Kể từ khi cô tới, không biết hắn đã tức giận biết bao nhiêu lần rồi.
Không giống hắn bình thường chút nào.
Lão quản gia nhìn ra hắn buồn rầu, khẽ cười cười, ôn tồn mà nhắc nhở :
“Thiếu gia, ngài có thể dùng tay đặt lên tay tiểu thư, động tác nên nhẹ nhàng mềm mại chút.
Hắn cau mày, thở sâu, nhưng vẫn nghe lời lão quản gia mà tiến hành.
Mới đầu, cô không quá phối hợp, sau cùng, hắn thử điều chỉnh lực độ, động tác tận cùng mềm mại.
Lãnh Tiểu Dã rụt rè thu tay lại, rút cục cũng phải duỗi tay ra cho hắn băng bó.
Hắn lúc này lần nữa kẹp bông băng, thật cẩn thận mà giúp cô sát trùng.
Mới đầu, động tác lúng túng và vụng về, dần dần mà quen thuộc, tuy rằng chưa thể nói là thuần thục, nhìn qua cũng thấy sự thông thạo mà tận tâm.
Giúp cô lau sạch vết máu khô trên miệng vết thương, hai cái mảnh sứ thật nhỏ cũng dùng cái nhíp gắp đi, cuối cùng hắn lại giúp cô trải lên gạc y tế rồi lấy dùng băng buộc lại.
Một lớp, một lớp lại một lớp nữa đè lên nhau,... hắn từ từ nhẹ nhàng băng kín lại.
Mắt thấy tay Tiểu Dã bị hắn gói như cái bánh chưng lão quản gia lại vội vàng lần nữa nhắc nhở:
“Thiếu gia, có thể dùng băng keo cố định bông gạc lại.
Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn lại tác phẩm thất bại của mình khẽ nhíu mày.
Lần đầu tiên làm công việc hắn chưa từng phải làm bao giờ tất nhiên khó lòng đạt được sự hoàn mỹ.
Băng gạc không đều nhau, chỗ nhiều chỗ ít, lại dày chút, đôi tay nhỏ nhắn bị hắn ta làm cho thật thảm hại.
Lão quản gia máy môi chần chừ, ngữ khí như trưởng bối ôn tồn: “Ngài làm được vậy thực đã cố gắng không ít rồi.”
Hoàng Phủ Diệu Dương tận tâm mà đem bàn tay Lãnh Tiểu Dã băng bó thành cái bánh chưng mini, hắn đi tới bên giường, “Lấy dây xích tới.”
Lão quản gia khẽ nhíu mày, “Thiếu gia,con người khác con vật, cẩn trọng……”