Vương Văn Tuấn nói
đúng, Chung Ý Thu đã ẩn ẩn đoán được từ lượng tin tức vừa nãy, chỉ là
không muốn tin tưởng thôi. Hiệu trưởng Trịnh vẫn luôn đối xử có chừng
mực với cậu, lúc cậu xảy ra xung đột với giáo viên khác thì ông luôn
đứng về phía người đúng, không thiên vị ai, lại còn tích cực giúp họ mở
thư viện nữa, nói đúng hơn là không muốn thừa nhận chân tướng thôi.
Bên ngoài tuyết rơi dày đến tận cổ chân, Chung Ý Thu tắm xong ra ngoài thì
trợn tròn mắt, không nghĩ tới tuyết rơi dày nhanh như vậy, cậu mang dép
lê nên không đi về phòng được rồi. Tiêu Minh Dạ đoán được, Chung Ý Thu
còn đứng ngốc chưa đầy hai phút thì hắn đã đi tới đây, cách hai bước
chân thì dừng lại, cười tủm tỉm.
Chung Ý
Thu nhớ lại hồi nãy mình thay dép lê mà hắn chẳng nói gì, bây giờ lại
chạy ra cười mỉm, nên tức giận kêu hắn, “Lấy đôi giày giúp tôi với.”
“Lấy đôi nào?”
“Tùy anh.”
“Tùy tôi là đôi nào?”
“……”
Chung Ý Thu chỉ mặc một cái quần thun thể thao, tuy có thêm cái áo bông bên
ngoài nhưng vẫn lạnh đến đau chân, Tiêu Minh Dạ không chọc cậu nữa, khom người rồi đưa lưng về phía cậu, Chung Ý Thu không khách khí bò lên,
dùng sức vỗ mông hắn một cái, hô to, “Giá!”
Tiêu Minh Dạ bị hành động trẻ con đó làm cho bật cười, cánh tay dùng sức siết chân Chung Ý Thu làm cậu kêu a —— a ——.
Đã hẹn Phương Khoản Đông ngày hôm sau tới châm cứu, kết quả sáng tỉnh dậy, kéo bức màn ra thì thấy tuyết đã cao đến bậc thang cửa, xe tải khẳng
định là chạy không được. Chung Ý Thu nằm ở trên giường không muốn động,
chỉ huy Tiêu Minh Dạ tìm ra số điện thoại của Chu Y Quán, chờ Cung Tiêu
Xã mở cửa thì đi gọi điện thoại cho Phương Khoản Đông nói hôm nay không
đi được.
Tuyết rơi một ngày một đêm rốt
cuộc cũng ngừng, Tiêu Minh Dạ đi WC trở về nói ngoài sân tuyết đã sâu
đến đầu gối của hắn, Chung Ý Thu nghĩ người cao to như hắn mà tuyết đã
cao đến đầu gối thì với những người khác hẳn là tới giữa đùi hoặc tới
eo, chỉ sợ bọn trẻ con sẽ bị vùi trong tuyết luôn.
Mới hơn năm giờ sáng mà ngoài cửa sổ đã ẩn ẩn ánh sáng, tuyết trắng mênh
mang thay thế ánh mặt trời chiếu sáng lên trần gian, Chung Ý Thu nghe
tiếng nhánh cây đứt gãy do tuyết đọng, càng muốn cuộn tròn trong ổ chăn
ấm áp.
Tối hôm qua trời quá lạnh nên có
cuộn người trong chăn thế nào cũng run bần bật, bất đắc dĩ cậu mới chui
vào trong chăn của Tiêu Minh Dạ, giờ phút này đây chân cậu đang đặt ở
trên đùi Tiêu Minh Dạ, nhắm hai mắt nghiêm túc nói: “Anh hai, anh có
nghĩ tới……”
Tiêu Minh Dạ vừa nghe cậu gọi anh hai là thấp thỏm trong lòng ngay, nhưng thấy dáng vẻ rất nghiêm túc của cậu cho nên không ngắt lời.
“Cạo hết lông chân của anh đi, đủ làm một cái áo lông mới……”
Tiêu Minh Dạ không thèm phản ứng suy nghĩ bậy bạ của cậu, nhắm mắt lại làm bộ ngủ rồi.
Cậu cũng không cần đáp lại, tự phân tích, “Cũng không được…… Cạo lông chân
xong thì phải mua thêm quần, ôi! Có áo lông mặc mà không có quần lông……
Cứ để nó dài đi……”
“Ngủ không được thì đi cào tuyết đi.” Tiêu Minh Dạ nhàn nhạt cảnh cáo.
Chung Ý Thu ngậm miệng lại ngay.
“Tiền lương của anh một tháng bao nhiêu vậy?” Yên lặng được vài phút lại hỏi.
“60 đồng.”
“Vì sao tôi có nhiều tiền hơn hiệu trưởng nhỉ? Nghĩ không ra……”
Tiêu Minh Dạ mở mắt ra nhìn cái rãnh ót nhợt nhạt của cậu, “Năm ngoái trên
huyện phát xuống văn bản, khởi xướng việc sinh viên đến dạy học vùng
nông thôn, tiền lương sẽ nhiều hơn người tốt nghiệp cấp ba và tốt nghiệp sư phạm, mà hiệu trưởng Trịnh chỉ tốt nghiệp cấp ba thôi.”
Chung Ý Thu xoay người nằm thẳng, than nhẹ một hơi.
“Cậu có giận ông ta không?” Tiêu Minh Dạ hỏi.
Chung Ý Thu mở mắt ra nhìn chằm chằm tấm ván gỗ chỉnh tề trên nóc nhà, “Nếu
không phải tôi tự mình tìm hiểu, thì chắc sẽ nghĩ hiệu trưởng Trịnh là
tên tiểu nhân hẹp hòi. Nhưng mà nghĩ lại thì ông ấy đã từng giúp đỡ tôi, tuy thấy tôi phiền nhưng thấy tôi cũng vì bọn học sinh nên đã ủng hộ……
Hơn nữa nếu tôi cần cù chăm chỉ mười mấy năm, người trẻ tuổi mới tới mà
có tiền lương nhiều hơn tôi, thì chắc là tôi cũng sẽ không phục……”
Tiêu Minh Dạ khẽ cười một tiếng trêu chọc, “Tôi rất vinh hạnh được nghe thầy Tiểu Chung giảng nhân nghĩa nha.”
Vậy mà Chung Ý Thu không nổi giận, tiếp tục nói theo cách nghĩ của mình:
“Trường đại học của tôi có một thầy thích giảng đạo lý lắm, hồi trước
ông hay nói trên đời này làm gì có người thiện hay kẻ ác, toàn là do
chúng ta tự lấy lợi ích của mình làm trung tâm để định nghĩa thiện và
ác…… Lúc ấy tôi còn cho là ổng nói vô căn cứ quá, bây giờ ngẫm lại mới
thấy có lý.”
Tiêu Minh Dạ nhìn sườn mặt
bóng loáng của cậu, chiếc mũi cao thẳng như sườn núi, đuôi mắt hai mí
mảnh hẹp như lưỡi kiếm bén nhọn, trong chớp mắt có thể cắm vào lòng
người ta. Thần thái phong lưu cùng với trí thông minh, đặc biệt là vài
phút trước tên nhóc này còn so sánh việc cạo lông chân làm quần bông……
Loại người như Chung Ý Thu rất dễ làm người ta mê muội.
“Anh thấy Lâm Ngọc Phương hồi nào vậy?” Chung Ý Thu quay mặt đi, đột nhiên hỏi.
Tiêu Minh Dạ: “……”
Tiêu Minh Dạ không muốn trả lời vấn đề nhàm chán này, tính ngồi dậy mặc quần áo vào, Chung Ý Thu thấy hắn muốn chạy nên nhanh tay nhanh chân quấn
lấy người hắn, đôi tay véo cổ hắn uy hiếp, “Nói xong rồi đi!”
Cậu vừa vặn ngồi ở bên hông Tiêu Minh Dạ, làm Tiêu Minh Dạ động cũng không
dám động. Hai người đều mặc áo tay ngắn quần đùi mùa hè, làn da trơn
loáng của Chung Ý Thu dán lên người hắn, Tiêu Minh Dạ thoải mái than
thở, hắn chưa từng sờ qua tơ lụa bằng không giờ phút này trong lòng có
thể nghĩ ra vẻ đẹp kinh thiên động địa đó rồi.
“Đừng giỡn nữa, xuống đi……” Yết hầu của Tiêu Minh Dạ động đậy, giọng nói như
là phát ra từ trong thân thể, dịu dàng đến mức khó cưỡng.
Chung Ý Thu không biết tại sao mình làm như vậy nữa, Tiêu Minh Dạ càng không
đối mặt trả lời thì cậu càng cảm thấy không đơn giản, nôn nóng một đòi
hai phải ép hắn cho cậu câu trả lời.
Tiêu Minh Dạ không hề có biện pháp gì với cậu, chỉ có thể cong chân đẩy mông cậu ra, Chung Ý Thu càng thêm tức giận, dùng sức toàn thân muốn đè hắn
lại, hai người kề sát ở bên nhau như hai tờ giấy kết nối, đương nhiên
kết quả cũng như tờ giấy, chỉ cần tốc độ đủ nhanh, thời gian đủ dài thì
nhất định sẽ tự nhiên…
So với Chung Ý Thu thì Tiêu Minh Dạ đã sớm cảm nhận được sự biến hóa của thân thể, cậu như kẻ lỗ mãng bị sét đánh ngồi yên tại chỗ, làn da vốn trắng nõn nay lại
trắng bệch, sau đó mạch máu xanh dưới làn da trắng chậm rãi sung huyết,
nhanh chóng che kín toàn bộ gương mặt mặt lan đến toàn thân, làm cậu cứ
như là người bị bệnh bạch tạng được mặc vào chiếc áo màu hồng vậy.
Ánh mắt của cậu lúc này đầy mê mang và hoảng sợ, Tiêu Minh Dạ đau lòng muốn nhẹ nhàng vỗ vai trấn an, kết quả tay còn chưa tới gần đã bị cậu vội
tránh né.
Chung Ý Thu xoay người nằm
xuống giường, quá trình xấu hổ này xứng đáng đứng đầu trong mười sự kiện xấu hổ nhất của cậu, cậu muốn Tiêu Minh Dạ nhắm mắt đừng nhìn mình nữa
rồi lại không dám nhìn thẳng người ta, cũng như không dám nói lời nào.
Càng đáng sợ chính là trong lúc hoảng loạn cậu đã đụng phải thân thể Tiêu Minh Dạ, vậy mà hắn cũng như cậu……
Cái này làm Chung Ý Thu hoàn toàn thành thật, hận không thể nằm cách Tiêu
Minh Dạ thêm 1 mét, làm bộ nhắm hai mắt ngủ. Cậu đã 20 tuổi, thân thể
phản ứng thì cũng thường thôi, nếu không có mới nên sầu lo…… Nhưng mà vì sao? Tuy cậu chưa từng có bạn gái, nhưng cũng biết chuyện nam nữ là
chuyện như thế nào…… Chính là…… Tiêu Minh Dạ là đàn ông mà?
—— anh ta có nghĩ mình là kẻ biến thái không nhỉ?
Trong lòng Chung Ý Thu sóng gió động trời, nháy mắt bị cái ý niệm này đả kích rớt sâu vào địa ngục.
Cơ mà anh ta cũng có phản ứng á? Huề nhau đúng không?
Vì sao lại là Tiêu Minh Dạ chứ? Trước kia ở cùng bọn Trần Viễn lại rất bình thường nhỉ?
Á! Tiêu Minh Dạ có độc đúng không?!
Tiêu Minh Dạ thấy cậu nhắm chặt hai mắt mà mí mắt vẫn run rẩy dữ dội, hai
hàng lông mi dày như là bị nước mưa làm ướt, đáng thương phe phẩy mà
không có chút sức lực.
Hắn thở dài một
hơi, nghĩ từ khi mình 5 tuổi đã bắt đầu không sợ bất cứ chuyện gì rồi,
mà giờ đối mặt với Chung Ý Thu lại không biết làm gì, lo lắng khôn
nguôi.
Trời sáng hẳn, trong sân vang lên
tiếng vượng vượng vui vẻ gầm nhẹ, Tiêu Minh Dạ cảm thấy mỗi tiếng vượng
vượng gầm gừ là từng vết cắn lên cổ mình, làm dòng máu nóng trong người
từ từ tuôn ra!
Chung Ý Thu như đang chìm
trong cõi thần tiên thì thân thể đột nhiên bị đâm một cái, mở mắt ra thì đối diện với ánh mắt điên cuồng đỏ đậm của Tiêu Minh Dạ, áp lực trong
nội tâm như khóe môi căng chặt sắp vỡ nát.
“…… Anh…… Anh làm sao vậy?” Chung Ý Thu cảm giác trái tim mình sắp nhảy lên chạm với trái tim của Tiêu Minh Dã mất rồi, kích thích không hề thua gì vừa nãy.
Tiêu Minh Dạ không nói lời nào, mặt càng ngày càng gần, Chung Ý Thu rõ ràng nhìn thấy khóe mắt trái của hắn có giấu một viên nốt ruồi be bé, làm vẻ hung hãn càng thêm nhu hòa.
“Tiêu Minh Dạ…… Tôi……” Cậu muốn nói cậu sợ mà không nói lên lời, chỉ muốn trốn tránh nhanh thôi.
Tiêu Minh Dạ nâng lên một bàn tay đặt ở bên mặt cậu, ngón tay lạnh băng như
có như không sờ vào vành tai của cậu, Chung Ý Thu đã mất đi khống chế
thân thể cùng ý thức của mình, trong đầu trống rỗng……
“Chung Ý Thu, mau đứng lên —— tôi sắp chết!” Cửa sổ bằng kính bị đập bang
bang, tiếng của Vương Văn Tuấn nửa chết nửa sống như quỉ dị phá vỡ khung cảnh bên trong.
.…….
Vương Văn Tuấn không biết mình đã đắc tội Tiêu Minh Dạ kiểu gì nữa, y bị cảm
vài ngày mà không chích thuốc, vốn dĩ đã sắp lành bệnh rồi, nên tối hôm
qua lớn mật uống lên nửa ly rượu, kết quả buổi sáng cảm giác như mình
sắp chết. Thân thể không hề có chút sức lực nào, đầu đau như mấy chục
đứa con nít nổ pháo kép đùng đoàn. Dùng hết sức lực mới xuống giường đi
kêu Chung Ý Thu, kết quả Chung Ý Thu không có động tĩnh, còn Tiêu Minh
Dạ loảng xoảng một tiếng đá văng cửa ra, giận dữ nhìn y như là kẻ thù
giết cha.
Mới hơn sáu giờ sáng, Tiêu Minh Dạ vốn định chờ Trương Tây Minh đi làm rồi kêu hắn tới chích, nhưng
Vương Văn Tuấn hô hấp khó khăn như sắp thăng thiên ngay lập tức, nên hắn chỉ còn cách mặc đồ ấm vào rồi tới nhà mời Trương Tây Minh tới đây.
Chung Ý Thu ngày hôm qua đã đổi giờ dạy với Lý Hoành Phi, sáng nay còn đắc ý
không cần đi châm cứu cũng như không có tiết dạy, có thể ngủ nướng thêm
một lát, kết quả bây giờ không chỉ có thân thể rối loạn mà còn phải bưng trà rót nước hầu hạ Vương Văn Tuấn nữa.
Nhà của Trương Tây Minh nằm ở thôn họ Trương, không tính là xa nhưng tuyết
rơi dày không dễ đi, Tiêu Minh Dạ còn chưa về mà Lục Tử đã tới trước.
Thần sắc hoảng loạn bước chân lại gấp, Chung Ý Thu mới vừa rửa mặt xong,
đang hưởng thụ ánh nắng mặt trời, Lục Tử thấy cậu như đang hợp thể với
đất trời, nhưng hiện tại không rảnh lo trêu đùa, chưa đi đến trong sân
đã kêu, “Anh hai đâu?”
“Tìm bác sĩ Trương rồi, Vương Văn Tuấn bị bệnh.”
“Chừng nào về?”
“Nhanh thôi, sắp về rồi.”
Lục Tử lại muốn hỏi Vương Văn Tuấn bệnh như thế nào, hoảng loạn không biết
nên nói cái nào trước, tức muốn hộc máu, nhẹ đá chân một cái rồi mới
nói: “Bảo anh về nhanh lên, tối hôm qua anh Bảo Xương bị trộm trâu đó,
bây giờ trong nhà loạn lắm, trưởng thôn đang tổ chức nhóm người đi tìm
kìa!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT