Bản tính của con người thật ra rất lạc quan, có rất nhiều chuyện cho dù trong lòng đã biết là
sẽ không có kết quả tốt, nhưng vẫn cứ tìm các loại lý do để an ủi bản
thân rằng sẽ không có việc gì đâu, nhất định sẽ có kỳ tích phát sinh.
Tiếc rằng, kỳ tích sở dĩ trở thành kỳ tích là bởi vì khả năng phát sinh
của nó quá nhỏ. Lần đầu tiên Chung Ý Thu nhìn thấy ánh mắt của Viên Lỗi
là cậu đã biết, nhưng cậu cố tình không nghĩ tới chữ kia, không nghe
được đáp án cuối cùng thì cậu sẽ không tin tưởng, ai ngờ hai chữ của
Tiêu Minh Dạ đã hoàn toàn chấm dứt bi kịch đó.
Chung Ý Thu mặc áo khoác của chú Nghĩa, gương mặt vốn đã trắng nay trốn trong chiếc áo càng thêm trắng bệch nhỏ gầy, Tiêu Minh Dạ thấy chóp mũi cùng
lỗ tai đỏ bừng của cậu, không biết là bị đông lạnh hay là nghẹn ngào cảm xúc, vừa định duỗi tay chạm vào, thì chú Nghĩa nghe thấy tiếng động nên bật đèn gọi cậu hai tiếng, Chung Ý Thu như là không nghe thấy, nên Tiêu Minh Dạ trực tiếp ôm lấy eo cậu đẩy mạnh phòng.
Chú Nghĩa vừa thấy sắc mặt của Chung Ý Thu là biết chuyện gì đã xảy ra, chú nhấp môi vài cái mà không thoát ra được chữ nào, thở dài một tiếng rồi
ngưỡng đầu về phía thành giường.
Viên Lỗi gọi chú là ông, chú Nghĩa và Viên Vinh Khai là anh em họ, nhà bọn họ là nhà giàu nhất ở Viên gia trang, ba thế hệ đều có nhiều con trai, bậc
cha chú thì có tám người, cha chú đứng thứ sáu, cha Viên Vinh Khai là
anh cả, khi còn nhỏ chưa chia nhà thì bọn họ ở cùng một chỗ, anh em bọn
họ rất thân thiết với nhau, nhưng kể từ khi trở về từ Bắc Kinh bị ghẻ
lạnh thì chú mới lạnh tâm, ít lui tới dần.
Nhưng huyết mạch thân duyên sẽ không thay đổi, mặc kệ người lớn có ân oán gì, thì bọn Viên Lỗi là tiểu bối, ngày lễ ngày tết đều tới dập đầu với chú, nghĩ đến đứa trẻ còn nhỏ mà đã phải chết thảm, làm chú như bị ai đó cứa qua ngực một nhát vậy!
“Sao cháu lại về lúc này?” Chú mất đi sức lực, nghiêng đầu ngồi trên giường hỏi Tiêu Minh Dạ.
Tiêu Minh Dạ nhìn mắt Chung Ý Thu trả lời, “Trở về xem thử, sợ hai người có chuyện.”
Chung Ý Thu ngẩng đầu nhìn chằm chằm gương mặt bị gió thổi đến đông cứng của hắn, lo lắng hỏi, “Anh có đi lại không?”
Tiêu Minh Dạ rũ mắt xuống, nhẹ nhàng chạm vào cánh tay của cậu, “Ừ, đi ngay đây, còn phải kéo người trở về.”
Chung Ý Thu chua xót trong lòng, trời lạnh nên cậu không muốn để Tiêu Minh Dạ chạy xe máy, nhưng với tình huống đặc biệt này thì không còn biện pháp
nào khác, mà cảm xúc càng thêm ngổn ngang trăm mối chính là, nếu không
phải bởi vì lo cho mình, thì Tiêu Minh Dạ cũng sẽ không chạy về đây
trong đêm hôm khuya khoắt đâu.
“Con đi đây,” Tiêu Minh Dạ xoay người muốn đi.
“Cháu chờ một chút,” chú Nghĩa gọi hắn lại, đỡ thân thể ngồi dậy, “Xe cu Đen
là xe mới, mà Tiểu Lỗi tính ra là đột tử……” Nói xong chú đột nhiên nhớ
tới Viên Thúy Thúy còn ngủ ở trên giường, vội vàng đè giọng xuống rồi
vẫy tay bảo hai người bọn họ tới gần, “Trong thôn kiêng kị chuyện này,
hầu như ai cũng không muốn lấy xe nhà mình chở xác về, nhưng bây giờ
không còn biện pháp nào khác, cháu xếp bao lì xì đỏ cho cu Đen mười
đồng, còn phải đặt lên xe mấy cái, coi như áp tà……”
Chú Nghĩa nấc nghẹn không nói nên lời, Chung Ý Thu khó chịu ngồi xổm xuống
nắm tay chú an ủi, Tiêu Minh Dạ đi tới ngăn kéo tìm giấy đỏ.
Nhảy ra một xấp giấy đỏ lớn mua hồi khai giảng, Tiêu Minh Dạ lấy lưỡi dao
cắt thành từng mảnh, chú Nghĩa bình tĩnh một tí rồi nói tiếp, “Cắt thành sáu cái bao đi, mỗi cái đặt năm đồng tiền, người nâng quan tài cũng
phải cho, nếu không muốn nâng……” Chú vuốt vuốt vùng hầu kết, ánh mắt cầu xin nhìn về phía Tiêu Minh Dạ nói: “Chú chỉ còn cách cầu xin cháu, xin
cháu mang thằng nhỏ về đây, chuyện này không thể ép buộc người khác, chú biết cháu không thích lo mấy chuyện bao đồng trong thôn, nhưng chú chỉ
có thể cầu cháu……”
Chú Nghĩa: “Làm một cái bao để một đồng, cháu đưa cho mẹ nó bảo mẹ nó đặt
lên ngực của nó, chúng ta không mê tín nhưng vẫn phải có quy củ, đây là
dẫn đường, để Triệu Hồng Hoa đem linh hồn nhỏ bé của con trai mình về
nhà……”
Tiêu Minh Dạ: “Bả ngất rồi, giờ không biết gì đâu.”
Chú Nghĩa nâng tay lên che khuất đôi mắt, ngực không ngừng phập phồng,
Chung Ý Thu nghẹn nước mắt ở hốc mắt, dùng sức trừng mắt để nó không
được chảy xuống.
“Chờ về tới đây thì kêu
Thúy Thúy sờ anh nó, anh em ruột thịt cũng được, để nó biết đường về tìm em gái……” Chú Nghĩa không còn sức để nói, nỗ lực ho một tiếng rồi vỗ vỗ Chung Ý Thu, chỉ vào ngăn tủ bảo cậu đi lấy tiền.
“Không cần, bọn con có tiền,” Ý Thu nói.
Chú Nghĩa cười khổ một chút, “Không có lý do dùng tiền của hai đứa, nhờ hai đứa giúp đã quá lắm rồi……”
Chung Ý Thu thật sự không thích không khí thương tâm này, cậu không phải là
người sẽ nói thẳng chuyện tình cảm, nhưng trông cậy vào Tiêu Minh Dạ thì càng không thể, thế là cậu căng da đầu nói: “Đừng nói như vậy chứ chú
Nghĩa, hai đứa con không phải là người ngoài.”
Cuối cùng vẫn là ba người giúp nhau gói tiền lẻ, để Tiêu Minh Dạ giấu ở
trong túi, chú Nghĩa như là dùng hết sức lực chậm rãi nói: “Nhớ mua một
dây pháo, trẻ con về đến nhà phải có tiếng động……”
Chung Ý Thu thấy hắn tính đi ngay, nên vội đuổi theo khoác chiếc áo bông cho
hắn, Tiêu Minh Dạ mặc xong rồi đuổi cậu về phòng, Chung Ý Thu có cảm xúc gì đều viết ở trên mặt, cậu muốn đi cùng, nhưng trời quá lạnh, lại còn
chưa sáng, để chú Nghĩa và đứa nhỏ ở nhà khẳng định không được, Chung Ý
Thu hiểu rõ, cho nên trên mặt đầy tủi thân và lo lắng.
“Đừng sợ, sẽ về ngay thôi,” Tiêu Minh Dạ nói xong thì nổ máy vọt đi.
Một đêm này không ai ngủ ngon giấc, mơ mơ màng màng cho đến khi sau thôn
vang lên một tràng tiếng pháo nổ giòn giã, xé vỡ sự tĩnh lặng lúc sáng
sớm, Chung Ý Thu biết là Tiêu Minh Dạ đã trở lại, không tự chủ được đứng lên nhìn hướng đầu thôn, lại quay đầu lại nhìn chú Nghĩa, cả hai đều
không nói gì, nhưng hốc mắt đã đỏ ửng, không biết là do tiếng pháo nổ
hay là do cảm ứng tâm linh mà Viên Thúy Thúy tỉnh giấc, con bé ngồi dậy
nhìn chú Nghĩa phía đối diện, theo bản năng kêu một tiếng “Ông”, rồi
quay đầu kêu “Thầy Tiểu Chung”, rồi xoa xoa đôi mắt hỏi, “Anh con về
chưa?”
Chung Ý Thu cầm lấy cái áo bông tối hôm qua con bé khoác trên người để che chắn cho nó, rồi hắng giọng nói: “Đã trở lại.”
Khi trời vừa tờ mờ sáng thì Tiêu Minh Dạ và Vương Văn Tuấn đã trở lại, theo sau là hiệu trưởng Trịnh loạng choạng bước chân, đoán là ông vừa bị gọi dậy, tóc rối tung như ổ gà, quần áo lộn xộn, trên chân còn mang đôi dép vải đi trong nhà, lạch bạch chạy tới trong sân gọi Chung Ý Thu.
Chung Ý Thu mở cửa ra thủ thế với ông, thấp giọng nói: “Viên Thúy Thúy ở trong phòng, nói nhỏ thôi……”
Hiệu trưởng Trịnh kinh ngạc nhìn thoáng qua bên trong, rồi vẫy tay gọi bọn
họ đi ra giữa sân, “Tôi vừa mới nghe…… Trời ạ! Chuyện đã xảy ra rồi,
mong đừng khổ sở,” nói xong vỗ vỗ bả vai Vương Văn Tuấn, đôi mắt y đã
sưng húp, đỏ bừng, nhìn rất đáng sợ, “Lát nữa cậu với Viên Bảo Lâm qua
nhà ông nội Viên Lỗi đi, đáng lẽ để chủ nhiệm lớp đi một mình là được,
nhưng cậu cũng biết gần đây nhà cậu ta có chuyện mà, cậu sang giúp cậu
ta, hơn nữa…… Ôi! Viên Lỗi là ủy viên Ngữ Văn của lớp……”
Viên Bảo Lâm là chủ nhiệm kiêm luôn thầy dạy toán khối lớp 4, dáng người cao to, khỏe mạnh, tuy rằng ngày thường ít nói chuyện nhưng Chung Ý Thu có
ấn tượng khá tốt với hắn, không biết dạo gần đây trong nhà có việc gì mà xin nghỉ, đã hơn một tuần cũng chưa tới trường học.
“Tôi biết……” Vương Văn Tuấn vừa nghe mấy câu này lại muốn khóc.
Hiệu trưởng Trịnh vội đổi đề tài, nói với hai người bọn họ: “Đại hội thể
thao hôm nay cũng không thể chậm trễ, lát nữa đi đi, chuyện này không
giấu được ai đâu, bọn nhỏ khẳng định đều nghe nói, hai người phải ổn
định bọn chúng, hiện tại không cầu thành tích gì lớn, vững chắc vượt qua là được.”
Hai người đáp ứng, cửa sắt
vang lên tiếng, Viên Lão Hổ đẩy cửa tiến vào liếc mắt một cái thấy bọn
họ, vẫy tay kêu hiệu trưởng Trịnh qua, nói đại đội mở họp khẩn cấp.
Hiệu trưởng Trịnh gãi gãi tóc để cho nó vào nếp một chút, thoáng nhìn chiếc
máy kéo đậu bên ngoài rồi xoay người hỏi Tiêu Minh Dạ, “Tối hôm qua dùng xe này à?”
Tiêu Minh Dạ: “Ừ.”
Ông bực bội chậc lưỡi, “Lát nữa lên trấn đừng đi xe này, đi mượn xe khác đi.”
Vương Văn Tuấn nhìn qua rất đáng thương, y không muốn khóc nhiều nhưng nước
mắt không ngừng tuôn ra, trên mặt đầy nước mắt lẫn nước mũi, giờ phút
này y không còn là cái người sạch sẽ, kiêu ngạo, thời thượng nữa. Chung Ý Thu muốn đi khuyên y, bị y ôm chặt chôn đầu ở bả vai gào khóc, Tiêu
Minh Dạ không cản, để y khóc cho thoả thích.
6 giờ phải sang trường tập hợp, Tiêu Minh Dạ về thôn mượn xe khác, Chung Ý Thu đem nửa thùng trứng gà mà mình để dành ra luộc chín, chú Nghĩa có
nuôi một bầy gà, mỗi ngày có thể sinh bảy, tám quả trứng, bọn Chung Ý
Thu không nỡ ăn, toàn để dành cho chú Nghĩa.
Bọn học sinh đều mặc đồ thể dục mới, mặt đứa nào cũng đầy sợ hãi và kinh
ngạc, hiệu trưởng Trịnh nói rất đúng, chuyện này không giấu được, người
lớn không bao giờ kiêng kị bọn trẻ con, chưa bao giờ giấu diếm chuyện
không hay.
Chung Ý Thu chưa nói gì, phát
cho mỗi đứa một cái trứng gà luộc để bọn chúng ăn trên xe, mấy đứa nhỏ
được Viên Binh dẫn đầu đều không tự giác cọ đến chân cậu tìm cảm giác an toàn, mấy đứa lớn hơn thì chụm đầu nhỏ giọng thảo luận, bị Chung Ý Thu
ho một tiếng ngăn cản.
Đến trấn vừa kịp
lúc điểm danh, trường tiểu học ở thị trấn thuê mấy chiếc xe buýt lớn đậu ở bên ngoài, bọn học sinh đa số chưa được ngồi trên ô tô, nhìn thấy mấy chiếc xe lớn đậu sát nhau thì quên mất chuyện vừa nãy, lại khoa tay múa chân đầy hứng thú.
Từng trường học vào
điểm danh, Chung Ý Thu lo lắng nhìn Tiêu Minh Dạ, không biết lát nữa nên giải thích thế nào đây. Hai người đứng chung một chỗ, Tiêu Minh Dạ nhẹ
đẩy vai cậu một cái, ánh mắt đầy an ủi.
Người phụ trách dẫn đội tên là Diêm Khôi Phục không biết mang chức vụ gì, chỉ nghe người khác hắn là chủ nhiệm Diêm, còn người phụ trách thẩm tra
Chung Ý Thu lần trước gọi là chủ nhiệm Lý.
Hai chủ nhiệm mang theo hai giáo viên khác tới đội ngũ của bọn họ, khi đọc
đến tên Viên Lỗi thì không có tiếng trả lời, Chung Ý Thu mệt mỏi, nỗ lực há mồm trả lời, “Xin lỗi chủ nhiệm Viên, xin lỗi chủ nhiệm Lý! Hôm nay
trò ấy có chuyện ngoài ý muốn…… Không thể tham gia thi đấu.”
Không ngoài dự đoán, chủ nhiệm Diêm nhăn mày, “Chuyện gì! Có phải là chuyện
riêng của trường tiểu học bọn anh đâu! Đây là thi đấu ở huyện, sao anh
nói không đi là không đi được!”
Không ai nói chuyện, mà Chung Ý Thu nói tiếng phổ thông nên hấp dẫn vô số ánh mắt.
Chủ nhiệm Diêm không nhận được câu trả lời thì càng tức giận, “Trường tiểu
học Đức Doanh lắm chuyện thật! Tôi mặc kệ trò ấy có chuyện gì, danh sách cùng hạng mục đều báo lên trên rồi, tôi hỏi anh đó! Anh giải quyết thế
nào đây!”
“Tôi không hỏi anh!” Chủ nhiệm Diêm buột miệng thốt ra, da thịt lỏng lẻo
trên mặt run bần bật, trên trấn không ai là không biết Tiêu Minh Dạ, tuy hắn không sợ nhưng vẫn có chút cố kị, có thể là giận bản thân đã khiếp
đãm, nên hắn tiến lên một bước hung tợn la Chung Ý Thu, “Tôi hỏi anh đó! Anh nói làm sao! Đừng tưởng rằng người trong thành thì ghê gớm nhé, đây là thi đấu toàn huyện, lúc chọn người đã cẩn thận nhắc nhở rồi, thời
điểm mấu chốt ……”
“Đêm qua nó uống thuốc
chuột chết rồi, tới không được!” Viên Binh đứng ở hàng đầu, thành ra chủ nhiệm Diêm đứng ở trước mặt nó, một gương mặt đen hung thần ác sát mắng thầy Tiểu Chung của nó, nên nó làm sao bỏ qua được, thế là lớn giọng
đáp trả.
Một tiếng rống hoàn toàn dập tắt tiếng ong vò vẻ xung quanh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT