Thuế Tử Duyệt nhíu mày đề nghị: "Cáo bệnh không đi thì sao?"
Tô Quân Nhụy than thở: "Vẫn được, nhưng sẽ làm bọn họ nghi ngờ ta, đến lúc đó chắc chắn sẽ có thêm nhiều phiền toái đua nhau tới."
Thuế Tử Duyệt lặng thinh.
"Dự tiệc thôi, sao ta phải sợ?" Tô Quân Nhụy thảy tấm thiệp lên bàn.
Thuế Tử Duyệt thấy có lý liền nói: "Ta sẽ đi chung với Quân Nhụy."
Tô Quân Nhụy quay lại nhìn Thuế Tử Duyệt: "Mấy ngày nay Duyệt Duyệt đã bận rộn suốt ngày, chưa được nghỉ ngơi. Loại tiệc tùng này không có gì tốt lành. Hay nàng ở nhà nghỉ cho khỏe."
Thuế Tử Duyệt nhìn Tô Quân Nhụy suy nghĩ và nói: "Ta không yên tâm khi Quân Nhụy một mình đến đó."
Tô Quân Nhụy bỗng dưng thông suốt Thuế Tử Duyệt. Cô nhìn sâu vào mắt nàng cười nói: "Thì ra Duyệt Duyệt luôn quan tâm ta, ta biết mà."
Sắc mặt của Thuế Tử Duyệt ửng đỏ vì bị Tô Quân Nhụy nhìn chằm chằm. Nàng dời mắt nhìn sang hướng khác ngượng ngùng nói: "Nàng…ta…" Nàng muốn nói trái lòng mình nhưng nàng không làm được, còn nói lời thật lòng thì lại thấy quá mắc cỡ. Thế là Thuế Tử Duyệt cứ ‘ta’ nửa ngày trời. Cuối cùng, nàng mới dùng hết can đảm nhìn cô nghiêm túc nói: "Thực ra ta luôn để ý đến Quân Nhụy." Khi Thuế Tử Duyệt thấy vẻ khoái chí và bản mặt quá khó ưa của ai kia, nàng liền tức giận nói: "Ai biểu Quân Nhụy làm việc quá nông nỗi. Nếu ta không ở đó coi chừng, lỡ Quân Nhụy bị lộ chân tướng thì sao."
Một người sống hai đời như Quận chúa đại nhân bây giờ lại bị phu nhân nhà mình chê trách là hành động quá nông nỗi dễ lòi đuôi. Quận chúa bị á khẩu, đành lặng thinh nhận mệnh.
"Được rồi được rồi...Ngày mai ta còn phải dậy sớm ra cửa hàng...Đêm nay về nghỉ sớm đi..." Thuế Tử Duyệt nhẹ nhàng đẩy Tô Quân Nhụy, lại sợ động tới vết thương trên vai cô nên không dám dùng nhiều sức.
Dáng vẻ thẹn thùng của Duyệt Duyệt quá dễ thương. Quận chúa đại nhân đã nghĩ như thế khi nhìn phu nhân nhà mình. Cô đã hoàn toàn quên bén đi cảm giác mất mặt khi nghe lời trách cứ vừa rồi của nàng.
Thôi kệ đi, Duyệt Duyệt nói cái gì thì là cái đó! Nghĩ nhiều làm chi?
Quận chúa đại nhân đến trước mặt phu nhân nhà mình, đưa mặt lại gần: "Vậy Duyệt Duyệt hôn ta một cái...một cái đi rồi chúng ta về nhà."
Mặt của Thuế Tử Duyệt càng đỏ hơn: "Đừng...đừng nói bậy, mau về thôi..."
Tô Quân Nhụy nhe răng cười đáp: "Ta nói bậy hồi nào...Duyệt Duyệt mau mau hôn ta...Ta mệt quá rồi."
Nếu Quân Nhụy mệt rồi, tại sao còn mau về phủ nghỉ ngơi còn ở đứng đây chơi xấu.
Thuế Tử Duyệt nhìn gương mặt đang sát lại gần. Nàng bối rối. Hai nàng giằng co qua lại cuối cùng người thỏa hiệp vẫn là nàng. Nàng tiến lại gần hôn nhẹ lên môi của Tô Quân Nhụy.
Quận chúa đại nhân được lợi còn khoe khoang, mắt nhìn nàng mặt đỏ tai hồng còn miệng thì buông lời chọc ghẹo: "Duyệt Duyệt háo sắc quá nha...Chỗ khác không hôn chỉ thích hôn môi."
Thuế Tử Duyệt đỏ mặt lắp bắp: "Ta...cái này...rõ ràng, rõ ràng là..."
Tô Quân Nhụy không đứng đắn nói: "Ta không có nói là muốn hôn môi."
Mặt của Thuế Tử Duyệt đỏ như tích máu. Tô Quân Nhụy lại thích xem dáng vẻ thẹn thùng này của nàng. Tô Quân Nhụy muốn mở miệng đùa giỡn thêm vài câu nhưng đã thấy mặt nàng đỏ hơn, hai tay nàng ôm lấy đầu mình, cơ thể nàng sát lại gần hơn. Nàng hung hăng hôn môi cô.
Tô Quân Nhụy: "..." Lần đầu tiên bị Quận chúa phu nhân khinh bạc nên Quận chúa đại nhân đã bất ngờ ngẩn hết cả người.
Thuế Tử Duyệt dùng sức dồn dạp hôn môi của Tô Quân Nhụy. Thậm chí, nàng còn vươn đầu lưỡi nhanh chóng dạo một vòng trong miệng của Tô Quân Nhụy. Sau đó, Thuế Tử Duyệt lập tức buông ra và liếm liếm cái miệng nho nhắn của mình, không đầu không đuôi nói: "Háo sắc vậy đó….Nàng tính sao...Cũng chỉ có vậy thôi."
Tô Quân Nhụy: "..."
Thuế Tử Duyệt bình tĩnh đứng thẳng dậy đưa mắt nhìn Tô Quân Nhụy còn đang ngồi trên bàn: "Còn không mau về ngủ." Sau đó nàng đi vòng qua cô để rời khỏi mật thất. Khi quay đầu đi ra cửa, nàng vẫn nhịn không được mà dùng mu bàn tay lau lau miệng.
Lần đầu tiên Quận chúa phu nhân bạo gan làm việc xấu hổ…..Mắc cỡ quá!
Tô Quân Nhụy: "..." Cô vừa mới bị Duyệt Duyệt khinh bạc?
"Duyệt Duyệt..." Vừa hết ngẩn người, Quận chúa đại nhân lập tức nhào về trước, dang tay ôm phu nhân của mình vào lòng, vừa cọ cọ cổ nàng vừa than oán: "Nàng đã hủy hoại hết sự trong sạch của người ta rồi. Người ta đành phải lấy thân báo đáp~~"
Thuế Tử Duyệt: "Nàng..Nàng đừng nói lớn như vậy."
Tô Quân Nhụy cười lớn.
Hôm sau, Thuế Tử Duyệt rời giường sớm vì nàng phải ra cửa hiệu thu tiền thuê. Từ khi Quận chúa phu nhân biết được trách nhiệm to lớn của mình, nàng càng để tâm đến sản nghiệp. Nàng đang tính mở thêm cửa hàng hoặc là...mở thêm một tửu lầu.
Vì buổi tiệc đầy tháng ngày mai, hôm nay Tô Quân Nhụy phải đến biệt viện Lương Đình một chuyến. Do đó, sáng nay chỉ có một mình Thuế Tử Duyệt ra cửa hàng cùng với một nha hoàn và một thị vệ.
Sổ sách đã kiểm tra được ba ngày rồi nhưng vẫn chưa có manh mối. Thuế Tử Duyệt vô cùng phiền muộn. Vừa lúc hôm nay ra ngoài thu tiền, nàng muốn hít thở không khí. Sau khi làm xong việc, nàng về nhà ngay mà tùy ý đi dạo một lúc.
"Hôm nay phu nhân muốn mua cái gì?" Thanh Yên tò mò hỏi khi đi thấy nàng không về phủ.
Thuế Tử Duyệt nhìn tiểu nha hoàn, khẽ cười nói: "Việc hôm nay đã làm xong nên tôi muốn ra ngoài hít thở." Nàng thấy bên đường có bán hồ lô ngào đường nên quay lại cười hỏi Thanh Yên: "Thanh Yên có muốn ăn kẹo hồ lô không?"
Thanh Yên: "Hả". Cô bé không hiểu lý do Thuế Tử Duyệt đột nhiên hỏi câu đó.
Thuế Tử Duyệt xoa xoa đầu nhỏ của Thanh Yên, cười nói: "Thật không biết nói sao với em….Nếu muốn ăn, chúng ta sẽ đi mua hai cây."
Thanh Yên: "..." Thì ra phu nhân cũng...
Thanh Yên phức tạp nhìn nàng đang đứng trước quầy hàng lựa kẹo hồ lô.
Lúc Thuế Tử Duyệt cầm hai cây kẹo về, Thanh Yên vẫn sung sướng nhận lấy. Mặc kệ phu nhân nghĩ gì, có kẹo hồ lô ăn là được rồi!
Khi nhìn Thanh Yên cầm cây kẹo ăn đến vui vẻ. Thuế Tử Duyệt cũng phấn khởi cầm cây kẹo ăn.
Từ lúc Quân Nhụy mua kẹo hồ lô cho Thuế Tử Duyệt ăn vào đêm Nguyên Tiêu, nàng bỗng thích vị chua chua ngọt ngọt của nó. Ngày thường, Thuế Tử Duyệt không cố ý ra ngoài mua về ăn nhưng khi vô tình thấy nàng đều mua một cây để ăn. Hai cô gái vừa đi dạo trên phố vừa ăn kẹo hồ lô.
"Quận chúa phu nhân thật là thú vị..." Vừa miên man suy nghĩ vừa ăn kẹo hồ lô, Thuế Tử Duyệt bỗng nghe một giọng nói quen thuộc, sau đó nhìn về nơi phát ra âm thanh. Nàng thấy Mộ Dung Lam đang dựa vào cửa sổ lầu hai, đôi mắt hoa đào cười như không cười nhìn nàng.
Thuế Tử Duyệt cầm kẹo hồ lô ngước đầu nhìn Mộ Dung Lam. Dưới ánh mặt trời, ả đẹp đến câu hồn đoạt phách. Nàng nhìn Mộ Dung Lam trên lầu, trào phúng đáp lại: "Đúng vậy đúng vậy, Mộ Dung cô nương đã lâu không gặp."
Mộ Dung Lam ghé sát vào cửa sổ nhìn xuống Thuế Tử Duyệt. Hôm nay nàng mặc váy dài màu xanh, tóc được búi gọn gàng tinh xảo, tay đang cầm một cây hồ lô ngào đường, môi nhỏ hồng hồng. Nàng mỉm cười, đôi mắt đen láy bình tĩnh không gợn sóng nhìn lên lầu. Giữa tiếng ồn ào náo nhiệt của đường phố, nàng lại yên tĩnh như đang ở một thế giới khác, cách xa sự tấp nạp náo nhiệt của thế gian này.
Mộ Dung Lam nheo nheo mắt nhìn Thuế Tử Duyệt, ma xui quỷ khiến mà mở miệng nói: "Gặp gỡ cũng là một loại duyên phận. Hay là phu nhân lên đây hàn huyên một lát?" Ả cảm thấy có chút hối hận. Ngỏ lời mời tùy tiện thật không giống như tính cách của ả. Trước khi làm việc, Mộ Dung Lam đều phải tính toán thật tỉ mỉ và chu đáo không hiểu sao hôm nay ả lại lỗ mãng như vậy.
Thuế Tử Duyệt nhìn Mộ Dung Lam, sau đó cắn một viên kẹo hồ lô chậm rãi nhai nuốt rồi mới ngẩng đầu bình thản đáp: "Mộ Dung cô nương bỗng dưng ngỏ lời mời. Thiếp thân vừa mừng vừa lo. Thiếp thân không dám quấy rầy nhã hứng của Mộ Dung cô nương. Không lên đó sẽ tốt hơn."
Mộ Dung Lam đột nhiên thấy mất hứng. Rõ ràng mới vừa rồi, ả còn đang hối hận vì đã mời nhưng nghe được lời từ chối của Thuế Tử Duyệt, ả lại không vui vô cớ. Mộ Dung Lam nói: "Một người thông minh sắc sảo như phu nhân bằng lòng lên đây trò chuyện, đó là vinh hạnh của tiểu nữ. Sao có thể gọi là quấy rầy?"
Thuế Tử Duyệt mỉm cười nhìn Mộ Dung Lam mỉm cười: "Mộ Dung cô nương quá khen, thiếp thân thật thấy hổ thẹn."
Cứ như thế, một người từ cửa sổ nhìn xuống, một người ở dưới lầu nhìn lên, dăm ba câu đối thoại. Vốn chỉ là một đề tài bình thường nhưng người trên lầu cực lực ngỏ lời mời còn người dưới lầu thì ra sức từ chối. Tình huống giằng co qua lại, không ai chịu thua ai.
Thanh Yên cầm kẹo hồ lô đứng cạnh Thuế Tử Duyệt, tai nghe cuộc đối thoại của hai người kia. Cô bé không dám nhúc nhích ngay cả ăn kẹo cũng không dám ăn.
Thuế Tử Duyệt thấy ngày càng có nhiều người nhìn mình nên không muốn tiếp tục giằng co với Mộ Dung Lam. Nàng chỉ muốn rời khỏi đây. Tuy nhiên, lúc này Mộ Dung Lam lại nheo mắt nhìn nàng nói thẳng: "Phu nhân thẳng thắn cự tuyệt thật sự làm tiểu nữ rất buồn. Chẳng lẽ….phu nhân không dám lên đây?"
Thuế Tử Duyệt muốn rời đi nhưng nghe xong câu khiêu khích liền dừng lại. Nàng mỉm cười nói với Mộ Dung Lam: "Mộ Dung cô nương đừng nói vậy."
Mộ Dung Lam cười: "Tiểu nữ cũng nghĩ vậy...Tiểu nữ sẽ không ăn thịt phu nhân, phu nhân đâu có lý nào không dám lên?"
Thuế Tử Duyệt nheo nheo mắt, môi khẽ nhếch nói với Mộ Dung Lam: "Nếu Mộ Dung cô nương đã thành tâm mời, thiếp thân cung kính không bằng tuân mệnh." Nàng lập tức nhấc chân đi về phía tửu lầu.
Mộ Dung Lam nhìn thân ảnh của Thuế Tử Duyệt và đứng dậy bước đến gần cửa. Ả chưa kịp xuống lầu thì đã thấy nàng bước lên cầu thang, phía sau nàng là Thanh Yên và một thị vệ. Nàng còn cầm cây kẹo hồ lô, vừa thấy thấy Mộ Dung Lam đã cười nói: "Mộ Dung cô nương thật quá khách sáo."
Mộ Dung Lam lập tức đáp: "Nào có, là phu nhân khách sáo mới đúng. Mời phu nhân!"