Chung Ý Thu rối loạn
vì vừa không kịp ngăn cản đồng ngôn vô kị của đứa nhỏ, vừa vui mừng vì
Viên Binh đã bao che cho mình, lẫn trong đó là sự tự trách và khốn khổ
khi mà mọi người đều giương tai ra nghe ngóng, một đứa nhỏ ngày hôm qua
vẫn hồn nhiên, vô tư chơi đùa, mà hôm nay đã biến thành nhân vật chính
để mọi người bàn tán.
Tuy nhiên giờ phút
này đây, cậu cần phải ngẩng cao đầu đối diện với mọi sự soi mói, cậu đã
nghĩ được mấy câu nói đối đáp, tính nâng bước chân đi về phía trước, vậy mà chủ nhiệm Lý nãy giờ không nói tiếng nào bỗng giơ tay thủ thế bảo
cậu cứ đứng đó đi, rồi giành lấy cái loa trong tay giáo viên bên cạnh,
hô to một tiếng với đám người ồn ào xung quanh, “Im lặng nào!”
Giọng cô vốn đã to cộng với diện mạo có hơi hung dữ, nên vừa cất tiếng thì đã làm mọi người hoảng sợ, không ai dám nói hay động đậy nữa, giáo viên
trẻ bên cạnh cũng bị dọa, bị cô liếc mắt một cái mới sực tỉnh, vội vàng
dâng hai tay nhận lại cái loa.
Ánh mắt
chủ nhiệm Lý như dòng điện cao thế, quét ngang mặt mọi người một lần,
rồi dẫn đầu đi sang đội hình khác, chủ nhiệm Diêm thì đầy căm giận, liếc Chung Ý Thu một cái rồi đi theo.
Vừa rồi Viên Binh đột phát dũng khí, lúc này mới hoảng sợ mà không dám khóc,
bặm miệng khóc thút thít. Chung Ý Thu yên lặng chuyển sang cạnh nó, đặt
tay mình lên bả vai nhỏ gầy của nó rồi vỗ nhẹ vài cái.
Chuyện xảy ra quá bất ngờ, nên kế hoạch dẫn bọn trẻ đi chơi bị hủy bỏ vào phút chót, bốn giờ chiều thi đấu xong, thì một đám người lên xe buýt trường
tiểu học trên trấn thuê rồi lại ngồi máy kéo về nhà.
Tối hôm qua không ngủ ngon giấc, nên cả ngày nay Chung Ý Thu đều dựa vào
tinh thần để chống trả, giờ ăn trưa cũng không ăn, dựa đầu vào người
Tiêu Minh ngủ được hai mươi phút, còn Tiêu Minh Dạ cả đêm không ngủ mà
như không có việc gì, chạy trước chạy sau đốc thúc cho bọn trẻ.
Cảm xúc không ổn rốt cuộc vẫn ảnh hưởng đến bọn trẻ rất nhiều, không lấy
được thành tích như bọn họ mong muốn, tập thể dục theo đài đạt được hạng nhì, mỗi đội viên nhận được một hộp quà văn phòng phẩm cùng với một cây bút máy hiệu anh hùng, còn mấy hạng mục khác, trường bọn họ chỉ có một
nam sinh lớp ba giành giải nhất chạy 100 mét nước rút nam, phần thưởng
là một chiếc cặp hai quai màu xanh lam, nó ôm chiếc cặp khư khư trong
người không muốn để người khác sờ, còn Viên Binh bị dọa hồi sáng, nên
đến cả hạng tư cũng không giành được, nó ủ rũ cụp đuôi đến cọ bên người
Chung Ý Thu mà không dám nói lời nào.
“Không sao, con chạy tốt lắm, về trường mình luyện tập thêm, năm sau lại tham gia.” Chung Ý Thu an ủi nó.
Viên Binh không nói lời nào, trộm giương mắt nhìn Tiêu Minh Dạ, Chung Ý Thu
biết bọn học sinh đều sợ hắn, nhưng cậu lại thấy thật ra Tiêu Minh Dạ
khá là thương bọn nhỏ, chỉ là vẻ ngoài có hơi nghiêm túc, khó gần mà
thôi.
Cậu cười cười nói: “Thầy Tiêu nói con chạy tốt lắm, rất có tiềm lực, sau này sẽ huấn luyện thêm cho con.”
Tiêu Minh Dạ: “……”
“Có phải hay không? Thầy Tiêu?” Chung Ý Thu quay đầu chớp mắt với Tiêu Minh Dạ.
Tiêu Minh Dạ lạnh lùng nhìn Viên Binh, thằng nhóc này đang ngẩng đầu nhìn
hắn chằm chằm, gương mặt nó lúc nào cũng đen đúa nay lại sạch sẽ đến bất ngờ, thoạt nhìn cứ như là một đứa trẻ trong một gia đình bình thường
nào đó thôi, Tiêu Minh Dạ nhìn ra được nó không dám tới gần mình cũng
như không tình nguyện để mình huấn luyện, nhưng nó không muốn làm Chung Ý Thu thất vọng, nên làm vẻ mặt thấp thỏm chờ mình từ chối đây mà.
“Ừ, sau này mỗi trưa thứ sáu tới sân thể dục tìm thầy.” Tiêu Minh Dạ mỉm cười nói.
Viên Binh: “!”
Chung Ý Thu vỗ vỗ lưng thằng nhóc, mặt đầy từ ái nói, “Thầy nói mà…… Thầy Tiêu rất thích con!”
Buổi tối về nhà, chú Nghĩa nói Cao Tiểu Bao hôm nay đưa tới một bức thư và
một gói đồ, Chung Ý Thu mở gói đồ thì ra đó là hai quyển sách, 《 Truyện cổ tích Grimm 》 và 《 Truyện cổ Andersen》, Tiêu Minh Dạ cúi đầu nhìn chữ viết trên bìa sách “Chung Bạch Lộ” thì
đoán là chị gái của cậu, tên của hai chị em nhà này chẳng có quy luật gì hết trơn.
Chung Ý Thu phát hiện tầm mắt
của hắn thì giải thích, “Chị gái tôi sinh vào ngày Bạch Lộ, tôi thì sinh vào mùa thu, nên ba mẹ đặt tên Ý Thu luôn.”
“Vậy cậu phải tên là Chung Trùng Dương mới đúng chứ.” Tiêu Minh Dạ nhàn nhạt nói.
“……” Chung Ý Thu khiếp sợ nửa phút, đột nhiên đấm hắn một cái, “Há! Trời ơi! Anh lợi hại quá đi, đúng rồi đó! Vì sao tôi không được đặt tên là Chung Trùng Dương nhỉ?”
Tiêu Minh Dạ bị cậu chọc cười, vỗ tay đoạt lấy quyển sách trong tay cậu.
“Lần trước tôi viết thư nhờ chị mua sách, vừa vặn ngày mai đưa cho Viên Binh xem, lần này nó không giành được giải gì nên buồn lắm, coi như đây là
phần thưởng khuyến khích đi.” Chung Ý Thu nói.
Tiêu Minh Dạ sâu kín nhìn cậu chằm chằm: “Tôi cũng chưa xem qua hai quyển sách này.”
Chung Ý Thu: “…… Đây là truyện cổ tích mà, anh to đùng thế kia mà còn chưa đọc qua à!”
“Lớn cỡ nào cũng chưa đọc qua!” Tiêu Minh Dạ không thuận theo.
Chung Ý Thu đoạt lại quyển sách bỏ vào trong ngăn kéo, “Tôi đã đọc qua rất
nhiều lần rồi nè, để tôi kể cho anh nghe,” cậu bất đắc dĩ thỏa hiệp,
“Được chưa?”
“Ừ.” Tiêu Minh Dạ làm ra vẻ tôi không đòi mà em giành nói trước đó nhé.
Không biết tình hình hôm nay thế nào mà ai nấy đều ăn ý không hỏi tới một
câu, ăn cơm xong thì Chung Ý Thu đi nấu nước pha thuốc ngâm chân, chú
Nghĩa ngăn lại không muốn ngâm, vì đã ngâm lâu như vậy mà một chút hiệu
quả cũng không có, ngâm cũng vô ích. Chung Ý Thu rất cố chấp với chuyện
này, hoàn toàn không nghe lời chú, tự mình làm việc. Chú Nghĩa thở dài,
lắc đầu ngao ngán.
Vương Văn Tuấn không
kịp về ăn cơm chiều với họ, dọn dẹp xong xuôi mới thấy y trở về, nhìn
Chung Ý Thu dịch chiếc thau nước đầy nước thuốc đến sát bên giường, nghĩ thầm Chung Ý Thu thật tốt với chú Nghĩa, con trai ruột có khi còn chưa
hiếu thuận đến mức đó nữa.
“Tôi nhớ ra
rồi, lần trước trở về mẹ tôi có nói trên trấn bên cạnh mới về một thầy
trung y giỏi lắm, nhiều người bị bệnh mãn tính mà cũng trị hết luôn,”
Vương Văn Tuấn vừa ăn vừa nói.
Chung Ý Thu ngạc nhiên, “Thật không? Vậy bọn mình tới đó xem bệnh đi!”
“Trung y trúng ý cái gì, ông già Lý cũng nói mình là thần y đó kìa!” Chú Nghĩa không cho là đúng.
“Không phải! Người ta tốt nghiệp Học Viện Trung Y đàng hoàng đó chú, trước kia ở trong thành làm bác sĩ ở bệnh viện thành phố, nghe nói tổ tiên trong
nhà đều là trung y!” Vương Văn Tuấn phản bác.
Chú Nghĩa càng không tin, “Vậy sao không ở thành phố làm bác sĩ đi, mà chạy về nông thôn làm gì?”
Vương Văn Tuấn cũng không rõ lắm, “Nghe nói là theo anh hai về đây, anh trai mở vườn trái cây ở đây.”
Vương Văn Tuấn: “Đúng rồi! Hình như tên đó đó, ai cũng gọi là ông chủ Chu hết, giàu lắm, mua hết mấy vườn trái cây rồi!”
Chung Ý Thu nhìn về phía Tiêu Minh Dạ, “Anh quen à?”
Tiêu Minh Dạ: “Không quen, có nghe nói qua, hồi tháng 5 về đây mở cho em trai một phòng khám.”
Chung Ý Thu cũng không trưng cầu ý kiến của chú Nghĩa, trực tiếp quyết định,
“Cuối tuần này mình đi đi! Vương Văn Tuấn dẫn đường, Tiêu Minh Dạ tìm
Cao Tiểu Bao mượn xe, không xem bệnh thì xem vườn trái cây cũng được.”
Mọi người nghe lời phục tùng.
Chung Ý Thu tắm xong chuẩn bị về phòng ngủ, còn chưa ra tới sân sau thì nghe
giọng nói như cái loa phường của Viên Lão Hổ trong phòng của chú Nghĩa.
Cậu mới ló đầu ra là đã bị phát hiện, “Thầy Chung ơi! Vào đây vào đây, chờ
cậu đã nửa ngày rồi!” Viên Lão Hổ hôm nay không uống rượu, nhưng lão
nghiện thuốc lá khá nặng, Chung Ý Thu đi vào thiếu chút nữa bị khói
thuốc đuổi ra ngoài, đến cả Vương Văn Tuấn và Tiêu Minh Dạ đều hút theo, sương khói lượn lờ trong phòng như là cháy nhà vậy.
Cậu liếc mắt một cái liền phát hiện chú Nghĩa cũng đang hút, đoán là Viên
Lão Hổ phát cho chú, thế là cậu tiến lên đoạt lấy điếu thuốc rồi dẫm tắt trên mặt đất, mấy ngày nay chú Nghĩa toàn bị cậu quản thúc, chép miệng
vài cái mà không phản bác.
Ngày thường
nếu Viên Lão Hổ thấy cậu làm hành động này, thì chắc sẽ lớn tiếng mắng
ngay, tuy nhiên lúc này trong lòng có việc, mặt đầy bực bội nên không
rảnh lo việc khác, lão hung hăng hút vào hai lần rồi nhả thuốc ra, “Cảnh sát hôm nay tới sau này tìm người mà không thấy ai, chắc Viên Bảo Hà đã bỏ trốn rồi, nhưng tôi đoán là nó vẫn còn lẩn quẩn quanh đây, còn đứa
con gái ở đây mà!”
Chú Nghĩa hỏi: “Ai báo cảnh sát?”
Viên Lão Hổ tức giận quát, “Còn ai nữa! Lâm Lão Ngũ chứ ai! Lẽ ra đây là
chuyện trong thôn, không tới phiên nó báo án, nhưng Viên Bảo Hà bắt gặp
nó đang ở trên giường với Triệu Hồng Hoa, mà nó nghe nói Tiểu Lỗi bị hạ
thuốc diệt chuột, nên sợ Viên Bảo Hà tìm giết, đi báo cảnh sát ngay!”
Chung Ý Thu nghi ngờ, nghe ý lão là người này không sợ trời không sợ đất,
chuyện trong thôn thì để người trong thôn giải quyết, kinh động tới cảnh sát làm gì! Chẳng lẽ hại chết con trai ruột thì không tính là phạm phá
sao?
Ngoại trừ chú Nghĩa và Viên Lão Hổ
ra, thì mấy người trẻ tuổi như bọn họ không biết được câu chuyện sâu xa
trong đó, cho nên chú Nghĩa phải giải thích, “Lâm Lão Ngũ không phải là
người ở đây, mấy năm trước từ nơi khác tới nhận thầu nuôi cá, trồng củ
sen sau núi, từ từ quen người trong thôn, nhận mẹ Bảo Hà làm mẹ nuôi,
ngày thường ở chung còn rất thân thiết, ở nhà bọn họ hơn nửa năm.”
“Mặc kệ lão có quan hệ gì với Triệu Hồng Hoa thì Tiểu Lỗi có tội tình gì
chứ! Đầu óc Viên Bảo Hà có dính phân thì cũng không nên sát hại con trai mình, chẳng lẽ là làm cho hả giận à?” Vương Văn Tuấn nổi giận.
Viên Lão Hổ bị giật mình, nhíu mày kéo Vương Văn Tuấn ngồi xuống, “Mấy đứa
không hay lân la trong thôn nên không biết, nếu cậu chịu khó vào thôn
tìm nhóm mấy bà thím ngồi hỏi chuyện năm phút thôi là biết ngọn nguồn
câu chuyện liền!”
Chung Ý Thu nhìn về phía Tiêu Minh Dạ, hắn cũng làm vẻ mặt khó hiểu, còn chớp chớp mắt với cậu nữa chứ.
“……” Chung Ý Thu thầm mắng thằng cha này không đứng đắn gì hết.
Chú Nghĩa do dự nói: “Trong thôn lan truyền Tiểu Lỗi không phải là con ruột của Viên Bảo Hà, là con trai của Triệu Hồng Hoa và Lâm Lão Ngũ……”
Ai cũng không ngờ là có nguyên nhân này, bọn họ nghe xong thì đều khiếp sợ lại không đành lòng nghe tiếp.
Viên Lão Hổ thở phì phò, xem ra lão cũng bị chuyện này làm phiền không thôi, “Cũng không trách được chú ơi! Viên Bảo Hà không cao nhưng mặt mũi sáng sủa, chú nhìn Thúy Thúy là thấy ngay nét tương đồng liền! Còn Tiểu Lỗi
mới bao lớn mà như cây sào trúc, mũi to mắt nhỏ y hệt Lâm Lão Ngũ! Khi
còn nhỏ thì không có nét, càng lớn nhìn càng giống!”
Chung Ý Thu: “Nhưng đó chỉ là suy đoán mà, nếu gã thật sự hoài nghi thì nên
đi bệnh viện làm xét nghiệm ADN chớ, cho dù không phải là con ruột thì
đứa nhỏ vô tội mà, gã sao có thể……”
“Trời ạ! Mấy người làm văn hóa các anh mở miệng ra là đi bệnh viện —— giám
định cái gì!” Viên Lão Hổ tức muốn hộc máu châm chọc nói, “Nông thôn nào có mấy chuyện này! Hơn nữa làm rõ ra thì ai chịu trách nhiệm đây? Viên
Bảo Hà hạ thuốc, nhưng nó còn không biết mình có phải là cha ruột hay
không? Triệu Hồng Hoa thì sao? Mẹ ruột thì không gánh trách nhiệm à?”
Chung Ý Thu bị một tràng câu hỏi làm cho á khẩu, xét đến đều là do người lớn tạo nghiệp mà thôi.
“Được rồi, gần đây cẩn thận một chút đi, chắc thằng Bảo Hà sẽ lén về nữa cho coi.” Chú Nghĩa hòa giải.
“Ôi! Cái thằng chuyên gây chuyện!” Viên Lão Hổ như biến thành con hổ sổng
chuồng, đột nhiên quay đầu trừng mắt với Tiêu Minh Dạ, “Anh hai! Chị dâu với mẹ chú tối ngày ở trong nhà truyền giáo, kêu gọi mọi người vái thần vái thánh gì vậy? Chú có nghe nói gì không?”
Tiêu Minh Dạ còn chưa trả lời, thì Chung Ý Thu đã duỗi người, che chắn trước mặt hắn đáp: “Ảnh không biết gì đâu!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT