Dương Lâm Sâm bình tĩnh ngồi ở trên ghế, hai chân không thành thật gác ở trước mặt, không đề phòng bị Tiêu Minh Dạ đột nhiên đá một cái, bằng không lấy thủ nghệ của hắn thì sẽ không dễ dàng bị lảo đảo như vậy.

Dương Lâm Sâm có biệt danh là Dương lão quỷ, bị chơi khăm đương nhiên không phục, nhảy lên tìm Tiêu Minh Dạ tính sổ, Chung Ý Thu tinh mắt nhận ra, không đợi hắn có động tác liền lập tức xin lỗi, “Xin lỗi anh Dương, ảnh không cố ý đâu.”

Dương Lâm Sâm vốn dĩ cũng không tính làm gì thật, chính là xuất ngũ đã lâu không cùng Tiêu Minh Dạ thi đấu, muốn tìm cơ hội thử xem, nhưng Dư Bác Sơn giành cơ hội trước, gầm nhẹ với Chung Ý Thu, “Liên quan gì đến em, mắc mớ gì phải xin lỗi!”

Giống như là một chuỗi pháo, dẫm trúng một cái thì sẽ dẫm lên một cái khác, hắn dám rống Chung Ý Thu là như cầm dao cắt lên thịt Tiêu Minh Dạ một miếng, hắn lạnh giọng quát Dư Bác Sơn: “Câm miệng!”

Khi hắn thật sự nổi giận thì Dư Bác Sơn vẫn có chút sợ, nhưng mấy ngày nay hắn cứ suy nghĩ tới chuyện này, cảm giác như Tiêu Minh Dạ đối xử khác với Chung Ý Thu, tuy hắn không biết khác ở chỗ nào, nhưng bị quát cũng không rảnh lo khiếp đảm, hỏi ngược lại: “Tôi nói sai ở chỗ nào!”

Tiêu Minh Dạ lạnh lùng, khinh thường phản ứng với hắn, nhìn chằm chằm Chung Ý Thu không nói lời nào.

Mấy người kia còn chưa rõ bọn họ có chuyện gì, tại sao lại gây hấn với nhau, chỉ có Lục Tử như là sờ được điểm yếu của anh hai Tiêu, kinh hồn táng đảm sợ hắn xúc động.

Chung Ý Thu đương nhiên biết Tiêu Minh Dạ vì mình mới không chấp nhặt với Dư Bác Sơn, nhưng Dư Bác Sơn xét đến cùng cũng là lo lắng cậu bị khi dễ, bị kẹp ở trong thế khó xử, nên cậu chỉ dám an ủi cả đám.

Vào thời tiết thu hoạch vụ mùa mà chú Nghĩa không có ở nhà, còn Tiêu Minh Dạ thì bận ở trên núi, nên mấy mẫu đất phía sau chỉ còn nhờ vào hiệu trưởng Thẩm và Chung Ý Thu chăm lo, Vương Văn Tuấn lười biếng, hơn nữa lại nhỏ con, không làm được nhiều việc nặng nhọc, hoàn toàn trở thành đầu bếp.

Khi thu hoạch vụ thu, mỗi ngày đều vô cùng bận rộn, thu hoạch lương thực sớm ngày nào thì mọi người an tâm ngày nấy, nhưng thời tiết đầu thu chưa bao giờ chiếu cố mọi người, mưa rơi hai ngày liên tục, người có sốt ruột đến mấy cũng chỉ có thể nhìn trời than thở.

Công trình trên núi cũng ngừng, thừa dịp hiếm khi có thời gian nghỉ ngơi, nên Tiêu Minh Dạ hẹn trưởng đoàn Lục và mẹ của Lục Tử cùng nhau bàn việc hôn nhân cho Lục Tử. Lẽ ra lần đầu tiên gặp mặt thì nhà trai sẽ đến thăm nhà gái, nhưng nhà của cô Lục nằm ở thị trấn kế bên, trời mưa đường không dễ đi, nên chỉ có thể hẹn gặp ở nhà Lục Tử.

Sau khi cha của Lục Tử chết thì không có ai trong nhóm chú bác trong gia tộc lo cho hai mẹ con nhà này cả. Năm ngoái lúc Lục Tử từ hôn, khoảng thời gian trước đi lý luận với bên nhà chồng chị gái, không một ai đứng ra hỗ trợ, lần này không biết nghe ai nói trưởng đoàn Lục coi trọng Lục Tử, muốn kêu Lục Tử tới nhà ở rể, thì bọn họ bỗng tức giận, cảm thấy Lục Tử và mẹ hắn làm mất mặt cả gia tộc, có lỗi với cha hắn, có một đứa con trai duy nhất mà cũng bị người ta đoạt mất.

Ngày gặp mặt, mẹ của Lục Tử dựa theo quy củ mời bọn họ tới nhà, mấy người chú bác nổi giận đùng đùng, tư thế một hai phải đem chuyện này làm cho ra lẽ, nhưng không ngờ bà mối lại là anh hai Tiêu, khí thế trước đó đã bị diệt một mảng lớn, càng không nghĩ tới cô Lục không rụt rè như mấy cô gái thôn quê, các trưởng bối còn chưa bắt đầu nói chuyện chính, thì cô đã tỏ thái độ trước.



Lục gia ban nói trắng ra là người giang hồ, quanh năm suốt tháng có hơn phân nửa thời gian là làm việc ở bên ngoài, sau khi bọn họ ở bên nhau thì Lục Tử sẽ đi theo Lục gia ban ra ngoài làm việc, nhưng tuyệt đối không phải là tới ở rể, về sau có con chắc chắn sẽ lấy họ Viên.

Những lời này cho Trương Hồng Anh một viên thuốc an thần, bà vốn rất hài lòng với cô Lục, nhưng sợ gia đình mình có điều kiện kém, Lục Tử không chiếm được ưu thế ở trước mặt nhà bên đó, nên sẽ không có quyền lên tiếng.

Nhưng cô Lục cũng có điều kiện, đầu tiên là tiếp nhận con riêng của cô, tiếp theo là anh lớn không còn nữa, anh hai sinh sống ở thành phố, cha mẹ lại không bằng lòng tới đó ở, người duy nhất có thể dựa vào cũng chỉ có cô, cho nên cô mặc dù là gả chồng, nhưng sẽ không mặc kệ cha mẹ, tóm lại chính là sẽ chiếu cố cho cả cha mẹ hai bên.

Nói xong những lời này thì Trương Hồng Anh càng bội phục cô hơn, rồi nhìn Lục Tử ngồi ở cạnh cô Lục chỉ biết gật đầu cười ngây ngô, thì bà bắt đầu ghét bỏ con trai của mình, cảm thấy nó không xứng với con gái nhà người ta chút nào cả.

Mấy người chú bác trong gia tộc vẫn không đồng ý, luôn miệng nói Trương Hồng Anh chỉ có một mình, lúc Lục Tử ra ngoài làm việc thì chỉ có một mình bà ở nhà trồng trọt, lẻ loi đáng thương gì đó.

Cuối cùng là Lục Tử cho biết đến lúc đó sẽ không để mẹ trồng trọt nhiều như vậy, trồng vừa đủ ăn là được, huống hồ ngày mùa hắn cũng có thể trở về làm việc.

Cho dù là thế nào, thì việc hôn nhân vẫn định ngày, tháng sau đính hôn, mùa xuân sang năm sẽ kết hôn.

Tin tức một khi truyền ra một cái, mấy thôn thảo luận hơn nửa tháng, ai ngờ cô nhi quả phụ nhà Lục Tử luôn bị người ta chướng mắt, cuối cùng cũng tìm được một cô gái tốt.

Giờ tan học, chuông vừa vang lên, Chung Ý Thu còn đang xem xét mình nên đi đâu thì thấy Lục Tử vọt vào trường học, cầm theo một túi kẹo hân hoan phát cho mọi người.

Nông thôn không giấu được chuyện gì, đặc biệt là chuyện đính hôn, cho nên các giáo viên đều biết hắn hôm nay dạm hỏi, xem trạng thái khẳng định là thành, nên mấy giáo viên nam ồn ào ồn ào thiếu chút nữa nâng hắn tung lên trời.

Chung Ý Thu ngặm viên kẹo vị cam, cười tủm tỉm nhìn Lục Tử đang vui vẻ nơi xa, thầm vui mừng như nhìn con cháu nhà mình.

Buổi tối Tiêu Minh Dạ trở về ngủ, thuận tiện mua thịt cùng xương sườn, Vương Văn Tuấn rốt cuộc cũng tóm được một cơ hội, nói gì cũng không tiến vào phòng bếp, chủ động đi giúp Chung Ý Thu dọn dẹp phòng ốc.

Giữa trưa chị gái gọi điện thoại tới, nói sáng nay tiễn chú Nghĩa ra ga xe lửa, giữa trưa ngày mai là tới, dặn cậu nhớ đi đón. Sau khi tan làm, Chung Ý Thu trở về là bắt đầu lau lau tẩy tẩy, dọn dẹp mỗi căn phòng đến sáng bóng để nghênh đón chú Nghĩa về nhà.

Với cậu mà nói, tuy chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi hơn nửa tháng thôi, nhưng chú Nghĩa đã hoàn toàn thay đổi, tiếc nuối nửa đời người đã có thể buông xuống.



Buổi tối chỉ làm một lần, Chung Ý Thu không dám ra tiếng, môi bị cắn chảy máu, có lẽ là động tác khó khăn quá lớn, đến nửa đêm chân cậu bị chuột rút, tuy Tiêu Minh Dạ vẫn luôn xoa giúp cho cậu, nhưng loại đau đớn này quá tra trấn, dưới sự dỗ dành dịu dàng của Tiêu Minh Dạ, cậu còn không có cốt khí bật khóc.

Sáng hôm sau Tiêu Minh Dạ còn trêu, “Sao thích khóc vậy hả, chuột rút mà cũng khóc là sao?”

Chung Ý Thu nhớ lại cảm xúc lúc đó vẫn còn thấy đau đớn, tức giận nói: “Anh chưa từng trải qua nên không biết, nếu là anh, thì anh cũng khóc thôi!”

Tiêu Minh Dạ vói tay vào trong quần áo của cậu, khẽ vuốt lưng, “Em đúng hết.”

Ngày mới tờ mờ sáng, Chung Ý Thu muốn nằm nướng thêm một lát nữa, duỗi người xoay người ghé vào trong lòng ngực hắn nói: “Em muốn đi mua bình canxi (phim gay) để bồi bổ Canxi.”

Tiêu Minh Dạ đang muốn chê cười cậu, “Em nên bồi bổ não mới đúng.” Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng pháo, nghe tiếng thì như là từ Viên gia trang truyền đến.

Có điều qua năm mà đốt pháo thì chẳng có gì là tốt lành, chắc là có người vừa qua đời rồi.

Viên gia trang là một thôn lớn, có nhiều người Chung Ý Thu còn chưa biết, có thể là lão nhân nào đó qua đời, nên bọn họ không để ở trong lòng.

Cơm nước xong Tiêu Minh Dạ liền lên núi, Chung Ý Thu đến văn phòng mới nghe nói, người chết là Viên Vinh Chiêu, cha dượng trên danh nghĩa của Tiêu Minh Dạ.

Mọi người vẫn luôn thổn thức đàm luận, chủ yếu là Viên Vinh Chiêu chết tương đối uất ức, sau khi lão bị liệt thì thân thể vẫn luôn không ổn, nhưng năm nay càng nghiêm trọng, mùa hè thì bắt đầu hoại tử, toàn thân lở loét chảy mủ, dẫn tới ruồi bọ kêu ong ong, Vương Quế Chi tuy hầu hạ lão nhưng cũng chịu không nổi, buổi tối không chịu ngủ cùng, mà dọn vào ngủ chung với Viên Ngọc Lan.

Viên Vinh Chiêu nằm một chỗ không thể hành động, ăn uống tiêu tiểu đều ở trên giường, ngày thường Vương Quế Chi và Viên Bảo Xương sẽ thay giúp lão, vì để tiện lợi, để ống tiểu ngay bên cạnh luôn, nhưng bọn họ cũng làm việc, buổi tối không còn nhiều tinh lực để hầu hạ lão đi tiểu đêm, cho nên tới buổi chiều là lão uống rất ít nước, buổi tối cũng không ăn cơm, sợ nửa đêm không nín được.

Tuy nhiên tối hôm qua lão nằm ở trên giường, hô vài tiếng mà bọn họ không nghe thấy, tự lão muốn xoay người đổi tư thế, nhưng dịch người hồi lâu mà vẫn không động đậy được, có thể là lão chịu khổ đủ rồi, dù sao cũng không biết nguyên nhân cụ thể gì, lão hung hăng đập đầu vào ván gỗ đầu giường, chết mất.

Chung Ý Thu nghe xong có chút khó chịu, nhưng nghĩ mình đã làm tất cả cho Tiêu Minh Dạ, chỉ có thể nghĩ rằng cuộc đời thật sự có số mệnh, không ai thoát khỏi nó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play