Dư Bác Sơn không dám ở lại vì sợ gây thêm phiền toái cho Chung Ý Thu, nhưng Chung Ý Thu nói gì cũng không cho hắn đi, hơn nữa hắn nhìn ra được Thu Nhi nói gì là Tiêu
Minh Dạ nghe nấy, thành tâm thành ý giữ hắn lại.
Dư Bác Sơn an tâm ở lại, làm việc ở công trường, nhận tiền công như bao công nhân khác.
Khi hắn tới đây chỉ mang theo một cái túi nhỏ, Chung Ý Thu nhìn nhìn, bên
trong chỉ có hai cái quần lót, hai cái áo tay ngắn cũ và quần đùi. Cậu
lên trấn mua thêm mấy bộ quần áo và giày mới cho Dư Bác Sơn, sợ hắn
không chịu cho nên không nói gì trước.
Mua xong quần áo thì tình cờ gặp Lâm Ngọc Phương ở trung tâm thương mại, đã lâu không gặp nhìn cô đen và gầy hơn rất nhiều, nhưng khí thế vẫn như
cũ, lúc cười rộ thì hào phóng sang sảng, mấy nhân viên ở quầy hàng bên
cạnh nói đùa rằng cô nhìn giống một bà chủ rồi.
Lâm Ngọc Phương gần đây đúng là bận rộn lắm, cô gặp Chung Ý Thu thì rất là
vui mừng, cười hỏi: “Tôi đang muốn đi tìm anh đây, nghỉ hè anh có về
thành phố không?”
Mấy cô gái đi cùng với
cô nhìn Chung Ý Thu chằm chằm, cười khúc khích như là đang xem chuyện gì lạ lùng lắm, làm cậu có chút ngại ngùng, nói: “Mấy ngày nữa sẽ về.”
“Anh cho tôi đi cùng được không, tôi muốn đến chợ bán sỉ ở thành phố để tìm
hàng, nhưng tôi chưa từng lên thành phố sợ không tìm thấy đường.” Lâm
Ngọc Phương nói.
Không nghĩ tới là việc
này, Chung Ý Thu vừa nghe thì đồng ý ngay, “Được, một ngày trước khi tôi về nhà thì sẽ báo cho cô một tiếng.”
“Không cần, ngày mai tôi sẽ tới thôn bọn anh.” Lâm Ngọc Phương cười vui vẻ.
Bây giờ nói tới đại đội Đức Doanh hoặc là Viên gia trang, đều sẽ thành
“thôn Chung Ý Thu”, làm cậu cảm thấy rất thần kỳ, nhưng nghĩ đến thân
phận “tình địch” của Lâm Ngọc Phương thì cậu hồi hộp ngay, hỏi: “Cô đi
làm gì?”
Trên mặt thì không có cảm xúc
gì, nhưng ánh mắt lại không giấu được tâm tư, Lâm Ngọc Phương nhấp miệng cười, “Không phải như anh tưởng đâu, không phải tôi mua mảnh đất bên
cạnh Cung Tiêu Xã đó à, nhân lúc trường học nghỉ, nông nhàn trong thôn
có sức lao động, nên chuẩn bị xây nhà.”
“À.” Chung Ý Thu thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiếp tục nói: “Nhưng mà hiện giờ ở đó đang tu sửa chùa miếu ở trên núi, dân lao động chung quanh thôn đều
lên đó làm việc hết rồi, muốn xây nhà cũng phải mời người tới chứ ha?”
“Không sao, đã mời người hết rồi, Cao Tiểu Bao giúp tôi liên hệ với người ở nơi khác tới.” Lâm Ngọc Phương đáp.
Chung Ý Thu giật mình nói, “Cao Tiểu Bao? Từ khi nào hai người…… Ừm, giúp cô kiếm người?”
Lâm Ngọc Phương mặc một cái áo tay ngắn màu trắng cùng với quần jeans màu
lam, thời thượng lại năng động, cô lớn hơn Chung Ý Thu một tuổi, nhưng
xem cậu như là em trai mình, lớn mật đánh nhẹ một cái lên vai cậu, nói:
“Trong đầu nghĩ gì thế hả? Bọn tôi đều ở trên trấn, mà ở trên đó lớn,
trước kia gặp được cũng không biết ai là ai, từ lần trước làm quen với
anh ta ở chỗ bọn anh, mỗi ngày ở trấn ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, chậm rãi thì quen thuộc thôi.”
Động tác
và giọng điệu của cô phóng khoáng quá làm mấy cô gái đứng cạnh cười rộ
lên, Chung Ý Thu đỏ mặt, gật gật đầu chào hỏi xong thì đi ngay.
Dư Bác Sơn tới ngày hôm sau liền dọn lên núi, ở mấy ngày thì quen thuộc
với mọi người, Chung Ý Thu mới mua đồ ăn và mấy rương bia qua đó, vì hắn đón gió thuận tiện mời mọi người ăn cơm.
Công nhân trong thôn buổi tối đều về nhà ngủ, trên núi cũng chỉ thừa lại đội công nhân tới từ nơi khác cùng với nhóm người mà Cao Tiểu Bao mang đến, còn có nhóm sư phụ của Lục gia ban.
Vị
trí cổng chính của chùa miếu là nơi mà trưởng đoàn Lục đã định tốt, sau
này Viên Lão Hổ dựng nhà ở cũng là ở ngoài cổng chính, dựng trước hai
căn nhà lầu hai tầng, ý của Chu Luật Thư là sau này chùa miếu sẽ thành
địa điểm du lịch, chắc chắn là phải có nhân viên công tác, nhưng người
tục gia chỉ có thể ở ngoài miếu, chỉ có người xuất gia mới được ở trong
miếu.
Căn nhà mới dựng khá sơ xài, không
có trang trí gì nổi bật cả, vách tường ở trong lẫn ngoài còn nguyên màu
gạch, hiện giờ Lục gia ban ở một căn, Tiêu Minh Dạ ở một căn, những
người khác để tiện làm việc cũng vì để canh giữ công cụ và tài liệu vào
buổi tối, nên dựng lều ở tạm bên ngoài, có điều hiện tại là giữa hè,
thời tiết quá nóng bức, nhóm công nhân trực tiếp ngủ ở bên ngoài cho mát mẻ.
Dư Bác Sơn ở cùng với Tiêu Minh Dạ,
một cái trên lầu một cái dưới lầu, Tiêu Minh Dạ ngày thường trầm mặc ít
lời, đến bây giờ hai người còn chưa nói được mấy câu.
Hắn trộm cáo trạng với Chung Ý Thu, “Anh nghi người anh em này của em là
người câm, lâu lâu mới nói một hai câu là để ngụy trang thôi.”
Chung Ý Thu lập tức không chịu, “Nào có! Ảnh ít nói thôi hà, anh chủ động nói thì ảnh mới trả lời!”
“Anh chọc em mà!” Dư Bác Sơn xoa đầu cậu.
Dư Bác Sơn vốn là một người thích nói chuyện lại hài hước, tính cách có
hơi giống với Lục Tử, chỉ vì trải qua một biến cố, mà tính cách biến hóa rất lớn, ngày thường không thích nói cũng không thích cười, khó có khi
nhìn thấy được dáng vẻ bông đùa trước kia của hắn, khiến Chung Ý Thu
thoải mái hơn rất nhiều.
Hai người phụ nữ giúp việc bếp núc đã về nhà, Tiêu Minh Dạ đang giúp đầu bếp chính nấu
cơm, cô Lục đang ngồi ở trên ghế gấp xem đồ, Lục Tử ân cần ngồi xổm ở
một bên bật đèn pin, lúc lau mồ hôi giương mắt thấy động tác của Dư Bác
Sơn, gân cổ lên kêu to, “Sao anh dám sờ đầu Thu Nhi của bọn tôi!”
Dư Bác Sơn đối với hắn có một loại thân thiết hòa đồng khó nói, có lẽ là ở trên người hắn có thể thấy được vẻ vui sướng đơn thuần mà mình từng có, hắn rít thuốc, một tay vòng cổ Chung Ý Thu, cố ý khiêu khích nói: “Tôi
không chỉ có sờ đầu Thu Nhi mà còn ôm cổ Thu Nhi của các người đó.”
“Anh hai! Anh tới mau! Thu Nhi sắp bị người ta đoạt đi rồi kìa!” Lục Tử như
là một gã điên, Dư Bác Sơn khiêu khích hắn, thì hắn càng quậy lợi hại
hơn, lớn tiếng kêu Tiêu Minh Dạ ra cho bằng được.
Nhóm công nhân ngồi nghỉ ở chung quanh cười vang, khiến Chung Ý Thu thẹn thùng không dám ngẩng đầu.
Tiêu Minh Dạ bưng một đĩa thịt bằm xào ớt xanh ra tới, liếc mắt nhìn Chung Ý Thu một cái, nói: “Ăn cơm.”
Công nhân làm việc mệt, đều thích ăn cơm có khẩu vị nặng để nhắm với rượu,
nhưng Chung Ý Thu không thích ăn ớt xanh, Tiêu Minh Dạ chia thịt ra làm
hai phần, làm một đĩa củ cải chua xào thịt riêng cho cậu, củ cải chua là do mẹ của Lục Tử muối, xào chung với thịt là món cậu thích nhất.
Một đám đàn ông chỉ có mình cô Lục là đàn bà, nhưng không ai dám coi khinh
cô, mấy ngày này năng lực của cô thế nào thì mọi người đã rõ như ban
ngày, chùa miếu còn chưa xây sửa xong nên chưa cần cô động đến tay nghề
vẽ hoa văn của mình, nhưng cô quản lý từ cơm ăn tới giấc ngủ của mọi
người trong Lục gia ban gọn gàng ngăn nắp, bản vẽ kiến trúc cũng do cô
kiểm tra xét duyệt, nhóm sư phụ chỉ cần lo chuyên tâm nghiên cứu tay
nghề, thực sự khiến người ta bội phục.
Hơn nữa tửu lượng của cô vô cùng tốt, thường xuyên một người cũng có thể tự rót tự uống, khí khái hào sảng không giống với con gái bình thường.
Lục Tử mỗi lần thấy cô Lục uống rượu là ngo ngoe rục rịch ngay, muốn tới
uống rượu cùng thuận tiện làm quen luôn, đáng tiếc hắn là một ly đã say, lần đầu tiên to gan lớn mật đi theo người ta uống, kết quả chính là, cô Lục đỡ hắn về phòng Tiêu Minh Dạ.
Ngày hôm sau Tiêu Minh Dạ nói cho hắn biết làm Lục Tử chết tâm ngay tại chỗ.
Chung Ý Thu buổi tối không trở về, cậu uống hơi nhiều, dựa vào ngực Tiêu Minh Dạ cảm giác như là đang phiêu lưu bồng bềnh ở trên sông, dạ dày quay
cuồng làm cậu muốn nôn vài lần.
“Uống nước.” Tiêu Minh Dạ cầm cái ly đút cho cậu.
Uống vài miếng nước mới ép được cơn buồn nôn xuống, Chung Ý Thu nằm xuống
nhỏ giọng nói: “Mấy ngày nữa em về nhà một chuyến, một tuần sau trở về.”
“Có khi nào ba em lại đánh em hay không?” Tiêu Minh Dạ nhíu mày.
“Hẳn là sẽ không đâu……” Chung Ý Thu thoải mái thở dài, “Ba em sĩ diện cả
đời, thích nhất là cùng người khác khoe khoang con cái có bao nhiêu
tranh đua, chịu không nổi nhất là người khác chỉ chỉ trỏ trỏ với mình,
ông cảm thấy em làm ông mất mặt, nhưng thời gian trôi qua đã lâu, chắc
ông cũng thành thói quen, chậm rãi không để bụng nữa.”
Nghe cậu nói như vậy thì Tiêu Minh Dạ lo lắng sốt ruột, lỡ như sau này ông
biết mối quan hệ giữa mình và Chung Ý Thu thì có thể sẽ làm chuyện gì
cực đoan lắm đây.
Chung Ý Thu ngày thường khá ngốc, nhưng khi nghiêm túc lên vẫn là rất tri kỷ, nhìn thấy sự lo
lắng trong mắt của Tiêu Minh Dạ, nên cậu nghiêng người ôm lấy hắn an ủi
nói: “Anh yên tâm, ba em sẽ không biết, chẳng sợ thật sự có một ngày cần thẳng thắn với ba, thì em cũng có biện pháp ứng đối, tóm lại là tuyệt
đối sẽ không vứt bỏ anh đâu, anh cứ yên tâm đi, vợ yêu à.”
Tiêu Minh Dạ cười, “Kêu ai đấy?”
“Còn kêu ai được nữa, chẳng lẽ em còn có cô vợ nào khác à?” Chung Ý Thu nhếch miệng cười ngây ngô.
Tiêu Minh Dạ bẹo hai bên sườn mặt của cậu, khóe miệng cong cong như là đóa
hoa nở rộ, để lộ ra đầu lưỡi đỏ thắm ở bên trong, hắn cúi đầu hôn lấy
thật sâu.
Trong phòng không có giường,
nên hắn dùng gạch để làm chân giường, trải lên một miếng ván và một lớp
chiếu, đắp lên một tấm chăn dày khá thoải mái, mấy ngày hôm trước hai
người còn ở chỗ này náo loạn một đêm, nhưng hiện tại Dư Bác Sơn ở dưới
lầu, nhà lại không có cách âm, nên hai người chỉ lẳng lặng hôn môi,
không dám phát ra âm thanh gì khác.
Một
ngày trước khi Chung Ý Thu về nhà, Lý Hoành Phi tới hẹn cậu đi thăm mộ
của Trịnh Lệ Lệ, con bé rời đi đã một tháng, hóa thành một cái dằm trong lòng Chung Ý Thu, bất cứ tưởng niệm nào cũng làm cậu đau đớn khó chịu,
cậu chỉ cần tưởng tượng đến là lập tức tránh né theo bản năng.
Lý Hoành Phi sắp một xấp giấy tiền vàng bạc, Chung Ý Thu cầm mấy quyển
sách bài tập mới, đi tới đó theo hướng sườn núi thấp sau lưng Trịnh gia
trang.
Chung Ý Thu lần đầu tiên đi thăm
mộ nên bước chân như nặng ngàn cân, mỗi một bước đều gian nan vô cùng,
hai người một đường cúi đầu không ai nói chuyện.
Trẻ nhỏ chưa tới 12 tuổi sẽ không có mộ phần cũng như được đưa vào phần mộ
của tổ tiên, Trịnh Lệ Lệ chôn ở trên sườn núi, mộ phần cũng không có,
nếu không phải lúc ấy ở bên cạnh có cây dương xỉ nhỏ thì Lý Hoành Phi
cũng tìm không ra.
Vị trí ở trên triền
núi là nơi cao nhất, Lý Hoành Phi giải thích bởi vì lúc ấy bà thầy đồng
nói Trịnh Lệ Lệ chết đuối, nên không thể chôn ở chỗ thấp, dễ bị đọng
nước, phải kiếm chỗ cao để chôn mới được.
Đốt giấy tiền và sách bài tập, hai người nhất thời có chút chân tay luống
cuống, nhìn nhau cười khổ, Chung Ý Thu nắm một nắm đất vàng niết ở trong tay, trở về ký túc rải nó dưới chân cây bạch quả.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Minh Dạ chạy xe máy chở cậu và Lâm Ngọc Phương
đến bến xe ở trên thị trấn, ba người cùng ngồi trên một chiếc xe như thế nào cũng không thích hợp, lẽ ra Lâm Ngọc Phương ngồi ở giữa là an toàn
nhất, nhưng cô chưa kết hôn chưa có đối tượng, ngồi ở giữa hai người đàn ông thì có chút xấu hổ, để cô ngồi cuối thì lại không yên tâm.
Lâm Ngọc Phương nhấc chân hào phóng ngồi sau lưng Tiêu Minh Dạ, dỗi nói,
“Đừng thất thần nữa, tôi ngồi ở giữa cho, tôi không sợ người ta bàn tán, mà hai người các anh lại làm ra vẻ gì chứ!”
Chung Ý Thu ngồi ở sau cùng, ba người có chút chật chội, Lâm Ngọc Phương cơ
hồ muốn dán sát vào lưng Tiêu Minh Dạ luôn, điều này làm cậu không hài
lòng.
Có Lâm Ngọc Phương ở đây nên hai
người bọn họ không thể trò chuyện gì nhiều, đến trấn đưa hai người lên
xe xong, Tiêu Minh Dạ vẫn không nói gì, chỉ nhìn cậu một cái sâu xa rồi
bỏ đi.
Chung Ý Thu nhìn qua cửa sổ xe xem bóng dáng hắn dần dần biến mất, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa,
trong lòng ngàn phần không nỡ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT