Sáng sớm đầu thu ở
nông thôn, ánh bình minh xuyên qua từng kẽ lá vàng ruộm cùng khói bếp
sóng sánh, tạo ra một sắc màu tuyệt đẹp, khiến cả thế giới biến thành
cảnh mờ mờ ảo ảo trong một bộ truyện cổ tích nào đấy.
Chung Ý Thu sinh vào mùa thu, nên cậu càng thích mùa thu, nhưng chưa cậu từng trải qua cảnh sắc nào đặc biệt đến thế, trong khoảnh khắc bị nó mê
hoặc.
Khi biết cậu bị chuyển xuống nông
thôn, mẹ và chị gái đều buồn rầu, vì họ nghĩ rằng nông thôn là nơi bần
cùng, lạc hậu, người dân ngu muội, không có cơ hội để phát triển.
Bây giờ thì Chung Ý Thu lại thấy sống ở nông thôn khá tốt đó chứ, vừa có
bạn bè tốt chân thành, vừa có phong cảnh vô cùng đẹp đẽ.
Đáng tiếc là tâm tình tốt lại rất ngắn ngủi.
Lúc ăn sáng, cậu tìm hỏi chìa khóa từ chú Nghĩa, là người đầu tiên đến văn
phòng, nên cậu đơn giản quét tước vệ sinh một chút, nhưng trong lòng vẫn luôn bất ổn, vì không biết hôm nay chú Nghĩa sẽ xử lý ra sao.
Hiệu trưởng Trịnh và chú Nghĩa tới cùng lúc, đứng ở trước cửa văn phòng chào hỏi học sinh như thường lệ.
Chung Ý Thu quá hồi hộp nên đánh rớt chiếc bút trong tay —— một tiếng bang rớt ở trên bàn, cậu vội vàng dùng tay đè lại.
Trộm nhìn xem có ai để ý tới mình không, mới vừa ngẩng đầu thì đụng phải đôi mắt của Tiêu Minh Dạ, hắn cười rồi nhanh chóng nháy mắt phải với cậu!
Chung Ý Thu: “……”
Tốc độ thật sự quá nhanh, hơn nữa lập tức khôi phục lại gương mặt lạnh lùng nguyên thủy, làm cho Chung Ý Thu nghi ngờ có phải mình đã nhìn lầm hay
không.
Hiệu trưởng Trịnh tới quầy nước pha ly trà nóng, nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Thầy Viên có chuyện muốn nói với mọi người.”
Chú Nghĩa quay đầu nhìn một vòng thấy các giáo viên đã đến đông đủ, “Chuyện thầy Chung cho làm kiểm tra hằng tháng và tặng quà tôi có biết, ý kiến
của mọi người tôi cũng nghe rồi”, chú trịnh trọng hẳn lên, “Có nói thế
nào thì tôi thấy đây vẫn là hành động rất đáng để được khích lệ, giúp
cho các em học sinh tiến bộ.”
Chung Ý Thu trộm ngắm vài lần, mọi người đều có thái độ khác nhau, nhưng không còn kịch liệt như ngày hôm qua nữa.
Chú Nghĩa nói tiếp, “Thầy Chung mới đến, tuổi còn nhỏ, nên không hiểu tình
hình ở chỗ này, mọi người nghĩ thế nào, cậu ấy không rõ, nhưng tôi biết
hết,” chú Nghĩa đột nhiên dừng lại, ánh mắt sắc bén nhìn vài vị giáo
viên, rồi nói tiếp, “Tôi đã bàn một phương pháp với hiệu trưởng Trịnh
rồi, giờ sẽ thông báo với mọi người.”
Vừa dứt lời, Trương Quốc Ngôn ngồi ở cửa lập tức mở miệng, “Không được bảo tôi ra tiền!”
Hắn không còn bùng nổ như hôm qua, nhưng trong giọng nói vẫn tràn ngập oán hận.
Chú Nghĩa hòa khí với hắn, “Không cần cậu ra tiền.”
Chung Ý Thu không biết chú Nghĩa tính làm thế nào, hoang mang lo sợ nhìn phía đối diện.
Cảm nhận được tầm mắt của cậu, Tiêu Minh Dạ trấn an gật gật đầu.
Chú Nghĩa không kéo dài, gọn gàng dứt khoát nói, “Cách làm của thầy Chung
có ích cho các em học sinh, chúng ta đây cần phải học tập, nhưng mọi
người đều có gia đình riêng, dựa vào tiền lương để nuôi sống gia đình,
không có chuyện bắt giáo viên ra tiền,” chú Nghĩa uống lên nước miếng,
nhìn thấy mọi người thở phào.
Chú Nghĩa
nói tiếp: “Ở phía sau trường học có sáu mảnh đất, trừ bỏ sân thể dục,
thì còn năm mẫu, mỗi năm trừ bỏ thuế đất phải đóng, trừ đi tiền hạt
giống, phân hóa học, thì dư ra sáu trăm đồng. Trước kia đại đội chiếu cố tôi không nhà không con, đưa chỗ này cho tôi cai quản, hôm nay tôi nói
với hiệu trưởng Trịnh, sau này tiền còn dư ra sẽ chia cho trường học một nửa, xem như là kinh phí khích lệ học sinh.”
Các giáo viên nghe xong đều hưng phấn cả lên, anh một câu tôi một lời tán thưởng.
Chỉ có Chung Ý Thu như là bị người ta hung hăng tát lên mặt một cái, trong
đau đớn còn mang theo nhục nhã, làm cậu không có chỗ dung thân.
Cậu nhớ tới lúc chú Nghĩa gian nan khiêng sọt bắp, nhớ tới lúc chú giữa
trưa trời nắng ngồi đổ vỏ đậu xanh, mồ hôi ướt cả toàn thân, nhớ tới sắc mặt vàng vọt và cái chân sưng to của chú, trong lòng đầy chua xót.
Lý tưởng của mình mà lại bắt chú chia ra một nửa thu nhập ít ỏi, Chung Ý
Thu muốn đứng lên, nói rằng mình đã làm sai, đã gây phiền toái cho mọi
người.
Giọng nói ồn ào xung quanh đã lấp kín động tác đẩy ghế của cậu, chú Nghĩa kéo tay cậu.
Đè lại Chung Ý Thu, chú đứng lên nói thay cho cậu, “Tiền là tôi bỏ ra nên
quản thế nào cũng là chuyện của tôi đúng không? Vậy thì tôi sẽ giao cho
thầy Chung quyết định.”
Văn phòng nháy mắt an tĩnh lại.
Chú Nghĩa mặc kệ suy nghĩ của mọi người, nghiêm túc nói xong một câu cuối
cùng, “Giáo dục là chuyện quan trọng, bọn nhỏ mới là hy vọng, chúng ta
phải tận lực giáo dục bọn chúng.”
Chung Ý Thu nghe chú nói như vậy thì rất là kính nể, nhìn mái tóc muối tiêu của chú, rồi nghĩ lại hồi nãy chú nói mình không nhà không con cái, trong
lòng lại đau lại thương.
Mơ màng hồ đồ đi dạy học, nói câu trước thì quên câu sau, Chung Ý Thu không tập trung
giảng bài được, chỉ còn cách bắt bọn học sinh ngâm nga bảng cửu chương.
Nghĩ đến bệnh suyễn của mình nên cậu ra khỏi cổng trưởng từ lúc nào không biết.
Tiêu Minh Dạ đang quấy bùn chuẩn bị dựng chỗ chơi bóng bàn, thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của cậu đang đi ra khỏi cổng trường thì gọi to.
Chung Ý Thu còn đang hổ thẹn và phiền muộn, vậy mà hắn còn đi trêu mình, thế là tức giận giơ chân đá hắn.
Thấy cậu nhấc chân, Tiêu Minh Dạ kinh ngạc, tay mắt lanh lẹ nắm lấy cẳng chân của cậu, dùng sức kéo về phía trước.
Chung Ý Thu la đau—— lùi lại vài bước ngã ngồi dưới đất!
Bụi đất bay khắp nơi, mông bị đau, Chung Ý Thu nhe răng nhếch miệng trừng mắt thị uy với Tiêu Minh Dạ.
Sau lưng là mảnh đất vừa được gieo giống, Tiêu Minh Dạ cầm xẻng đứng nhìn,
cười thỏa mãn, đi qua đưa tay tính kéo cậu dậy, vậy mà bị người ta tức
giận đẩy ra.
“Uống nước ngọt không? Tôi mời,” Tiêu Minh Dạ hất cằm về phía Cung Tiêu Xã.
“Tự uống đi!” Chung Ý Thu nói.
“Buổi chiều mang cậu lên núi chơi, đi không?” Tiêu Minh Dạ lại hỏi.
“Đi chơi một mình đi!”
Tiêu Minh Dạ: “…”
Thấy cậu không đứng dậy, Tiêu Minh Dạ không màng đất bùn, ngồi xuống cạnh
cậu, “Chú Nghĩa nói đúng mà, cậu làm chuyện tốt, đâu có sai.”
Chung Ý Thu nhìn cột bóng rỗ hoen rỉ, nói, “Tôi sai rồi, ngây thơ quá! Làm
chú Nghĩa phải trả giá quá lớn,” cậu thở dài, chua xót nói, “Chú làm
việc vất vả như vậy mới kiếm được một chút tiền, dựa vào đâu bắt chú ra
tiền chứ?”
Tiêu Minh Dạ xoa tay nghịch
đất, “Trường tiểu học này mỗi năm tốt nghiệp chỉ có khoảng hai mươi đứa, có thể thi đậu cấp hai chắc chỉ có mười mấy, ở đây có hơn một nửa là
không đi học, mỗi năm không thấy tăng mà chỉ có giảm bớt, các giáo viên
chỉ lo lấy tiền lương là được,” Tiêu Minh Dạ quay đầu nhìn vào đôi mắt
của cậu, “Phải có người làm tiên phong.”
Đạo lý này Chung Ý Thu hiểu, cậu cũng biết dụng tâm của chú Nghĩa, nhưng vẫn cứ tự trách bản thân.
Tiêu Minh Dạ đứng lên vỗ vỗ cát dính trên mông, “Đừng suy nghĩ nhiều quá, không bằng cậu nghĩ cách kiếm tiền thì hơn.”
Chung Ý Thu bị cát bay vào mặt, cũng không rảnh lo mắng chửi người, nghiêm
túc ngẫm lại, “Đúng vậy, tôi muốn học dùng trâu cày bừa trước!”
“Anh hai, nhà anh có trâu không, cho tôi mượn học đi?”
“Anh hai ơi? Anh hai à!”
.….
Giờ nghỉ giữa trưa, cậu qua cửa nhỏ để về ký túc xá, đi ngang qua bức tượng đất thì gặp được Lý Hoành Phi đang nói chuyện với Viên Binh.
Thấy cậu, Lý Hoành Phi vẫy tay gọi lại.
Bảo Viên Binh đi trước, Lý Hoành Phi có tâm sự, khoe ra hai má lúm đồng
tiền, “Viên Diễm đã ba ngày không đi học rồi, mấy hôm trước người nhà
nhờ Viên Binh xin nghỉ học giúp, nói là bị bệnh, hai ngày này vẫn chưa
tỉnh, tôi hỏi Viên Binh thì nó cũng không biết.”
Chung Ý Thu nhớ Viên Diễm, bởi vì ngày đầu tiên Lý Hoành Phi đã nhắc nhở cậu
rằng Viên Diễm khác với mấy đứa trẻ bình thường, trí lực của con bé
không như người ta.
Ngày thường không
thấy vấn đề ở đâu, thậm chí còn cao gầy xinh đẹp hơn với đám con gái
cùng lứa, nhưng lúc nói chuyện hay học bài thì lộ rõ khác biệt.
Học sinh lớp 2 bắt đầu học bảng cửu chương, còn con bé chỉ biết làm phép
cộng trừ một đơn vị, thêm vào một con số thì hoàn toàn không giải ra.
Tiến độ học tập này rõ ràng không được lên lớp 2, nhưng con bé đã học lại hai năm rồi, mấy đứa trẻ đồng lứa đã lên lớp 4.
Năm nay cha con bé xin xỏ rất nhiều lần, mới cho con bé lên học lớp 2.
Chung Ý Thu mỗi ngày đều dành ra chút thời gian giảng bài cho nó, đến bây giờ vẫn chưa đâu vào đâu.
“Muốn tới nhà hỏi thăm không?” Chung Ý Thu cũng lo lắng theo.
Lý Hoành Phi có hơi do dự.
“Làm sao vậy?” Chung Ý Thu hỏi.
“Tôi hơi sợ mẹ con bé,” Lý Hoành Phi ngượng ngùng nói.
Chung Ý Thu: “???”
Lý Hoành Phi nói, “Năm trước giáo viên chủ nhiệm lớp 1 đến nhà con bé hỏi
thăm, bị mẹ nó đánh vỡ đầu!” Nói xong có vẻ như lá gan mình quá nhỏ, nên hắn đỏ mặt, “Mẹ con bé bị nặng hơn nó nhiều, cứ như là người điên,
không biết không đúng chỗ nào là bả đánh người ngay.”
Chung Ý Thu lần đầu tiên nghe chuyện này, hỏi: “Cha nó đâu?”
Lý Hoành Phi trả lời, “Cha nó thì bình thường, bởi vì trong nhà nghèo
không cưới được vợ, độc thân đến hơn bốn mươi tuổi, không biết mẹ con bé từ chỗ nào chạy tới, được cha nó cưu mang rồi sống với nhau luôn.”
Chung Ý Thu cảm giác như là đang nghe kể chuyện cổ tích, cậu thấy Lý Hoành Phi sợ thật sự nên đề nghị, “Hay là tôi đi với anh?”
Lý Hoành Phi xua xua tay, “Thôi, hai chúng ta đừng đi cùng thì hơn!”
Chung Ý Thu: “…… Hai người đàn ông mà không khống chế được một bà điên à!”
Buổi chiều cậu dạy hai tiết đầu, tiết thứ ba là giờ thể dục, cậu giao nhóm
học sinh cho Tiêu Minh Dạ xong rồi về ký túc xá chuẩn bị học mấy động
tác thể dục theo đài, vậy mà vẫn chưa thấy Lý Hoành Phi trở về.
Trong đầu Chung Ý Thu tự động nhảy ra hàng loạt hình ảnh hắn bị một bà điên rượt đánh, lo lắng không ngừng.
Tiêu Minh Dạ tan học trở về nói dẫn cậu lên núi chơi, cậu kể ra lo lắng của
mình, Tiêu Minh Dạ không hề có một chút dao động, vì hắn đã quen với trí tưởng tượng của Chung Ý Thu rồi, thậm chí còn có thể chỉ ra chỗ nào
không đúng nữa.
Nói cho cậu nghe Lý Hoành Phi đã trở lại, hơn nữa còn hoàn hảo không bị thương tổn ở đâu, không
đợi hắn nói xong cậu đã muốn đi xem, kéo cánh tay hắn lôi đi ngay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT