Tiêu Minh Dạ ló mặt
ra từ sau một vách đá, theo sau là Lâm Ngọc Phương, nhóm công nhân làm
mặt quỷ cười đùa ái muội, nếu không phải bởi vì Tiêu Minh Dạ ngày thường không thích nói chuyện lại có tiếng hung dữ, thì đã sớm bị bao vây ồn
ào rồi.
Hắn cúi đầu đến gần lều, thấy Chung Ý Thu ngồi xổm trên mặt đất ăn kem, dưới chân đã ném bốn, năm que gỗ đã trụi lủi.
“Ăn ít thôi.” Tiêu Minh Dạ ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh cậu, duỗi chân dài đến trước mặt người ta, nhíu mày nói.
Chung Ý Thu làm như không thấy hắn, cắn kem như cắn dưa chuột, vài miếng là
hết cây kem, ném que cây xuống lại đứng lên lấy tiếp.
Chung Ý Thu đẩy bàn tay to của hắn ra, lấy ra một cây kem khác, mất ba giây để xé xuống giấy gói rồi lại bắt đầu cắn rắc rắc.
Dư Bác Sơn nhìn thấy mà đau răng giùm, khuyên nhủ: “Ăn ít thôi, đừng làm rớt răng theo kem.”
Chung Ý Thu không phản ứng, phồng má nghiêm túc ăn kem như bé hamster, mí mắt cũng không nhúc nhích.
Tiêu Minh Dạ cảm giác không thích hợp, đứng lên muốn cướp đi cây kem trong
tay cậu đi, mới vừa vươn tay thì Chung Ý Thu liền xoay người né tránh,
đưa lưng về phía hắn tiếp tục cắn kem.
Tiêu Minh Dạ sầm mặt, có chút sốt ruột, đoán được có thể là nhóm công nhân
hiểu lầm Lâm Ngọc Phương là đối tượng của hắn, nên chọc Chung Ý Thu
không vui, nhưng giờ ở đây có nhiều người quá, hắn không tiện làm động
tác thân mật dỗ dành nào hay đưa ra lời giải thích thích hợp.
Vừa định kéo Chung Ý Thu trốn xuống dưới vách núi thì Lâm Ngọc Phương theo
vào, so với thần thái tươi tỉnh lúc vừa tới, giờ phút này sắc mặt của cô chỉ còn xấu hổ và mất mát thôi. Tính cô ổn trọng hào phóng, tình huống
nào cũng có cách để ứng biến, hiện giờ lại không duy trì được vẻ đoan
trang thường thấy, nhìn thấy Chung Ý Thu thì cũng chẳng còn hào hứng
chào hỏi.
“Tôi xuống núi đây, làm phiền các anh.” Cô nói với Tiêu Minh Dạ mà không nhìn hắn, ánh mắt dừng ở nơi nào khác.
Tiêu Minh Dạ gật gật đầu nói: “Ừ, cảm ơn.”
Cao Tiểu Bao từ bên ngoài tiến vào, vỗ vỗ bụi trên người nói: “Để tôi đưa cô về, vừa vặn xuống núi mua chút đồ luôn.”
Lâm Ngọc Phương không nói chuyện, cúi đầu đi ở phía trước, Cao Tiểu Bao theo sau.
Đốc công ở bên ngoài gọi khởi công, Dư Bác Sơn có ngốc cũng nhìn ra Chung Ý Thu và Tiêu Minh Dạ có điểm không đúng, mà không biết nguyên nhân ở
đâu, chẳng lẽ Thu Nhi cũng thích Lâm Ngọc Phương à, vậy thì đúng là sầu
thật.
Tình địch gặp mặt hết sức đỏ mắt nha! Hắn vỗ vỗ bả vai của Chung Ý Thu rồi đi ra ngoài làm việc.
Tiêu Minh Dạ mở hộp ra nhìn, bên trong còn thừa ba cây kem, Chung Ý Thu ăn
xong một cây lại giơ tay vào lấy tiếp, Tiêu Minh Dạ nhanh tay chặn lại
bàn tay đang vói vào hộp của cậu, nhéo ngón tay lạnh lẽo của cậu nhàn
nhạt hỏi: “Ghen à?”
Trên mặt Chung Ý Thu
không nhìn ra tức giận gì cả, chính là gương mặt căng thẳng rũ mắt không nhìn người cũng không nói lời nào, hai hàng lông mi nhẹ nhàng run rẩy,
thoạt nhìn vừa đáng thương lại đáng yêu.
Tim Tiêu Minh Dạ vốn lạnh như kem cây, giờ phút này cũng hóa thành nước
ngọt, dịu dàng nói: “Đừng suy nghĩ vớ vẩn, anh nói rõ với cô ấy rồi.”
Chung Ý Thu giống như hũ nút không hé răng, tâm tư của cậu lúc này rối loạn
lắm. Lâm Ngọc Phương thích Tiêu Minh Dạ không phải cậu không biết, con
gái nhà người ta dũng cảm theo đuổi tình yêu khiến cậu bội phục tự đáy
lòng.
Tiêu Minh Dạ là dạng người gì, có
cảm tình gì với mình, cậu biết hết chứ, người khác không rõ, nói đùa Lâm Ngọc Phương là đối tượng của Tiêu Minh Dạ, theo lý thuyết thì cậu không nên nổi giận hay ghen tuông gì, nhưng cậu vẫn có chút tủi thân và khổ
sở không nói nên lời.
Cậu hận thế gian
bất công, cậu và Tiêu Minh Dạ có yêu đương sâu đậm tới mức nào thì cả
đời này có lẽ sẽ không có khả năng thản nhiên công khai, cũng hận bản
thân mình ngượng ngùng keo kiệt, một việc nhỏ xíu xiu mà cũng buồn bực
như con gái.
Tiêu Minh Dạ bỗng nóng nảy, túm tay cậu kéo ra ngoài, nói: “Về phòng với anh.”
Buổi chiều trong phòng bị hun nóng như lồng hấp, vừa vào là mồ hôi ra đầy
người, Tiêu Minh Dạ lại hoàn toàn không rảnh lo, đóng cửa lại rồi khóa
chặt Chung Ý Thu vào trong ngực, một tay ôm chặt eo một tay đè lại cái
ót, hôn cậu thật sâu.
Mồ hôi chảy vào
trong miệng, hương vị mằn mặn trao đổi nơi đầu lưỡi, Chung Ý Thu tâm
hoảng ý loạn, đẩy Tiêu Minh Dạ ra, há mồm thở dốc.
“Trong miệng toàn là vị kem, ngọt thật.” Tiêu Minh Dạ xoa mái tóc mềm mại, liếm giọt mồ hôi nơi khóe mắt của cậu, cười khẽ nói.
Môi Chung Ý Thu bị mút đến đỏ bừng, đôi mắt phượng liếc hắn một cái, tức giận nói: “Cút đi!”
Cuối cùng cũng chịu nói chuyện rồi, tâm tình của Tiêu Minh Dạ cũng về lại
như cũ, giơ tay lau mồ hôi trên mặt cho cậu, giải thích: “Người khác
không biết tình huống nên nói bừa thôi, anh đã nói rõ với cô ấy rồi, sẽ
không còn hiểu lầm nào nữa đâu.”
Chung Ý Thu mệt tâm, “Nói rõ ràng là nói gì? Anh từ chối cô ấy rất nhiều lần rồi mà cô ấy vẫn chưa chịu bỏ cuộc kìa.”
“Lần này thì khác, anh nói là anh có người yêu rồi, đã xác định là cả đời.” Tiêu Minh Dạ nói.
Trong lòng Chung Ý Thu ngũ vị tạp trần, đột nhiên vừa muốn khóc vừa muốn
cười, “Xác định cả đời” có chăng chỉ có trong tiểu thuyết tình yêu thôi, bị một người đàn ông cao to như Tiêu Minh Dạ nghiêm túc nói ra, làm nó
có chút hồn nhiên, tựa hồ phần tình yêu này đã được trời đất tán thành
rồi.
“Còn giận à?” Tiêu Minh Dạ hỏi.
“Em không giận.” Chung Ý Thu kiên trì.
“Ăn nhiều kem như vậy mà nói là không giận à?”
“Em sợ kem tan chảy……”
Chung Ý Thu nghĩ lại thì cảm thấy xấu hổ, ngồi ở mép giường ngửa đầu hỏi, “Anh ăn chưa?”
“Không.”
“Một cây cũng chưa ăn?”
“Ừ.”
“Vì sao không ăn?” Chung Ý Thu như là biết rõ còn cố hỏi.
Tiêu Minh Dạ thành thật trả lời, “Kem của cô ấy mang theo tình ý, anh không thể ăn.”
Chung Ý Thu giữ chặt cánh tay kéo hắn xuống, híp mắt nói: “Kem vào miệng em là biến thành tình ý của em, anh ăn hay không ăn?”
“Anh ăn đến khi nào em khóc mới thôi.” Tiêu Minh Dạ túm cổ áo một phen cởi ra cái áo tay ngắn trên người, hung tợn nói.
Hai người ban ngày ban mặt quấn lấy một hồi, trên núi không có áo mưa cũng
không có dầu bôi trơn, Chung Ý Thu lần này là chịu đau tàn nhẫn, xong
việc còn nhớ tới phải về lại ký túc, đứng lên chân run đến mức không
đứng yên được, Tiêu Minh Dạ cũng có chút ảo não hối hận, ấn cậu ở trên
giường không cho ra ngoài, còn hắn thì mặc quần áo ra ngoài làm việc
tiếp.
Chung Ý Thu nghĩ, ngủ một lát trước khi trời tối thì về cũng được, không ngờ ngủ một giấc dậy đã hơn 8 giờ
tối, Tiêu Minh Dạ chờ sau khi mọi người dùng cơm nước xong, mượn phòng
bếp chưng một chén canh trứng lớn, chờ cậu tỉnh lại đút ăn xong thì tùy
tiện dọn dẹp rồi lại ôm nhau ngủ.
Sáng
hôm sau, khi Chung Ý Thu xuống núi thì chân vẫn còn run rẩy, bởi vì lăn
lộn tàn nhẫn quá nên chân mềm, một phần nữa là sợ hãi. Trong khoảng thời gian này chú Nghĩa dặn dò rất kĩ bảo cậu phải cẩn thận, nhất định không thể qua đêm ở trên núi, chỉ sợ trở về thì sẽ bị ông mắng cho một chập
đây.
Xuyên qua thôn về ký túc, mới vừa
lên cầu gỗ thì thấy bờ bên kia có người đi tới, tất cả tâm tình mà Chung Ý Thu đang có trong nháy mắt biến mất không còn gì, chỉ còn lại sự phẫn nộ và ghê tởm thôi.
Đã lâu rồi cậu không gặp lại Hồ Yến Bằng, lần gặp cuối là lúc ăn Tết họ kéo cảnh sát tới
nhà, sau khi Hồ Yến Bằng từ đồn công an trở về thì làm bộ làm tịch đi
tìm bọn họ, nhưng không thấy mặt không có nghĩa là không có thù. Thảm
kịch của Trịnh Lệ Lệ có lẽ gã không phải là ngòi nổ trực tiếp, nhưng
cũng có liên quan, chuyện Viên Ngọc Lan phá thai càng thể hiện ra người
này là một tên hỗn đản vô sỉ.
Dạ dày của
Chung Ý Thu quay cuồng, liếc gã một cái thôi mà đã cảm thấy khó chịu, Hồ Yến Bằng ra vẻ xuân phong đắc ý, mặc áo sơ mi trắng, quần tây và giày
da màu đen, đẩy một chiếc xe đạp Vĩnh Cửu mới toanh, cứ như là cán bộ
tới từ thị trấn.
Gặp mặt ngay giữa cầu,
Chung Ý Thu coi như không quen biết gã, thẳng đường đi về trước, Hồ Yến
Bằng lại đột nhiên dừng xe cản đường.
“Thầy Chung còn nhớ tôi không?” Hồ Yến Bằng duỗi cánh tay, như là đang khoe cái đồng hồ trên tay mình, cười hỏi.
Chung Ý Thu không nói lời nào cũng không nhìn gã, vòng qua đầu xe tiếp tục đi tới phía trước.
“Thầy Chung này, trên sông chỉ có một cây cầu gỗ thôi, chúng ta một người đi
một bên, đừng có xa lạ vậy chứ.” Phía sau vang lên giọng nói cố ý kéo
dài lạnh lùng của Hồ Yến Bằng.
Cho dù là
lần đầu tiên gặp, gã ra vẻ cao cao tại thượng, hay là lần trước gã giả
vờ ra vẻ không có gì tới ký túc tìm họ, thì Hồ Yến Bằng vẫn luôn bảo trì dáng vẻ cười mỉm ôn hòa, Chung Ý Thu đã từng rối rắm trong một khoảng
thời gian khá dài, cứ cảm giác Hồ Yến Bằng đứng đầu nhóm tà giáo không
phải là cùng một người.
Cuối cùng cũng lộ ra đuôi cáo rồi.
Chung Ý Thu xoay người nhìn lướt qua, cậu cao hơn gã rất nhiều, hơi hơi nâng
cằm rũ mắt nói: “Cầu chỉ có một cái, đường lại có rất nhiều, đi đường
lớn làm việc đứng đắn, đường ngang ngõ tắt không cần người khác chắn, tự mình cũng sẽ đi đến đường chết.”
Hồ Yến
Bằng lại khôi phục nụ cười giả dối, khoa trương gật đầu hai cái nói:
“Người làm công tác văn hoá nói chuyện đúng là khác bọt nhiều, thụ
giáo.”
Chung Ý Thu nhìn gã càng lâu thì
dạ dày càng thêm khó chịu, xoay người muốn chạy rồi lại không khống chế
được bổ sung thêm một câu, “Làm gì cũng phải phụ trách hành vi của mình, đặc biệt là tình cảm.”
Hồ Yến Bằng ngây
ra một lúc, như là đang lý giải ý tứ trong câu nói của cậu, bỗng nhiên
như là phát hiện chuyện gì vui lắm, nhếch mép cười cười, nói, “Tôi nghe
nói Viên Ngọc Lan thích cậu, từng theo đuổi cậu khá lâu, mà cậu lại
không đáp trả.”
Chung Ý Thu không rõ gã có ý gì, lạnh lùng nhìn gã chằm chằm.
Hồ Yến Bằng đẩy xe đạp về lại đường đi, quay đầu lại ngoài cười nhưng
trong không cười nói: “Đến cả cậu còn chướng mắt, thì tôi có thể coi
trọng sao?”
Gã nói xong liền bỏ đi, Chung Ý Thu đứng một mình ở trên cầu thật lâu suy ngẫm gã có ý gì vậy? Chẳng
lẽ người này chỉ là muốn đùa bỡn Viên Ngọc Lan thôi sao, căn bản là
không thích cô, vậy vì sao lại đi đính hôn chứ?
Cậu không hiểu, trong lòng rối như tơ vò, chờ tới cửa sân thì mới nhớ ra
mình sắp phải nghe dạy dỗ một hồi, chân lại không tự giác nhũn ra.
Chú Nghĩa ngồi ở dưới giàn nho cắt lá cây thuốc lá, lá cây thuốc lá rất
phiền toái, lúc đem bán, cục thuốc lá phải kiểm nghiệm xong mới phân ra
cấp bậc tính giá, cho nên sau khi sấy xong thì phải cắt đi phần đã cháy
khét đi trước.
Chung Ý Thu dịch bước nhỏ
tới bên cạnh ông, yên lặng ngồi ở trên băng ghế nhỏ cúi đầu nhận sai,
“Chú Nghĩa ơi con về rồi đây, ngày hôm qua ở trên núi ngủ trưa, không
biết làm sao mà ngủ say như chết, khi tỉnh lại đã hơn 8 giờ nên con
không về……”
“Ngủ một mình à?” Chú Nghĩa không nhìn cậu, sầm mặt hỏi.
Chung Ý Thu cong hai chân, ra dáng là một cậu bé ngoan, cúi đầu nhìn chằm
chằm mảnh dây thừng màu trắng, nhỏ giọng nói: “Không phải……”
Chú Nghĩa buông cây kéo, cầm lấy ly nước uống lên mấy miếng, bất đắc dĩ
nói: “Có thể nghe lời hay không? Đã nói bao nhiêu lần là phải cẩn thận
rồi, sao lại không bỏ vào lòng vậy hả?!”
“Lần sau nhất định cẩn thận, con sai rồi……”
Thái độ nhận sai hoàn toàn đoan chính, cục nghẹn ở trong lòng mà không phát
tiết được nên chú Nghĩa thở dài một tiếng nói: “Lẽ ra hai đứa rất xứng
đôi, nhưng hai đứa là đàn ông…… Tiêu Minh Dạ còn dễ nói, nó độc thân,
một thân một mình ở đâu cũng được, còn cháu thì sao? Cha mẹ cháu kỳ vọng về cháu biết bao, sau này thì phải làm sao? Không kết hôn? Hai đứa cả
đời không cần con cái à?”
Chung Ý Thu
thiếu chút nữa đã buột miệng thốt ra “Không phải chú cũng không có con
đó sao?” Nhưng phản ứng kịp thời, cắn chặt đầu lưỡi.
Cậu do dự thật lâu, thử thăm dò hỏi, “Chú Nghĩa, chú có muốn con cái không?”
Vấn đề này chú Nghĩa đã bị hỏi không biết bao nhiêu lần rồi, đã sớm tập
thành thói quen, tùy ý đáp, “Sao, muốn học chú à? Ai mà chẳng muốn có
con, nhưng mà không thể cưỡng cầu được.”
Chung Ý Thu moi moi lai quần, giọng nói khẽ run hỏi, “Nếu như chú có con thì sao? Con gái đã 24 tuổi?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT