Lãnh Tiểu Dã một lần nữa bị mang về phòng ngủ lầu 4, ném vào hình tròn giường lớn giữa phòng.
Nhìn Tiểu Dã mắt nhắm nghiền nằm ở đó, Hoàng Phủ Diệu Dương khẽ cau mày.
Vừa rồi thời điểm nổ súng, hắn đã cẩn thận tính toán,khoảng cách cô và thuyền máy, không đủ sinh ra lực nổ mạnh, xác định cô sẽ bị thương, hắn mới nổ súng.
Sự việc đã như thế, hắn đành như cũ là đem cô kiểm tra từ đầu đến chân thật cẩn thận hai lần, xác định ngoại trừ bàn tay có vết thương hở ở ngoài thì không còn vết thương nào khác hắn mới khẽ thở ra.
“Thiếu gia!”
“Bác sĩ tới.”
Lão quản gia nhẹ nhàng mà gõ cửa rồi khẽ đi vào.
Kéo chăn mỏng qua che mình Lãnh Tiểu Dã, hắn lúc này mới mở miệng:
“Cho ông ta vào!.”
bác sĩ bước nhanh đi tới, mang theo hòm thuốc, lập tức liền vì Lãnh Tiểu Dã bắt đầu kiểm tra lệ thường.
Nhìn ông ta mở mí mắt cô ra, kiểm tra đồng tử cô, trong mắt Hoàng Phủ Diệu Dương hiện lên một chút biến sắc.
Chờ đến thời điểm nam bác sĩ lấy ra ống nghe bệnh, duỗi hướng ngực Lãnh Tiểu Dã, hắn rốt cuộc nhịn không được, một tay đem đối phương đẩy ra.
“Việc tôi cần là ông giúp cô ta băng bó!!”
Nam bác sĩ thiếu chút nữa té ngã trên đất, may mắn lão quản gia kịp thời đỡ lấy cánh tay ông ta.
“Vâng, công tước Thiếu gia!”
Đến lúc này, nam bác sĩ còn không biết chính mình rốt cuộc phạm vào cái gì sai, chỉ là vội vàng mở ra hòm thuốc, lấy ra bên trong bông y tế, băng gạc và đồ vật linh tinh.
Nhìn ông ta đem bàn tay hướng tới cánh tay bị thương của Lãnh Tiểu Dã, định cầm lấy, Hoàng Phủ Diệu Dương lại lần nữa vươn tay, ngăn lại hắn.
“Cút đi!!!.”
Nam bác sĩ khó hiểu mà toan cự lại:
“Ngài không phải muốn tôi……”
Hoàng Phủ Diệu Dương không có ra tiếng ,chỉ nhướn mày ném cho ông bác sĩ một tia nhìn.
Hắn một lần nữa trở về chỗ cũ, lộ ở bên ngoài mắt phải, ngập tràn sát ý.
Nam bác sĩ mồ hôi lạnh toát, lập tức giật mình, á khẩu một chữ cũng nói không nên lời.
“Ngài đi ra ngoài trước đi, có chuyện gì tôi lại gọi ngài.” Lão quản gia kịp thời mở miệng.
Lão bác sĩ lúc này mới phản ứng lại, run run rẩy rẩy mà lên tiếng, vội vàng mà xoay người đi ra ngoài cửa.
Trong lòng hoảng loạn, đi vội vàng, ông lão không có chú ý tới ngạch cửa, vấp một cái, thiếu chút nữa té ngửa.
Cả sợ hét lên , ông vội vàng nắm lấy khung cửa.
Lại nghe giọng bác sỹ, Hoàng Phủ Diệu Dương lại lần nữa không vui mà liếc nhìn.
“Thiếu gia…… Thực xin lỗi……”
Lão Bác sĩ vội vã bước ra ngoài, thở phào nhẹ nhõm.
Nhẹ giọng nhẹ chân mà đi ra vài chục bước, mới vội vàng mà nhanh chóng chạy vội xuống lầu.
Trong Phòng ngủ, Hoàng Phủ Diệu Dương đã tận tâm mà đem miệng vết thương của Lãnh Tiểu Dã lên, khẽ tách năm ngón tay cô ra.
Lão quản gia lập tức liền săn sóc mà đem cái nhíp cùng khay bông y tế đoan lại gần, hắn nắm cái nhíp, kẹp lên một khối bông y tế, giúp cô lau sạch máu khô.
Từ nhỏ đến lớn,Hoàng Phủ Diệu Dương toàn được người khác săn sóc, đây mới là lần đầu tiên chăm sóc người khác.
Bông băng y tế cọ vào vết thương cùng thủ pháp vụng về của hắn làm cô đau đớn, vô thức thu năm ngón tay lại.
Hoàng Phủ Diệu Dương khí bực mà nhíu mày, lại đem tay cô tách ra.
Kết quả, hắn dụng lực quá mạnh, cô càng thêm đau, vì thế bản năng cô lại lần nữa thu ngón tay lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT