Sáng nay Chung Ý Thu chỉ dạy một tiết, 10 giờ hơn Tiêu Minh Dạ lái xe chở cậu ra ga xe lửa đón chú Nghĩa.
Đồng ruộng đã bắt đầu thu lúa nước, con đường nhỏ hẹp đều là xe kéo đẩy tay
và máy kéo loại nhỏ, khi gặp bọn họ thì xe phải dừng sang một bên, thậm
chí một bên lốp xe phải hạ xuống thành mương để nhường cho bọn họ đi
qua.
Máy kéo là số ít, phần nhiều là xe
kéo đẩy tay, người kéo xe đa số là dân lao động trai tráng trong nhà,
làm việc mệt mỏi cởi áo ra, dây thừng thít chặt lên bả vai hằn ra vết đỏ thật sâu, thậm chí còn có phụ nữ hoặc là lão nhân sáu bảy chục tuổi
đang kéo xe, Chung Ý Thu không đành lòng, thở dài nói: “Mấy năm nay vẫn
luôn nói cơ giới hoá trồng trọt, mà sao không thấy tiến triển gì hết
vậy?”
Nếu là ở trước mặt người khác, thì
chắc chắn cậu sẽ không nói mấy lời trẻ con này đâu, nhưng Tiêu Minh Dạ
thì khác, ở trước mặt hắn Chung Ý Thu có thể muốn làm gì thì làm.
Tiêu Minh Dạ cẩn thận tránh khỏi xe đẩy tay, nói: “Tốt lắm rồi, năm ngoái
trong thôn còn chưa có nhiều nhà mua máy kéo, năm nay thu hoạch vụ thu
có hơn một nửa số nhà đã mua, sẽ càng ngày càng tốt thôi.”
Chung Ý Thu gật gật đầu, nhìn từng mảnh ruộng lúa chín vàng ngoài cửa sổ, trong lòng bỗng nhiên có chút sảng khoái và vui sướng.
Cậu thích mùa này ở nông thôn, thu hoạch lương thực làm cho người ta cảm thấy cuộc sống này ổn định quá.
Cậu quay đầu nhìn nhìn Tiêu Minh Dạ, như là lầm bầm lầu bầu nói: “Viên Vinh Chiêu chết rồi.”
Tiêu Minh Dạ không biểu lộ gì, “Ừ” một tiếng rồi thôi.
Chung Ý Thu rất ít khi hỏi hắn chuyện hồi nhỏ, đừng nói Tiêu Minh Dạ có
nguyện ý nói đến hay không, Chung Ý Thu cũng biết mình cũng không thể
nào tiếp thu, nghe xong chỉ tăng thêm khổ sở mà thôi.
Nhưng dù có thế nào, thì Viên Vinh Chiêu đã chết rồi, tất cả đã trôi qua.
Chung Ý Thu rối rắm, các ngón tay chơi với nhau một hồi lâu thì cậu mới do dự hỏi, “Anh còn hận ổng không?”
Tiêu Minh Dạ vẫn không có phản ứng gì, nhàn nhạt đáp, “Trước giờ anh không hận ổng.”
“Vì sao? Ổng đối xử tệ với anh mà.” Chung Ý Thu hỏi.
“Ổng không có trách nhiệm nuôi anh, không có ổng cho anh cơm ăn, cho anh chỗ che mưa tránh gió, thì có lẽ anh đã chết trước khi lên tám tuổi rồi.”
Tiêu Minh Dạ bất đắc dĩ cười một chút, bình tĩnh trả lời.
Chung Ý Thu đặt tay ở trên đùi hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Tiêu Minh Dạ chủ động nói tiếp: “Hận thì không có, chỉ thấy phiền thôi.”
Chung Ý Thu không biết nên an ủi hắn như thế nào, ngơ ngác bồi thêm một câu, “Giờ thì khỏe rồi, hoàn toàn không phiền anh nữa.”
Tiêu Minh Dạ quay đầu lại cười cười với cậu.
Đến nhà ga đợi nửa giờ, xe lửa có chú Nghĩa tới thì hai người họ đứng dậy,
có lẽ là đường dài mệt nhọc, có lẽ là lần này hành trình đi Bắc Kinh có
quá nhiều đả kích và kích thích với chú Nghĩa, nên trong một thời gian
ngắn mà ông gầy ốm đi rất nhiều, cõng cái túi xách cũ lững thững bước ra khỏi nhà ga, làm Ý Thu chua xót không thôi.
Tuy rằng dáng vẻ phong trần, mệt mỏi và tiều tụy, nhưng tâm tình của chú
Nghĩa tựa hồ cũng không tệ lắm, khi ăn cơm trưa ở gần đó, ông vẫn luôn
kể về Bắc Kinh cho bọn họ, cảm thán mới hơn hai mươi năm đã biến hóa
nghiêng trời lệch đất, bên ngoài phát triển nhanh quá làm ông mới lạ lẫn căng thẳng.
Ông không đề cập tới Lý Nhạc Nhạc, Chung Ý Thu cũng không dám chủ động hỏi. Chờ đến buổi tối cơm
nước xong, chú Nghĩa dọn dẹp hành lý, đưa quần áo mới mà chị gái mua cho Chung Ý Thu, lại cẩn thận lấy ra một cái áo khoác lông dê, hết phủi
phủ, lại vuốt vuốt, lục tung mọi chỗ cũng không hài lòng, cảm thấy tủ
quần áo hiện tại không xứng để chứa cái áo này.
Chung Ý Thu thấy dáng vẻ nóng lòng của ông nên cố ý hỏi, “Mua ở Bắc Kinh hở chú? Chất lượng tốt thế này chắc mắc lắm ha chú?”
Chú Nghĩa ngoài cười, nhưng miệng lại oán trách nói: “Tất nhiên là tốt rồi! Hơn một trăm đồng tiền lận! Cái áo mỏng dính vậy mà đắc quá, cứ như là
giựt tiền người ta vậy đó!”
“Chú Nghĩa chịu xài tiền quá nha!” Chung Ý Thu làm ra vẻ kinh ngạc kêu lên.
“Chú mới tiếc……” Chú Nghĩa như là ngượng ngùng, thẹn thùng nói: “Nhạc Nhạc
mua, không cho mua một hai phải mua, nói đây là thuần lông dê ấm áp,
chất lượng tốt.”
Chung Ý Thu tóm được cơ hội, một chút cũng không nể mặt chú Nghĩa, khoa trương “À ——” một tiếng.
“Được rồi!” Chú Nghĩa thẹn quá thành giận, nói sang chuyện khác, “Chú không ở nhà cháu có gây chuyện hay không?”
“Con mới không gây chuyện……” Chung Ý Thu không phục, lập tức thay đổi sắc
mặt, kiêu ngạo nói: “Bọn con còn lên kế hoạch lớn nữa đó chú!”
“Kế hoạch gì lớn?”
Chú Nghĩa thấy dáng vẻ đắc ý của cậu, còn nghĩ là quyết định sửa phòng thư
viện linh tinh thôi, chứ chưa từng nghĩ mấy người họ liên thủ, muốn diệt trừ tà giáo.
Đương nhiên đây cũng là ý
tưởng của chú Nghĩa, nhưng ông không xúc động như mấy người trẻ tuổi bọn họ, ông từng trải, biết chuyện này không đơn giản, rút củ cải ra thì sẽ mang theo bùn đất, lỡ như nhóm người này liên hợp làm ác, thì không chỉ là đùa giỡn thôi đâu.
“Hiệu trưởng Thẩm
đâu? Sao không thấy cháu ấy?” Chú Nghĩa muốn tìm hiệu trưởng Thẩm nói
chuyện, vì hắn kiên định, vững vàng hơn bọn này.
“Lên trên trấn tìm Dương Lâm Sâm rồi chú.”
Chú Nghĩa kinh ngạc, “Hai người họ lên kế hoạch nhanh vậy à?”
Chung Ý Thu: “Ai biết, cũng có thể hai người họ hẹn đánh nhau đi.”
“Cái gì?” Chú Nghĩa còn chưa xếp xong quần áo, hoảng hốt hỏi.
Chung Ý Thu cũng rất bất đắc dĩ, “Hai người bọn họ ai cũng không tín nhiệm
ai, Dương Lâm Sâm cảm thấy hiệu trưởng Thẩm quá trẻ tuổi không thể gánh
chuyện lớn, còn hiệu trưởng Thẩm thì cho rằng Dương Lâm Sâm giống với
bọn cướp hơn là cảnh sát, bọn họ cảm thấy nếu là liên thủ, thì nhất định phải tìm được người tín nhiệm để hợp tác, cho nên muốn đọ sức một
chút.”
Chú Nghĩa trợn mắt há hốc mồm, “Hiệu trưởng Thẩm ngày thường thoạt nhìn rất thành thục, sao mà lần này lại giống con nít quá……”
Ngày hôm sau là chủ nhật, tối hôm qua hiệu trưởng Thẩm không trở về, Chung Ý Thu hiếm khi được lười biếng, nên tối hôm qua đọc sách đến hơn 12 giờ
mới ngủ.
Ai ngờ ngày hôm sau mới hơn 6 giờ sáng đã bị tiếng khóc đứt quãng trong sân đánh thức.
Cậu xoay người mấy lần là tỉnh, dựng lỗ tai lên cẩn thận nghe ngóng, mà
không nghe ra đó là ai, chỉ có tiếng chú Nghĩa khuyên một câu, nói tính
tình của Tiêu Minh Dạ ra sao chẳng lẽ cháu không biết, ai cũng đừng nghĩ buộc nó làm gì.
Chung Ý Thu vừa nghe liên quan tới Tiêu Minh Dạ thì lăn long lóc bò dậy ngay, xoa xoa đôi mắt vội mặc quần áo đi ra ngoài.
Trong sân có chú Nghĩa và Viên Bảo Xương, hắn vẫn luôn ở trên núi làm việc,
gần đây bắt đầu bận rộn thu hoạch vụ thu mới không làm nữa, trong nhà
chỉ có một mình hắn làm, không ngờ ngay lúc này lại xảy ra đám tang.
Viên Bảo Xương khóc đến đỏ bừng đôi mắt, thấy Chung Ý Thu ra tới thì có hơi
xấu hổ, lau mặt, ngượng ngùng chào hỏi nói, “Thầy Chung dậy……”
Chung Ý Thu biết nếu không chủ động hỏi thì hắn sẽ không nói, cố ý giả bộ
nói, “Anh Bảo Xương này, vừa rồi nghe anh nói tới Tiêu Minh Dạ, ảnh bị
sao vậy?”
Viên Bảo Xương cũng không biết
là cậu đang giả vờ thật hay là giả nữa, nhưng ở trên núi gặp qua rất
nhiều thứ, hắn biết Chung Ý Thu thân với Tiêu Minh Dạ, đoán là quan tâm
xuất phát từ bạn bè thân thiết thôi.
Nhưng những lời này hắn có thể nói với chú Nghĩa chứ làm sao nói với Chung Ý Thu được, thế là hắn ngượng ngùng cúi đầu.
Chú Nghĩa không để hắn khó xử, tiếp lời, “Không có chuyện gì đâu, hai vợ
chồng Bảo Tài tin giáo, Ngọc Lan lại đính hôn với Hồ Yến Bằng, mà giáo
phái này không cho làm đám tang theo quy củ, không thể đốt pháo cũng
không thể đốt tiền giấy, mua quan tài rồi chôn ngay, Bảo Xương nghĩ cha
mình cả đời vất vả, chết rồi cũng nên làm phô trương một chút, nhờ chú
khuyên giùm.”
Chung Ý Thu không quan tâm cái này, tiếp tục hỏi, “Vậy thì có liên quan gì đến Tiêu Minh Dạ?”
Chú Nghĩa cũng có chút khó xử, dừng một chút nói: “Một số trưởng bối trong
nhà muốn Tiêu Minh Dạ đi dập đầu, nói trên danh nghĩa cũng là cha, nên
đi đưa ……”
Chung Ý Thu mới vừa dậy mặt
chưa rửa, răng chưa đánh, nhưng cậu trắng trẻo, từ mặt đến cổ đến cả
cánh tay lộ ra ngoài đều trắng xóa, hơi hơi nâng cằm rũ mắt nhìn bọn họ
chằm chằm, như là thần thánh tỏa ra vầng sáng.
“Anh Bảo Xương.” Chung Ý Thu nói: “Chuyện này em thay Tiêu Minh Dạ đáp ứng,
chắc chắn sẽ đi đưa tiễn, Tiêu Minh Dạ là người có tình nghĩa, nhớ rõ
ổng đã chiếu cố, nhưng dập đầu thì tuyệt đối là không có khả năng.”
Viên Bảo Xương tự biết là không có khả năng, hắn vốn dĩ cảm thấy muốn Tiêu
Minh Dạ đi một chuyến còn khó, mà không ngờ Chung Ý Thu lại ra mặt bảo
đảm, làm hắn cảm động không biết nói gì, duỗi tay muốn kéo tay Chung Ý
Thu mà thấy tay cậu trắng quá, lại xấu hổ rụt trở về.
Chung Ý Thu tiến lên bắt lấy tay hắn, chân thành nói: “Anh Bảo Xương, nén bi thương.”
Việc hiếu hỉ ở nông thôn có rất nhiều quy củ, Viên Vinh Chiêu ít nhất phải
để tang ở nhà ba ngày, trong ba ngày đó hát tuồng liên tục, còn phải mời thầy phong thủy về để chọn chỗ hạ táng, nhưng giờ có con rể là Hồ Yến
Bằng lại thêm mấy mẹ con đều tin giáo, Viên Bảo Xương tuy là trưởng tử,
cũng không tin giáo, nhưng hắn là người trung thực, ở nhà không có quyền lên tiếng.
Viên Vinh Chiêu sau khi chết
ngày hôm sau liền vội vàng hạ táng, không đốt một tờ tiền giấy cũng
không thắp một nén nhang, càng không đốt một quả pháo, không hề có một
chút tiếng động nào, thoạt nhìn quỷ dị lại chua xót.
Quan tài ra thôn, đi lên đường chính, ở giao lộ đốt một đống tiền giấy, trên đường đỏ rực phủ kín pháo, người nâng quan tài dừng lại không dám đi,
Tiêu Minh Dạ từ sườn núi đi xuống, không hề liếc mắt nhìn mấy người này, móc ra que diêm khom lưng bậc lửa đốt pháo.
Cả mười ngàn quả pháo phủ kín hai bên đường, đùng đùng đoàng đoàng hơn một giờ, khói đặc cuồn cuộn bao phủ đội ngũ đưa tang an tĩnh.
Tiêu Minh Dạ cuối cùng vẫn tặng lão đoạn đường cuối, chuyện này rất nhiều
năm sau còn được nhiều người bàn tán, Viên Vinh Chiêu có con trai con
gái, sau khi chết lại không ai đốt một tờ tiền giấy, ngược lại là anh
hai Tiêu đủ ý tứ, đốt cả mười ngàn quả pháo, mà con ruột còn không dám
mua.
Chung Ý Thu sáng hôm đó đang dạy
học, tiếng pháo vang lên ngay vào tiết đầu tiên, mấy học sinh lớp khác
nào có tâm tư nghe giảng bài, nhưng lớp của cậu thì lại rất là nghiêm
túc, bởi vì hiệu trưởng Thẩm đang ngồi ở cuối phòng nghe giảng bài, từ
giáo viên đến học sinh không một ai dám phân tâm.
Không biết là hiệu trưởng Thẩm sau khi bàn luận với Dương Lâm Sâm có đưa ra
được kết luận gì không, Chung Ý Thu hỏi thì hắn không tiết lộ, chỉ nói
tạm tin Dương Lâm Sâm……
Chung Ý Thu và Lý Hoành Phi lại đi tới thăm nhà Viên Thúy Thúy hai lần mà không gặp người đâu, ông nội của nó vẫn luôn hàm hàm hồ hồ nói chuyển trường đến bên
nhà kia rồi, chú Nghĩa qua thôn hỏi thăm hai lần, mấy người họ hàng càng không tin, hơn nữa không chỉ có Viên Thúy Thúy, mà Triệu Hồng Hoa cũng
gần một tháng không có ở nhà.
Đây là chuyện nhà của người khác, bọn họ làm giáo viên không thể tham dự quá sâu, chỉ có thể từ bỏ.
Công trình trên núi càng ngày càng ra hình dáng, Đại Hùng Bảo Điện một khi
xây lên thì toàn bộ ngọn núi hùng vĩ hẳn ra, Chung Ý Thu mỗi lần lên núi nhìn thấy thì chân mềm nhũn.
Lúc bắt đầu tu sửa thì không thấy, từng bước thực hiện, mới chân chính bội phục sự
quyết đoán của Chu Luật Thư, công trình lớn như vậy, tiền như nước chảy
ra ngoài, mà chưa biết có hiệu quả và lợi ích gì không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT