Chú Nghĩa chỉ nghĩ là cậu đang nói giỡn, vẫn không ngừng động tác cầm kéo, cúi đầu có chút
oán giận nói: “Mệt thật nha, 24 tuổi đúng là tuổi gả chồng, chưa kịp mặc áo bông nhỏ ấm áp được một ngày nào thì đã phải cho người khác rồi.”
Chung Ý Thu lộp bộp trong lòng, trước kia quả thật cậu không nghĩ tới điểm
này, nếu Lý Nhạc Nhạc là con gái của chú Nghĩa, thì chắc mới vừa nhận
cha con xong là cô sẽ phải kết hôn, chú Nghĩa chứng kiến cảnh con gái gả chồng chẳng phải càng đau khổ hơn sao……
Tuy nhiên việc này giờ đây chẳng còn quan trọng nữa rồi, cậu dịch người
khỏi băng ghế nhỏ, chuyển sang ngồi bên cạnh chú Nghĩa, nhỏ giọng lại
trịnh trọng nói: “Con nói thật đấy, chị ấy tên là Lý Nhạc Nhạc, con gái
của Lý Vân Mộng.”
Chú Nghĩa dường như
không hiểu cậu đang nói gì, khi giọng nói của Chung Ý Thu rơi xuống ông
còn đang bận rộn làm việc, tay trái mới vừa cầm lấy một mảnh lá cây
thuốc lá bị khét một mảng khá lớn, khiến ông cân nhắc nên từ hạ kéo từ
nơi nào.
Không biết là qua khoảng bao
lâu, Chung Ý Thu đoán khoảng mười phút, cũng có thể chỉ là vài giây, chú Nghĩa đột nhiên như bị rắn cắn một ngụm, tay run run vài cái rồi bắt
đầu không ngừng run rẩy, ông ngẩng mặt hoảng sợ nhìn Chung Ý Thu, có vội vàng lẫn khiếp đảm hỏi, “Cháu nói ai? Vừa rồi cháu nói cái gì?”
Chung Ý Thu lần đầu tiên nhìn thấy chú Nghĩa sợ đến như vậy, nông dân ai cũng cháy nắng đen thui, đặc biệt là vào mùa hè, tuy chú Nghĩa không phải da đen trời sinh, nhưng cũng không quá trắng, nhưng giờ phút này sắc mặt
của ông lại trắng như vôi vữa, mặt cắt không còn một giọt máu, không có
trừng mắt nhưng con ngươi màu đen lại như muốn rớt ra khỏi hốc mắt, lớn
đến khủng bố.
Chung Ý Thu có hơi sợ hãi,
bắt lấy cánh tay của ông xin lỗi trước, “Con xin lỗi chú Nghĩa, con chưa nhận được sự đồng ý của chú mà đã tự tiện đi điều tra thông tin của
chú, nhưng là có một chuyện con cần chú bình tĩnh để nghe con nói.”
Chú Nghĩa dường như không nghe cậu nói, cố chấp lặp lại câu hỏi vừa rồi, “Cháu vừa nói tới ai? Có biết đang nói gì không?”
Chung Ý Thu quá luống cuống, lời ít ý nhiều trực tiếp nói thẳng, “Con gái của Lý Vân Mộng tên là Lý Nhạc Nhạc, năm nay 24 tuổi, sống với bà ngoại ở
Bắc Kinh.”
Chú Nghĩa sửng sốt vài phút, trong miệng vô ý thức lặp lại nói, “Lý Nhạc Nhạc…… Đúng là Nhạc Nhạc…… Lý Nhạc Nhạc……”
Mặt trời giữa hè chói chang ở trên cao, dáng vẻ của ông làm cho Chung Ý Thu khiếp sợ ra một thân mồ hôi lạnh, không biết chú Nghĩa có phải đã nghĩ
sai gì hay không, nên cậu vội bổ sung nói, “Lý Vân Mộng vẫn luôn độc
thân, con gái mười mấy tuổi mới mang về nước…… Chú Nghĩa …… Chị ấy có
thể là con gái của chú……”
Chung Ý Thu cảm thấy bản thân mình thật không biết cách ăn nói, có mỗi một câu mà còn
nói không xong, trong lòng lung tung rối loạn, ngoài miệng nói năng lộn
xộn, còn như vậy nữa thì sẽ khiến chú Nghĩa phát điên mất.
Chú Nghĩa thở hổn hà hổn hển như vừa bị đuối nước, trên mặt ông không hề có biểu cảm cường điệu nào, vẫn là dáng vẻ nho nhã bình tĩnh như ngày
thường, nhưng thân thể lại có biến đổi, ông rùng mình muốn đứng lên mà
một chút sức lực cũng không có.
“A ——” Chung Ý Thu khẽ hét một tiếng vươn người ra.
Không kịp đỡ lấy cây kéo trong tay chú Nghĩa làm nó rớt thẳng xuống chân cậu.
May mắn không phải là đầu nhọn lao xuống, nhưng cây kéo làm vườn nặng lắm,
vừa vặn rớt xuống ngón chân của Chung Ý Thu khiến cậu ngồi sụp xuống,
thiếu điều ôm nó lên thổi thổi.
Cuối cùng chú Nghĩa cũng bị đánh thức, đỡ cậu ngồi lên băng ghế, rồi xoay người cởi giày cậu ra.
“Không sao đâu chú, chờ một lát là hết đau hà.” Chung Ý Thu giữ chặt tay của
chú Nghĩa, lại vội vàng đứng lên, vừa nhảy lò cò bằng cái chân còn lại
vào phòng vừa nói: “Chú Nghĩa chờ con một lát, con lấy cái này cho chú
xem!”
Ảnh chụp của Lý Nhạc Nhạc nằm ở
trong lá thư mà cậu vẫn luôn giấu ở trong tủ quần áo vì sợ chú Nghĩa vô
tình nhìn thấy, lúc này cậu vội vàng tìm mà không thấy nó đâu, lật tung
đống quần áo ra làm chúng rơi xuống đất cũng không lo.
Chú Nghĩa đứng bần thần ở dưới giàn nho, dép lê cũng không mang, đạp chân
trần lên nền xi măng mà không hề cảm giác được cái nóng.
Chung Ý Thu đưa tấm ảnh chụp qua, ông nâng tay mà không nhận, ngón tay hàng
năm làm việc nhà nông mọc đầy vết chai dày, đầu ngón tay đụng tới góc
ảnh chụp mà lại ngại ngùng cầm lấy.
Chung Ý Thu trực tiếp đưa ảnh chụp tới trước mặt ông, nói: “Chú xem, đây là Lý Nhạc Nhạc.”
Chú Nghĩa như là bị dọa, rụt người lại theo bản năng, nhưng Chung Ý Thu để
gần quá, nụ cười bẽn lẽn của người trong ảnh chụp chui vào trong tầm mắt của ông.
Chung Ý Thu nhìn chú Nghĩa chằm chằm, sợ ông không tiếp thu được sẽ dẫn tới kích động, nhưng chú Nghĩa
chỉ trốn tránh trong giây lát rồi giơ tay nhận ảnh chụp để nhìn kỹ, biểu tình tựa vui tựa buồn, cả khuôn mặt từ trắng bệch dần dần đỏ lên.
Chung Ý Thu ngây ngốc hỏi, “Có phải rất giống chú không?”
“Không giống.” Vành mắt của chú Nghĩa đã đỏ bừng, nghẹn ngào nói, “Giống mẹ nó…… Giống Vân Mộng như đúc.”
Chung Ý Thu sợ nhất là thấy chú Nghĩa khóc, hoảng loạn vỗ về sau lưng ông,
giải thích, “Chị của con tìm được Lý Vân Mộng…… Con trai của chị họ của
dì ấy, anh ta nói Lý Nhạc Nhạc chỉ có mẹ mà không có ba, cho nên chú
Nghĩa, bọn con đều cảm thấy…… Chị ấy có thể là con gái của chú.”
Từng giọt nước mắt rơi lộp bộp xuống tấm ảnh chụp, chú Nghĩa không ngừng
dùng tay lau chúng, ngón tay đụng tới người trên ảnh chụp, đau đớn như
là bị lửa đốt, ông do dự hồi lâu, run run hỏi, “Vân Mộng đâu? Bà ấy vẫn
luôn…… Không kết hôn à?”
Chung Ý Thu sợ câu hỏi này nhất, yết hầu như bóp chặt không phát ra được âm thanh nào, bản thân cậu cũng muốn khóc theo.
Cậu là người không giấu được cảm xúc, ngày thường chắc chắn chú Nghĩa liếc
mắt một cái là nhìn ra ngay, cũng có thể đoán được manh mối trong đó, mà giờ phút này ông đã có một suy đoán lớn mật, mà không dám tin vào nó,
chỉ hy vọng Chung Ý Thu nói ra một đáp án khác với suy đoán của mình
thôi.
“Chú ơi……” Chung Ý Thu nắm chặt tay ông, giờ phút này đây cậu mới chân chính hiểu được, Lý Nhạc Nhạc là con gái ruột của chú thì sao? Lý Vân Mộng mới là người yêu đã khắc sâu vào
tâm trí của ông, so sánh với niềm vui nhận lại được con gái, thì mất đi
người quan trọng nhất của cuộc đời mới là lấy đi mạng của ông.
“Dì Vân Mộng mười mấy năm trước…… Sinh bệnh…… Qua đời……” Chung Ý Thu khổ sở nói ra một câu nói khó khăn nhất trong cuộc đời hai mươi mấy năm qua
của cậu.
Chú Nghĩa vẫn luôn duy trì bình
tĩnh, ngay cả khi xúc động nhất vẫn kìm lại, rất ít khi có hành động nào thất thố, đây là lần đầu tiên Chung Ý Thu bị chú dọa sợ đến lạnh lẽo cả toàn thân.
Ông không có hò hét hay hành
động nào quá lố, phảng phất như đã mất đi lí tưởng sống của cuộc đời,
cuộn tròn thân thể ở trên mặt đất, há to miệng khóc lớn như một đứa trẻ
con, nước mắt che kín mặt mà không hề phát ra một tiếng động nào.
“Chú Nghĩa ——” Chung Ý Thu đau lòng khó nhịn, ôm ông khóc lớn.
Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn, thời gian sẽ không vì nỗi buồn hay niềm vui của ai mà dừng lại.
Người trưởng thành chỉ dám phát tiết trong chốc lát, sau khi trút giận thì
vẫn phải ngẩng cao đầu mà sống, nỗi buồn và tuyệt vọng chỉ phải cắn răng nuốt vào bụng.
Khóc một hồi lại ngủ một giấc, khi tỉnh lại chú Nghĩa đã thanh tỉnh không ít, Chung Ý Thu làm cơm ông cũng ăn một ít.
Chung Ý Thu sợ hãi, vừa trở về không bao lâu lại chạy lên trên núi, kể cho
Tiêu Minh Dạ nghe rồi lại kêu Lục Tử, ba người vội vàng trở về.
Lục Tử hoàn toàn không biết gì hết, trên đường Chung Ý Thu đơn giản nói
qua, hắn vui mừng thiếu chút nữa nhảy cẫng lên, cho dù chú Nghĩa có danh tiếng ở đại đội Đức Doanh, nhưng vẫn có người ở sau lưng khua môi múa
mép, nói rằng chú Nghĩa có uy nghiêm đến đâu thì vẫn là một ông già độc
thân, về già đến cả một người dưỡng lão cũng không có, chết ở trong nhà
bốc mùi cũng không có người phát hiện……
Giờ thì hay rồi, chú Nghĩa có con gái, hơn nữa còn ở Bắc Kinh, về sau xem ai còn dám xem thường!
Khi bọn họ về đến ký túc thì hiệu trưởng Thẩm đã họp xong, thời tiết nóng
bức mà hai người đóng cửa ở trong phòng của chú Nghĩa, nghe thấy động
tĩnh thì mở cửa ra, Lục Tử lanh miệng chuẩn bị gào, nhìn thấy hiệu
trưởng Thẩm thì lại nghẹn trở về.
Chú Nghĩa xua xua tay nói: “Không sao, chú đã nói cho hiệu trưởng Thẩm nghe rồi.”
Chung Ý Thu kinh ngạc, mới quen biết không bao lâu, còn chưa rõ con người của hiệu trưởng Thẩm như thế nào, mà chú Nghĩa đã thẳng thắn kể chuyện
riêng tư của mình ra, có nghĩa là chú tín nhiệm người này lắm.
Tuy nhiên câu nói tiếp theo của chú khiến Chung Ý Thu hiểu ra tính toán của ông.
Ông ra quyết định sẽ lên đường đi Bắc Kinh ngay, cho dù Lý Nhạc Nhạc có
phải là con gái của mình hay không, nếu ông đã biết tin tức về Lý Vân
Mộng, thì nhất định phải đi gặp bà, chẳng sợ chỉ có thể nhìn thấy một
khối bia mộ lạnh lẽo thôi.
Ngày khai giảng đang cận kề, lúc này mà ông muốn rời đi, thì cần phải nói rõ ràng với hiệu trưởng Thẩm.
Không ai nói lời nào, Lục Tử không hiểu vì sao không khí lại áp lực đến vậy
nữa, rõ ràng là một chuyện tốt mà, phải đốt pháo chúc mừng mới đúng!
Nhưng thấy biểu tình bi thương của chú Nghĩa, thì hắn cũng không dám vui mừng bậy bạ, nói: “Để con đi với chú.”
“Không cần, tự chú đi.” Chú Nghĩa lắc đầu.
“Vậy sao được! Bắc Kinh xa quá chừng, còn phải ngồi xe lửa nữa, một mình chú sao mà được!” Lục Tử rốt cuộc không khống chế được cảm xúc, lớn tiếng
phản đối.
Chung Ý Thu cũng khuyên, “Đúng vậy, còn chưa biết phải mất bao lâu nữa, cần hai người đi chung mới được.”
Chú Nghĩa tựa lưng vào ghế ngồi, buổi chiều như vừa trút hết sức lực, gian
nan ngồi dậy, nói: “Không cần, một mình chú cũng không sao, dù sao chú ở Bắc Kinh nhiều năm vậy mà.”
Hiệu trưởng
Thẩm vẫn luôn không nói chuyện, suy xét hồi lâu mới mở miệng, “Để Ý Thu
đi cùng với chú đi, học kỳ này cậu ấy dạy môn tiếng Anh, mới vừa khai
giảng nên không bận đâu, không sợ chậm trễ.”
Chung Ý Thu nghe xong thầm vui vẻ, còn Tiêu Minh Dạ lại nhăn mặt nhíu mày, đi đường xa như vậy, hắn một ngàn lần cũng không yên tâm.
Chú Nghĩa xua xua tay, thở dài: “Ai cũng không cần, con đường này vốn dĩ nên để chú đi một mình thôi.”
Ông đã ra quyết định thì không ai lay động gì được, Chung Ý Thu nói: “Vậy
để con nhắn với chị, chừng nào chú tới để chị con đi đón, có chuyện gì
xảy ra thì chú bảo với chị một tiếng.”
Chú Nghĩa gật gật đầu, im lặng hồi lâu mới nói, “Cảm ơn, cảm ơn mấy đứa.”
Chú Nghĩa không chần chờ thêm một ngày nào nữa, ông tính đi vào ngày hôm
sau luôn, nhưng bị Chung Ý Thu ngăn lại, bảo ông chờ mình dọn đồ giúp
cho, chủ yếu là cảm xúc hiện giờ của ông còn chưa bình phục, mọi người
đều không yên tâm để ông ra cửa một mình.
Hai ngày sau, rời giường từ bốn giờ sáng, Tiêu Minh Dạ lái xe, đưa chú Nghĩa ra ga xe lửa ở huyện.
Tạm biệt vào lúc rạng sáng làm ai cũng khổ sở, Chung Ý Thu dọc đường đi cứ
ngồi sát vào chú Nghĩa, dặn dò ông chú ý an toàn, ngoài cửa sổ tối đen
như mực, khi đi ngang qua thôn trang ngẫu nhiên nghe thấy tiếng chó sủa, khiến lòng người bất an.
Chú Nghĩa nắm chặt tay cậu, an ủi nói: “Đừng lo lắng, chú nhớ rõ mà, chú muốn gặp bà ấy một lần…… Mấy ngày nữa sẽ về thôi.”
“Lý Nhạc Nhạc……”
Chú Nghĩa than nhỏ, “Xem duyên phận đi, nếu cuộc sống của nó đang tốt lành, thì coi như không có người cha này vậy.”
Chung Ý Thu cảm giác được cổ tay ông run rẩy, gắt gao nắm lấy, trịnh trọng
nói: “Chú Nghĩa, nhớ về sớm một chút, bọn con chờ chú.”
Hơn 6 giờ sáng tới ga xe lửa, chú Nghĩa lên xe, đẩy cửa sổ ra dặn dò:
“Chuyện của Lục Tử và cô Lục không thể kéo dài, chú đi gấp, Tiêu Minh Dạ tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng ổn trọng kiên định, hiện giờ một mình cháu
đảm đương một phía rồi, cháu ra mặt đi tìm trưởng đoàn Lục cầu hôn, sớm
định đoạt chuyện này đi.”
Tiêu Minh Dạ ngửa đầu đáp ứng, “Vâng, chú yên tâm.”
Chung Ý Thu nâng giỏ trái cây qua cửa sổ cho chú, “Ngày hôm qua con đã nhắn
với chị rồi, ngày mai chị sẽ tới ga đón chú, chỗ ở đã sắp xếp hết rồi.”
“Ừ, hai đứa về đi.”
Xe lửa bóp còi khởi động, xuyên qua đám sương mù dày đặc lúc sáng sớm.
Mang theo chuyện tình hơn hai mươi năm trước của chú Nghĩa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT