là một đứa nhỏ, không khỏi lộp bộp trong lòng một chút! Tuyết rơi dày thế kia mà
có một đứa nhỏ chạy trong tuyết, đáng sợ quá!
Đợi thêm năm sáu phút, hình dáng quả nhiên là một đứa nhỏ, hơn nữa là Viên
Thúy Thúy…… Chung Ý Thu vội vàng chạy tới, còn chưa tới gần đã gọi tên
nó. Viên Thúy Thúy nghe thấy giọng cậu thì —— khóc lớn!
“Sao trò ở đây? Ra đây làm gì?” Chung Ý Thu tận lực kiềm chế cảm xúc.
“Thầy Tiểu Chung ơi…… Thầy cứu…cứu mẹ con…… Bà nội muốn đánh mẹ con chết……”
Viên Thúy Thúy chỉ mặc một cái áo mỏng, mặt lạnh đến mức xanh tím, miệng đông cứng không nói nên lời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT