Tới thành phố, Chung Ý Thu dẫn Lâm Ngọc Phương đi chợ bán sỉ trước, giúp cô chọn lựa, mua đồ
đựng đầy hai bao tải hàng hóa lớn xong rồi hai người ăn trưa ở gần đó,
buổi chiều đưa cô ra bến xe để về thôn, thì Chung Ý Thu mới ngồi xe buýt về nhà.
Ba mẹ còn chưa tan làm, cậu cầm
chìa khóa nhà trong tay, dọc đường đi hàng xóm láng giềng thấy cậu đều
nhiệt tình thăm hỏi, câu chào nhiều nhất là, “Thu Nhi nghỉ hè ——”
Nghỉ hè có quá nhiều ý nghĩa, học sinh nghỉ thì giáo viên cũng sẽ nghỉ theo, mặc kệ mọi người có biết cậu đã thôi học đi làm giáo viên hay chưa, dù
sao thì câu chào hỏi này cũng không có gì sai.
Mở cửa nhà ra, Chung Bạch Lộ đứng ở cửa chống nạnh nghênh đón cậu, trách cứ nói: “Còn biết đường về à?”
Cô lớn lên rất giống với Chung Ý Thu, duy độc đôi mắt hoàn toàn khác, cô
có đôi mắt to, tròn giống mẹ, còn Chung Ý Thu giống ba, có đôi mắt
phượng tiêu chuẩn.
“Không phải em sợ về là bị đánh à!” Đã hơn một năm chưa gặp chị gái nên Chung Ý Thu rất vui vẻ, thân thiết nói giỡn.
Chung Bạch Lộ đỡ lấy ba lô trên lưng cậu, cười nói: “Em yên tâm, chắc chắn sẽ không bị đánh, ba mỗi ngày ở nhà nhớ em mà ngại nói, cứ nhắc chị gọi
cho em hoài.”
“Thật vậy à?” Chung Ý Thu không thể tin được rồi lại chua xót.
Buổi tối, mẹ làm một bàn đồ ăn lớn xong thì ba cậu mới đủng đỉnh trở về,
gương mặt lạnh lùng cũng chẳng thèm nói với con trai một câu, thả đồ
trong tay xuống rồi chui vào phòng bếp không chịu ra.
Chung Ý Thu không cần nhìn cũng biết ba mình đã mua gì về, mùi vị lan toả
khắp cả nhà, là món vịt nướng gần trường cấp ba của cậu, hồi đó đi học
vất vả, mỗi tháng vui mừng nhất chính là khi thi làm bài được điểm cao,
ba sẽ đưa tiền cho cậu đi mua vịt nướng ăn.
Hồi học cấp ba cậu nỗ lực khắc khổ học tập, có một nửa nguyên nhân là vì món vịt nướng này.
Chỗ làm của ba và trường cấp ba của cậu ở hai khu khác nhau, chạy xe đạp mất hơn bốn mươi phút, hẳn là tan làm ba đã đi mua.
Chung Ý Thu cảm thấy mùi vị vịt nướng thơm quá mức, làm mũi cậu vừa xót vừa cay.
Về nhà ba ngày mà ba không nói với cậu một câu, Chung Ý Thu chủ động nói
chuyện ba cũng chỉ gật đầu hay lắc đầu hoặc là “Ừ”, “À” đáp trả.
Mỗi đêm tắt đèn đều có thể nghe thấy tiếng mẹ quở trách ba ở phòng bên
cạnh, mắng ba sĩ diện chi cho khổ thân, con trai thật vất vả mới trở lại mà còn đưa ra cái mặt khó ở, mấy ngày nữa thằng bé đi rồi thì ông lại
than ngắn thở dài nhớ nó cho coi.
Chung Ý Thu hiểu rõ ba mình lắm, sau khi bị trường đại học đuổi học về đến nhà, mặc dù là bị đánh tới gãy xương cậu cũng không trách ba một câu, từ nhỏ đến lớn vất vả bồi dưỡng con trai, cho tới nay là niềm kiêu hãnh của
ông, trăm cay ngàn đắng mười mấy năm gian khổ học tập mới đậu vào trường đại học lý tưởng, kết quả là bị đuổi học, mặc kệ là vì nguyên nhân có
hợp tình hợp lý đến đâu, nếu đổi lại là cậu, thì cậu cũng sẽ bị chọc
giận đến hộc máu.
Kỳ nghỉ của chị gái khá ngắn, ở nhà mấy ngày thì phải trở về, một đêm trước khi đi chị cố ý dẫn mẹ ra ngoài ăn tiệc lớn, để lại hai cha con ở nhà.
Ba cậu nhốt ở trong phòng không biết đang làm gì, Chung Ý Thu ở phòng
khách cân nhắc cả nửa giờ cũng không biết nên đánh vỡ cục diện bế tắc
như thế nào, trong TV bắt đầu phát tin tức, nên cậu đành phải đi nấu cơm trước.
Cơm còn thừa từ bữa trưa, nên cậu đổ nước tương vào trộn với cơm trước, rồi đánh trứng gà xắt hành, xào
cơm chiên trứng. Vừa rang cơm vừa xé nấm, chuẩn bị nấu thêm một nồi canh nấm, hai món này cậu học từ Tiêu Minh Dạ, đơn giản lại mau, kỹ thuật
kém cũng có thể làm ra hương vị vừa miệng.
Nghĩ đến Tiêu Minh Dạ là cậu lại ấm lòng, nghĩ tới bóng dáng hắn cưỡi xe máy biến mất ở trong tầm mắt, chỉ là xa cách trong một khoảng thời gian
ngắn ngủi thôi mà sao đã gian nan đến mức này rồi, nếu hai người thật sự tách ra, thì chắc là cậu đau đớn đến chết mất.
“Biết nấu cơm à?”
Chung Ý Thu đang muốn xuất thần, bị tiếng nói đột nhiên vang lên của ba dọa
cho hoảng sợ, vội quay đầu lại đáp: “Con biết một chút thôi, đang học
thêm.”
Biểu tình của Chung Quốc Úc có
chút phức tạp, sau khi tan làm ông có uống chút rượu với đồng nghiệp,
đầu hơi lâng lâng nên về nhà nằm ngủ, nhưng Chung Ý Thu khi còn nhỏ
nhiều bệnh, nuôi nấng cẩn thận còn hơn cả con gái, đến khi vào đại học
còn chẳng biết nấu một chén mì nữa, nghĩ đến con trai không cơm ăn nên
ông mới dậy, rồi chưa từng nghĩ là chỉ trong một năm ngắn ngủn, mà con
trai đã có thể nấu cơm ra dáng ra hình rồi.
“Ba, ba đi xem TV đi, con xào cơm, nấu thêm một món canh là có thể ăn cơm.” Chung Ý Thu cẩn thận nói.
Chung Quốc Úc nào có đói bụng, nhưng đây là lần đầu tiên con trai nấu cơm,
cho nên ông nào nỡ nói câu từ chối, xoay người đi ra sô pha ngồi xuống.
Chung Ý Thu bới hai chén cơm chiên to ra tới, lại mang thêm một chén canh
nấm, ân cần đưa qua cái muỗng, nói: “Ba nếm thử xem, đây là hai món con
rành nhất đó.”
Chung Quốc Úc uống trước mấy muỗng canh, không mặn không nhạt nói một câu, “Cũng được.”
Chung Ý Thu như là nhận được sự khích lệ hiếm có, cười đến không khép được miệng, lâu lâu sẽ lặng lẽ nhìn sắc mặt của ba mình.
Hai cha con đều không nói lời nào, im lặng cho tới hết bữa cơm, Chung Ý Thu thu dọn chén đũa chuẩn bị đi rửa thì ba bỗng nhiên nói: “Làm giáo viên
thế nào?”
Hiếm khi được cho sắc mặt tốt,
Chung Ý Thu vội đáp: “Khá tốt, mới đi thì không hiểu, mê mang trong một
khoảng thời gian rất dài, giờ con nghĩ thông rồi.”
Chung Quốc Úc cũng không nhìn cậu, cúi đầu nhìn chằm chằm hoa văn trên bàn trà, nhẹ nhàng gật đầu.
Chung Ý Thu do dự thật lâu, miệng lặp lại khép mở vài lần, gắt gao nắm lấy
hai cái muỗng, cộm trong lòng bàn tay sinh đau, rồi mới nói ra, “Ba, con xin lỗi.”
Chung Quốc Úc dựa lưng vào ghế sô pha, thở dài một hơi, nói: “Con không cần phải xin lỗi ba, ba nuôi
con lớn, bồi dưỡng con vào đại học, là đã hoàn thành nhiệm vụ của mình
rồi, con chỉ cần cảm thấy không làm bản thân mình thất vọng là được.”
Chung Ý Thu bĩu môi muốn khóc, nâng mu bàn tay lau mắt.
“Nín, bao lớn rồi mà còn khóc như con nít vậy hả!” Trở về nhiều ngày như vậy
mà đây là lần đầu tiên Chung Quốc Úc giương mắt nhìn con trai mình, ngại cậu không tiền đồ nên mắng.
Cha mẹ cho dù có khoác cái áo giáp cứng cỏi đến cỡ nào thì con cái vĩnh viễn là nơi mềm yếu nhất của họ.
Khi hai mẹ con trở về thì một người đang xem TV, một người đã ngủ, chị gái
nhìn mặt mày hớn hở của Chung Ý Thu là biết có tin tức tốt, giơ ngón tay cái với cậu.
Cậu giúp chị gái thu dọn đồ đạc, càng nhiều là muốn nghe chuyện của chú Nghĩa, hỏi: “Có cách nào để xác định cô gái kia là con của chú Nghĩa không chị?”
“Cách tốt nhất là làm xét nghiệm DNA.” Chung Bạch Lộ đáp.
Chung Ý Thu hiểu hiện giờ thì không thích hợp, cậu còn chẳng dũng khí nói cho chú Nghĩa nữa mà, nghĩ nghĩ lại hỏi, “Chị gặp cô ấy chưa?”
“Ai?” Chung Bạch Lộ nhất thời phản ứng chậm.
“Cô gái đó đó.”
“Gặp qua.” Cô gấp quần áo bỏ vào va ly hành lý, tiếp tục nói: “Hoắc Cảnh Minh dẫn chị tới nhìn ở một nơi xa xa.”
“Hoắc Cảnh Minh là ai?” Chung Ý Thu nghi hoặc.
“Con trai anh họ của Lý Vân Mộng, chị tìm được anh ta trước nên mới biết mấy chuyện này.” Chung Bạch Lộ có chút không được tự nhiên nói.
Chung Ý Thu hiện tại tốt xấu gì cũng đã xem là “Người từng trải”, thử hỏi, “Chị quen thân với anh ta lắm à?”
Chung Bạch Lộ giận dữ, “Cũng được, em nghĩ điều tra dễ lắm à, chuyện của thế
hệ trước anh ta cũng không rõ cho lắm, mà nhà bọn họ cũng chẳng gần gì,
mấy chuyện này toàn phải hỏi qua thân thích mới biết được.”
Chung Ý Thu càng nghe càng thấy không thích hợp, nói bóng nói gió: “Anh ta làm nghề gì?”
“Đi làm ở bệnh viện, bác sĩ khoa mắt.”
“Có phải anh ta đang theo đuổi chị không?” Chung Ý Thu lập tức truy hỏi.
.….
Chung Bạch Lộ ném quyển tạp chí trong tay lên người cậu, oán trách nói: “Con nít lắm chuyện, đừng hỏi dò!”
Chung Ý Thu đột nhiên ôm lấy cô, “Chị, em không ngờ chị vì giúp em mà hy sinh cả nhan sắc luôn, em cảm động muốn khóc luôn rồi nè, làm sao bây giờ?”
“Biến!”
Dựa theo ý kiến của Hoắc Cảnh Minh, thì cậu cần nhanh chóng nói cho chú
Nghĩa nghe, tốt nhất là để chú Nghĩa đi Bắc Kinh một chuyến, dựa theo
tình hình điều tra mà nói, cô gái kia có tám phần là con gái ruột của
chú Nghĩa đấy.
Lý Vân Mộng ba mươi mấy
năm trước chết vì bệnh, hiện giờ con gái của bà đang sống cùng với bà
ngoại, cô tên là Lý Nhạc Nhạc, đang làm việc ở thư viện.
Chung Ý Thu rối rắm lắm, cậu xin một tấm hình của Lý Nhạc Nhạc để xem diện
mạo của cô có chỗ nào tương tự với chú hay không, có lẽ cũng để cho chú
Nghĩa xem trước……
Chị gái nói để chị về sẽ tìm gửi cho cậu.
Chung Ý Thu ở nhà ngây người một tuần, ba mẹ mỗi ngày đều phải đi làm, căn
bản không có thời gian chăm sóc cho cậu, vốn định nhân cơ hội đi thăm
Trần Viễn, gọi điện thoại cho hắn thì hắn lại nói là đang ở nơi khác bàn chuyện làm ăn, một hai phải mua vé máy bay để cậu qua đó chơi.
Chung Ý Thu chưa từng ngồi máy bay, cũng rất muốn thể hiện một phen, nhưng mà cậu càng muốn về với Tiêu Minh Dạ hơn, cho dù lời đề nghị đó cũng hấp
dẫn lắm.
Đã hẹn một tuần sau sẽ về, nhưng chị họ mở tiệc đính hôn, họ hàng thân thích đã lâu không gặp cậu, thay
phiên tìm tới bảo cậu nhất định phải đi, hơn nữa người chị họ này lớn
lên và chơi cùng với hai chị em nhà cậu, nên cậu ở lại thêm hai ngày, ăn xong tiệc rượu đính hôn rồi mới trở về.
Sợ Tiêu Minh Dạ chờ, hắn lại mỗi ngày ở trên núi, nên Chung Ý Thu trước
khi về hai ngày đã gọi điện thoại đến Cung Tiêu Xã, nhờ Lý Liên Hoa buổi tối đi tới nhà Lục Tử nhắn giùm mình là sẽ về trễ hai ngày, lại nhờ Lục Tử chuyển lời cho Tiêu Minh Dạ.
Không có điện thoại thật sự là quá bất tiện, Chung Ý Thu nghĩ về sau nhất định phải nối dây điện thoại lên núi mới được.
Trở về nhà chỉ đeo một cái ba lô, đến khi trở về thôn lại mang thêm một túi hành lý to, tất cả đều là các món ăn ngon mà mẹ đã chuẩn bị.
Xe còn chưa dừng hẳn mà Chung Ý Thu đã thấy Tiêu Minh Dạ đứng chờ ở ven
đường, dưới bóng cây nơi mà cậu đứng chờ Viên Lão Hổ tới đón lần đầu
tiên.
Mới tách ra còn chưa đến mười ngày, Chung Ý Thu xách theo một cái túi lớn xuống xe, khi thấy Tiêu Minh Dạ
đang đi tới chỗ mình, thì lại có chút e lệ không nói nên lời, ngực bang
bang nhảy loạn như có con thỏ con bên trong.
Tiêu Minh Dạ nhận lấy túi đồ của cậu, đôi mắt căn bản không rời khỏi gương
mặt của Chung Ý Thu một giây nào, nóng rát còn hơn cả ánh nắng mặt trời
vào giữa trưa ngày hè nữa.
Chung Ý Thu
bỗng luống cuống tay chân vì ánh nhìn này, Tiêu Minh Dạ đi ở bên cạnh,
hương vị cùng nhiệt độ cơ thể như là thuốc kích dục làm toàn thân cậu tê dại.
Mấy lời cậu đã chuẩn bị nói đều bị chặn lại, một câu cũng không nói nên lời, chỉ có thể thẹn thùng cười ngây ngô.
Hai người như là về tới khoảng thời gian còn chưa rõ tâm ý của nhau, đi
cùng một chỗ hơi động một chút là hồi hộp, tâm hoảng ý loạn ngay.
“Sao cứ cười tủm tỉm hoài vậy?” Tiêu Minh Dạ xếp xong hành lý ở sau xe máy xong rồi nhìn cậu chằm chằm hỏi.
Chung Ý Thu còn đang cười, ngây ngô nói: “Em có biết đâu!”
Hôm nay là ngày họp chợ ở trên trấn, nên đường đi còn có rất nhiều người,
Tiêu Minh Dạ giơ tay nhanh chóng vỗ nhẹ lên mặt cậu một cái, làm bộ
thành động tác lau mồ hôi, nhẹ giọng nói: “Đừng cười, cười nữa lòng anh
rối theo.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT