Đằng sau Viên gia
trang là một dãy núi trùng trùng điệp điệp, tuy không cao, nhưng quanh
co khúc khuỷu, nhìn không thấy điểm dừng.
Ở giữa là một con sông tách hai dãy núi ra.
Liếc mắt từ xa thì như là một tranh sơn dầu tráng lệ, có màu xanh của cây
cối, hòa quyện với màu đỏ cam của bầu trời, tạo thành một sắc thái sặc
sỡ, điểm xuyến trong đó là các kiểu hoa dại, và từng đám mây mù lượn lờ, tạo nên chốn bồng lai tiên cảnh.
Hai
người bọn họ xuyên qua thôn trang yên tĩnh và đồng ruộng bận rộn, khi đi tới chân núi thì thái dương đã treo ở đường chân trời, Chung Ý Thu hối
hận đã tới đây quá muộn, yên lặng lên kế hoạch sẽ tới đây chơi cho thỏa
thích cả ngày chủ nhật tới.
Nhưng cũng chỉ có lúc hoàng hôn, dưới ánh nắng chiều mới có thể nhìn thấy thắng cảnh tuyệt vời đến thế.
Dưới chân núi xuyên qua đồng ruộng là cụm nhà mái ngói không có kiến trúc,
Tiêu Minh Dạ nói nơi đó trước kia là một lò gạch, khi hắn còn nhỏ có tới đó bưng gạch cho người ta, một ngày có thể kiếm được hai xu tiền.
Rồi một mùa đông năm nào đó lò gạch bốc cháy đốt tới sau núi, mùa đông trên núi đều là củi gỗ khô ráo và cỏ dại, nên lửa lan tràn rất nhanh.
Thiêu chết vài người, cảnh sát trong huyện đều tới, ông chủ bị bắt giữ, người nhà không có tiền bồi thường, nên lò gạch cũng đóng cửa theo.
“Núi này gọi là gì?” Chung Ý Thu vì đuổi theo bước chân của hắn, mà mệt muốn đứt hơi.
“Núi Hai Ông Tiên, bởi vì trước núi có một cái miếu, sau núi có một cái am,
cả hai đều hoang phế,” Tiêu Minh Dạ xoay người chờ cậu.
“Sông thì sao?”
“Không có tên, mọi người đều gọi là sông sau núi,” Tiêu Minh Dạ đáp.
Theo con đường nhỏ lên núi hơn mười phút, trên núi xanh um tươi tốt, dưới
chân là lá rụng thật dày, Chung Ý Thu có chút mệt, Tiêu Minh Dạ bẻ nhánh cây khô chắc để cậu làm gậy chống, còn mình thì nhặt mấy cục đá cầm ở
trong tay.
Chung Ý Thu không để tâm hắn
tính làm gì, phong cảnh trên núi thật sự quá đẹp, ánh chiều tà lúc mặt
trời lặn, hoàng hôn ban thưởng mỗi một lá cây một màu vàng lấp lánh, đặt mình ở trong rừng, như là tới vùng thế ngoại đào nguyên trong mơ mới
có.
Chung Ý Thu đang say mê thì nghe một tiếng rầm —— ngay sau đó nghe thêm tiếng kêu sắc nhọn từ động vật.
Cậu xoay người, thấy Tiêu Minh Dạ đi ra ngoài từ trong lùm cây, trong tay không biết đang xách cổ một con gì đó.
“Đây là con gì?” Chung Ý Thu tò mò hỏi.
“Gà rừng,” Tiêu Minh Dạ đưa tới trước mặt cậu.
Chung Ý Thu nhìn kỹ thấy nó rất giống với gà nuôi trong nhà, chỉ là cái đầu
nhỏ hơn, nhưng lông chim dài và đẹp hơn, “Anh bắt nó bằng cách nào?”
Tiêu Minh Dạ cho cậu thấy viên đá trong tay mình.
Không hề ngoài ý muốn nhận được ánh mắt sùng bái đến từ cậu.
Có đôi khi Tiêu Minh Dạ cũng sẽ hoang mang, tự hỏi mình đã quan tâm Chung Ý Thu nhiều quá hay không, ở trong thôn, hắn chỉ thân với Lục Tử mà thôi, còn người này hắn mới gặp có vài tháng mà đã để tâm đến chuyện của
người ta rồi.
Lục Tử quấn lấy hắn chơi, ở bên tai bô bô nói chuyện thì hắn chê phiền, muốn đánh người.
Nhưng Chung Ý Thu lại khác, hắn muốn mang người đi khắp nơi, có thể tâm bình
khí hòa nghe cậu nói mấy câu vô nghĩa, cũng như nguyện ý để cậu nhìn
mình với ánh mắt sùng bái.
Hắn nhớ rõ lúc ban đầu Chung Ý Thu có hơi sợ mình, không biết bắt đầu từ lúc nào đã xem hắn là bạn tốt rồi.
Là vì hắn cho vài câu cổ vũ hay sao? Dễ dàng tín nhiệm người khác, không biết là tốt hay là không tốt nữa.
Trời tối dần, lúc xuống núi Chung Ý Thu quay đầu lại nhìn, cảnh đẹp trên núi dần dần bị sương mù che giấu, âm u thần bí làm người thêm tò mò.
Chung Ý Thu nhớ tới chuyện lúc ban ngày, đi theo phía sau hỏi Tiêu Minh Dạ,
“Chú Nghĩa nói là mình không nhà, không con cái là sao?”
Im lặng trong chốc lát, Chung Ý Thu cho rằng hắn sẽ không trả lời, lại
nghe thấy hắn chậm rãi mở miệng, “Hồi còn trẻ chú Nghĩa theo người thân
lên Bắc Kinh học, yêu đương với một người bạn học, nhưng gia đình bạn
gái là người thành phố, lại có tiền, chướng mắt chú Nghĩa là nông dân,
nhất quyết tách bọn họ ra.”
Phía trước là một cái mương nhỏ, Tiêu Minh Dạ nhắc cậu cẩn thận bước chân, rồi nói
tiếp: “Bọn họ không muốn chia tay, hai người trộm bỏ trốn, nhưng vẫn bị
gia đình bạn gái bắt về, còn tìm người đánh gãy chân chú Nghĩa.”
Hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng trong lòng Chung Ý Thu lại khơi dậy sóng to gió lớn.
“Chân của chú Nghĩa không phải bị tật từ nhỏ à? Là bị người đánh gãy thật à!” Cậu không thể tin được.
Tiêu Minh Dạ ừ một tiếng trả lời, chưa kịp lên tiếng thì đã bị cậu đoạt lấy
oán giận nói, “Thật quá đáng, đánh người ta đến mức tàn phế luôn là
sao!”
“Bởi vì bạn gái mang thai, nên người trong nhà rất tức giận,” Tiêu Minh Dạ nói.
Chung Ý Thu qua nửa phút mới hỏi tiếp, “Sau đó thì sao?”
“Nói là phá thai, người trong nhà bỏ tiền đưa con gái ra nước ngoài, còn chú Nghĩa từ sau khi trở về thì không kết hôn,” Tiêu Minh Dạ trả lời.
Chung Ý Thu thổn thức không thôi.
Lúc sắp về tới sân, cậu mới lên tiếng cảm thán, “Bọn họ đâu có phạm sai lầm gì đâu, bản thân tình yêu không có sai.”
Chung Ý Thu muốn học theo Lục Tử, đặt cánh tay lên đầu vai của Tiêu Minh Dạ, kéo đầu hắn qua gõ vài cái.
Tiêu Minh Dạ chỉ mặc một cái áo thun, tay Chung Ý Thu dán lên bờ vai của
hắn, hơi ấm từ trên thân thể truyền qua ngón tay, làm Chung Ý Thu đột
nhiên ngượng ngùng, yên lặng nắm chặt bàn tay của mình.
Lưng Tiêu Minh Dạ bị cậu sờ đến tê rần, quay đầu nhìn vẻ mặt thẹn thùng dù chưa làm gì của cậu, khó có khi không vạch trần.
Buổi tối Tiêu Minh Dạ nấu cơm, Chung Ý Thu cùng chú Nghĩa ngồi quanh sọt bông, nhân dịp thời tiết khô ráo, đào bông ra để phơi.
Hôm nay, Vương Văn Tuấn có thái độ khác thường không nhốt mình ở trong phòng nữa, ngồi ở bên cạnh hỗ trợ.
“Hai đứa bọn cháu khác với các giáo viên ở đây, hai đứa là người có văn hóa
đã ra ngoài xã hội rồi, cho nên sau này có rất nhiều chuyện cần hai đứa
làm tiên phong,” chú Nghĩa vừa làm vừa nói.
Chung Ý Thu cố kỵ Vương Văn Tuấn ở bên cạnh, nên không tính đề cập đến chuyện ban sáng, nghe chú nói vậy thì lên tiếng nhận lỗi ngay, “Con xin lỗi
chú! Con làm không tốt đã liên lụy đến chú ạ.”
Chú Nghĩa ngắt lời, “Chuyện cháu làm là đúng, trước kia chú cũng có nghĩ
đến, chỉ là không biết xuống tay từ chỗ nào, hơn nữa cháu cũng đã nhìn
ra, quan hệ ở đây rất phức tạp, không phải muốn làm gì thì làm được.”
Nói xong nhìn Vương Văn Tuấn, “Văn Tuấn tới đây lâu hơn, từng bị xa lánh thế nào chú đều thấy hết.”
Vương Văn Tuấn cúi đầu không nói lời nào, cục bông trong tay không moi ra được.
Tiêu Minh Dạ bảo bọn họ ăn cơm, chú Nghĩa đứng lên đỡ eo nói, “Nơi này đất
cứng, dạy tốt không phải là chuyện quan trọng nhất, mà là phải tạo hy
vọng cho bọn nhỏ.”
Chung Ý Thu cảm thấy
mình đã học thuộc bài tập thể dục rồi, sáng hôm sau mặc bộ đồ thể dục
màu xanh, trắng làm động tác để Tiêu Minh Dạ kiểm tra.
Với dáng người thon dài, vai lưng thẳng tắp, động tác lưu loát làm cậu
thoạt nhìn giống như một đứa học sinh tinh thần phấn chấn.
Tiêu Minh Dạ thầm nghĩ vốn dĩ cậu ta là một đứa học sinh mà.
Các động tác đều đạt tiêu chuẩn, nhưng vẫn cần người phụ trách dạy thể dục trên thị trấn thông qua, mới được dạy cho học sinh.
Buổi sáng cậu đổi giờ dạy với Lý Hoành Phi, Tiêu Minh Dạ mượn mượn xe đạp chở cậu lên trên thị trấn.
Trường tiểu học ở thị trấn nằm đối diện với bưu cục, Tiêu Minh Dạ dẫn cậu đi tìm Cao Tiểu Bao trước.
Hôm nay gã không đi giao thư, mặc bộ đồng phục đi làm ra ngoài, thấy hai
người bọn họ lập tức hô một tiếng, xong rồi dẫn họ đi ăn.
Chung Ý Thu và Tiêu Minh Dạ đã ăn cơm rồi, ngồi bên cạnh nhìn gã mây cuồng
gió cuốn ăn bảy, tám cái bánh bao, ăn xong rồi lại thần thần bí bí dẫn
họ đi vào một con đường nhỏ.
Đi ngang qua mấy con phố, thẳng ra tới cạnh bờ ruộng mới dừng lại, gã ngậm điếu
thuốc ở trong miệng, cho Tiêu Minh Dạ một cây, cho Chung Ý Thu thì cậu
xua tay không cần, còn dùng ánh mắt học sinh khi dễ gã.
Hai người rít thuốc không chịu nói chuyện, làm Chung Ý Thu không thể hiểu được hai người đang diễn phim gì nữa.
“Có gì cứ nói, cậu ta không phải người ngoài.” Tiêu Minh Dạ híp mắt nói.
Cao Tiểu Bao cười, nhìn nhìn Chung Ý Thu, cẩn thận nói, “Hai ngày trước tao nghe ông chú nhà tao nói chuyện điện thoại, chắc là còn đang hỏi thăm
đấy.”
Nói xong dí sát Tiêu Minh Dạ, nhỏ
giọng nói, “Bên trên có quy hoạch, muốn biến sau thôn mày thành quốc lộ, đằng trước thành cao tốc.”
Tiêu Minh Dạ im lặng một hồi, “Chú mày nghe ai nói?”
Cao Tiểu Bao trả lời: “Ổng nghe ông chủ nhiệm trên tỉnh nói, anh rể ổng làm ở tòa thị chính, chuyện này chỉ là manh mối thôi, chưa ai biết.”
Chung Ý Thu thấy bọn họ che che giấu giấu, làm đường thì bí mật lắm à?
Đột nhiên cậu nghĩ đến, quốc lộ và đường cao tốc mang đến rất nhiều lợi ích phát triển đó!
Sau màn khói sương là đôi mắt sâu thẳm của Tiêu Minh Dạ, lửa cháy tới bên miệng mà hắn lại quên mất, bụi thuốc dừng ở trên tay.
Thẩm tra trên trấn rất thuận lợi, người phụ trách là giáo viên nữ hơn bốn
mươi tuổi, kích động khích lệ Chung Ý Thu là người làm chuẩn nhất, còn
mời cậu cuối tuần sau lên đây làm mẫu cho các giáo viên khác.
Chung Ý Thu bị khen đỏ cả mặt, kéo Tiêu Minh Dạ chạy trối chết.
Trên đường trở về, Tiêu Minh Dạ vẫn luôn không nói chuyện, Chung Ý Thu đoán là hắn đang suy tính chuyện mà Cao Tiểu Bao vừa nói.
Về tới trường học, bọn họ nói với hiệu trưởng, ngày mai bắt đầu dạy học
sinh tập thể dục theo đài, yêu cầu thi đấu là mỗi trường sắp xếp đội ngũ thành một hình vuông, bọn họ thương lượng là chọn học sinh từ lớp bốn,
năm, và lớp sáu, mấy đứa nhỏ cao sàn sàn nhau, dễ luyện tập hơn.
Tới giờ học buổi chiều cậu phát hiện Viên Diễm đi học, nghe Lý Hoành Phi
nói ngày hôm qua tới nhà hỏi thăm mới biết rằng cha con bé bận trồng
trọt, sợ không làm hết việc trong nhà, nên bảo Viên Diễm ở nhà giúp mấy
ngày.
Chung Ý Thu ra bài cộng trừ riêng
cho con bé, đến khi tan học mà con bé vẫn chưa làm xong, vừa hỏi thì
phát hiện nó vẫn chưa động vào.
Trên
người Viên Diễm tỏa ra một mùi hôi thối khó ngửi, dưới cái áo khoác cũ
kĩ lộ ra nửa cánh tay gầy còm, đôi mắt nhìn người vẫn cứ thẳng băng,
Chung Ý Thu dời tầm mắt, cúi đầu chỉ dạy cho nó một lần nữa.
Khi Lý Hoành Phi tới giờ vào lớp thì cậu mới dời đi, lúc đi ngang qua WC, nghe tiếng học sinh trong lớp đọc bài.
Còn chưa quẹo qua hành lang, từ xa đã nhìn thấy trước cửa phòng học lớp 6 có một nam sinh đang bị phạt đứng.
Cậu xem mãi thành thói quen, đừng nói là lớp 6, mấy đứa nhỏ hơn nghịch ngợm cũng bị phát đứng cả nửa ngày, Chung Ý Thu có đôi khi không đành lòng,
nhưng cũng không dám tùy tiện khoa tay múa chân.
Quẹo qua hành lang, đột nhiên thấy một đứa học sinh như con chó bị một cái
chân đạp bay ra ngoài, bay qua hành lang và đường chính, ngã vào cạnh
bồn hoa!
Ngay sau đó, từ phòng học bay ra một người, là chủ nhiệm lớp Viên Vinh Cử, khuôn mặt phẫn nộ bước ra, đá người còn chưa hết giận, xông lên hung hăng tát cậu học sinh đó thêm
hai cái tát nữa.
Chung Ý Thu nghẹn họng
nhìn trân trối, chạy vội tới định kéo người ra, Viên Vinh Cử lại kéo học sinh đó vào phòng, vào cửa rồi còn quay đầu trừng mắt nhìn Chung Ý Thu.
Ánh mắt đó không phải là chê người phiền phức, mà đó là hung ác oán hận.
Chung Ý Thu thẫn thờ trong lòng một chút.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT