Thuế Tử Duyệt nhìn dáng vẻ khốn đốn của An Thiếu Ngôn. Khóe miệng, gương mặt và thái dương của hắn đều bầm tím, chắc chắn là bị đánh. Dù Thuế Tử Duyệt được giáo dưỡng tốt nhưng khi thấy An Thiếu Ngôn, nàng vẫn thấy hả dạ. Nàng nhớ đến hắn từng ăn một cú đấm của Quân Nhụy, mắt vẫn còn vết bầm nay lại thêm một vết. Nàng liền thầm nghĩ: Tên thư sinh này, tại sao hắn đi đến đâu đều bị người đánh đến đó?
An Thiếu Ngôn cũng nhận ra Thuế Tử Duyệt. Mắt hắn trợn to lộ ra thần sắc kinh ngạc. Hắn không nghĩ sẽ tái ngộ Thuế Tử Duyệt nhanh như vậy, còn gặp trong tình trạng hỗn loạn như thế này cũng như bộ dạng nam trang của Thuế Tử Duyệt.
Tôn Thiên là thị vệ cận thân trong Vương phủ nên y biết võ. Sáu người kia vừa mới ra tay nhưng khi thấy trang phục và phong thái của ba người Thuế Tử Duyệt, bọn họ không dám tiếp tục. Nhìn y phục của Thuế Tử Duyệt, bên cạnh còn có nha hoàn và thị vệ theo hầu, bọn họ dám chắc đây là một nhân vật khó lường. Không cẩn thận trêu vào, hậu quả sẽ khó lường.
Thế nhưng bọn họ không hề thấy vui với hành vi lo chuyện bao đồng của ba người mới tới. Một tên bất mãn nói với Thuế Tử Duyệt: "Các ngươi là ai? Vì sao ngăn cản bọn ta bắt người?"
Thuế Tử Duyệt nhướng mày hỏi: "Bắt người?" Nàng thoáng nhìn về phía An Thiếu Ngôn và một già một trẻ bên cạnh hắn. Già là một ông lão, còn trẻ là một tiểu nha đầu chừng 11-12 tuổi. Cô bé đang sợ hãi nước mắt lăn dài đứng nép sau lưng của An Thiếu Ngôn. Thuế Tử Duyệt quay lại nhìn sáu tên đàn ông bên kia. Bọn họ mặc y phục đồng bộ làm bằng vải thô, tuy làm bằng vải thô nhưng đường kim mũi chỉ không phải là loại mà gia đình nghèo khổ có được. Sáu tên đó có lẽ là gia đinh của một phú hộ. Nàng hỏi tên đàn ông vừa mới mở miệng: "Tại sao các ngươi muốn bắt bọn họ?"
Tên cầm đầu đám gia đinh thấy hành vi cử chỉ và lời ăn tiếng nói của Thuế Tử Duyệt, hắn đã biết người này không thể đụng. Hắn thấy nàng muốn phân rõ phải trái nên trả lời: "Lão già đó thiếu tiền của chủ nhân nhà ta. Lúc mượn tiền, hai bên đã thỏa thuận, cuối năm mà nợ vẫn chưa trả xong thì bọn ta sẽ bắt tiểu nha đầu để gán nợ. Hôm nay đã đến hạn nhưng lão già đó không có tiền trả nợ. Đừng nói là tiền lời, tiền vốn lão cũng không trả nổi. Lão gia nhà ta sai bọn ta đến bắt nha đầu kia về gán nợ nhưng lão già đó lại khóc lóc không chịu. Tên thư sinh này cũng rất kỳ cục, thân thì không tiền lại thích xen vào chuyện người khác. Hắn không cho bọn ta dẫn người đi, không muốn ăn đòn chứ là gì?" Tên cầm đầu tự mình nói lý, khi nói cũng không biết kiêng dè.
Thuế Tử Duyệt nghe xong liền gật đầu tán thành. Nàng thầm nghĩ đôi khi tên An Thiếu Ngôn này làm người ta cảm thấy hắn muốn ăn đòn.
An Thiếu Ngôn nổi giận khi thấy Thuế Tử Duyệt gật đầu. Hắn mạnh miệng nói với nàng: "Nếu chủ nhân của hắn là người tốt muốn mang tiểu cô nương này về làm nha hoàn thì An mỗ sẽ xen vào nhưng chủ nhân nhà hắn đã gần 50 lại muốn bắt tiểu nha đầu về làm tiểu thiếp thứ ba trong nhà. Nếu An mỗ không biết thì thôi mà đã biết thì làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn? An mỗ không phải không muốn ra tiền chỉ là trong nhất thời không thể có được nhiều tiền như vậy...Nếu cho An mỗ thêm mấy ngày, An mỗ chắc chắn có."
Thuế Tử Duyệt nhìn An Thiếu Ngôn. Nàng bất mãn lời nói hành động hiện tại của hắn nhưng hắn không phải người xấu. Nàng lại đưa mắt về phía tiểu nha đầu mi thanh mục tú rồi lướt mắt đến ông lão và hỏi: "Vậy nếu làm một nha hoàn đàng hoàng, lão có đồng ý không?"
Ông lão nước mắt tèm lem nói: "Nếu thực sự được người trong sạch mua về làm nha hoàn thì cũng coi như cho cháu gái của tôi một con đường sống. Sao tôi lại không chịu? Nhưng mà không phải vậy, Ngô viên ngoại cũng cỡ tuổi tôi mà tôi thì chỉ có một đứa cháu này thôi. Sao ta đành lòng để nó sa lầy?"
Thuế Tử Duyệt chau mày nhìn ông lão, dau đó nói với đám gia đinh: "Bọn họ thiếu các ngươi bao nhiêu?" Dù nàng là người rất hiếu kỳ nhưng không phải dạng người thích lo chuyện bao đồng. Hôm nay nàng vô tình gặp được và nàng cũng nghĩ đến trong viện chỉ có hai nha hoàn là Nguyệt Nhi và Liễu Nhi trong khi công việc thì quá nhiều việc. Hai tiểu nha đầu đó làm không xuể, nhận thêm một nha hoàn cũng không sao nhưng nàng cũng nên bàn bạc với cha mẹ và Quân Nhụy trước.
Tên cầm đầu không nghĩ Thuế Tử Duyệt sẽ xen vào. Hắn sửng sốt một lát sau mới ấp úng đáp: "2, 20 lượng."
"Sao thành 20 lượng?" Thuế Tử Duyệt chưa mở miệng thì An Thiếu Ngôn đã giận đùng đùng xen ngang: "Lão bá có nói lúc trước chỉ mượn các ngươi 10 lượng bạc."
Từ lúc An Thiếu Ngôn nhảy vào cuộc, tên cầm đầu đã rất bất mãn với hắn. Giờ còn bị An Thiếu Ngôn chất vấn, hắn mắng: "10 lượng? Ngươi nghĩ chủ nhân nhà ta làm từ thiện hay sao? Lúc mượn tiền, chủ nhân ta đã lập khế ước với lão già đó, giấy trắng mực đen rõ ràng. Mượn thì phải trả thêm tiền lời, lão già đó đã nợ hai năm, tiền vốn là 10 lượng cộng thêm 10 lượng tiền lời, tổng cộng 20 lượng, có gì sai?"
An Thiếu Ngôn tức đến phát run. Tốt xấu gì hắn cũng là cử nhân, ngay cả trấn trưởng ở quê cũng phải nể mặt hắn ba phần. Chưa có ai dám nói chuyện với hắn như vậy? Hắn không ngờ mới vào kinh có mấy ngày, làm chuyện gì cũng không được suôn sẻ như ý.
Thuế Tử Duyệt liếc nhìn tên cầm đầu rồi bảo Liễu Nhi trả tiền. "Đây là 20 lượng, ta trả thay cho họ, ngươi cầm bạc trở về bẩm báo cho chủ nhân của ngươi. Nếu hắn có gì bất mãn thì cứ đến Bình An Vương phủ tìm ta. Ta mua tiểu nha hoàn này."
Tên gia đình cầm đầu nghe tới bốn chữ 'phủ Bình An Vương' đã sợ xanh mặt. Dù cho hắn có thêm mười lá gan, hắn cũng không dám phản đối. Tuy chủ nhân của hắn có người chống lưng ở kinh thành nhưng không thể nào đối chọi với phủ Bình An Vương, huống chi bạc cũng đã thu được rồi. Tên gia đình cầm bạc lập tức rời đi.
Đợi đám gia đinh đi hết, nơi này chỉ còn lại ba người Thuế Tử Duyệt và ba người An Thiếu Ngôn. Ông lão cảm tạ ân tình của Thuế Tử Duyệt vội vã mời nàng về nhà. Liễu Nhi muốn từ chối vì sợ phòng ốc đơn sơ không sạch sẽ nhưng đã thấy nàng gật đầu. Nếu chủ tử đã đồng ý, Liễu Nhi cũng không nên lắm lời. Ba người theo ông lão về nhà.
Nhà hai ông cháu cách nơi họ đứng không xa. Ngôi nhà quả thực rất đơn sơ. Ông lão sợ dơ áo bào trắng của Thuế Tử Duyệt nên đã dùng giấy lau bàn ghế, lau tới lau lui nhiều lần nhưng vẫn cứ lo lắng.
"Mong đại gia quý nhân đừng chê, nhà của tiểu lão nhân chỉ đơn sơ như vậy thôi." Ông lão vừa nói vừa chà chà bàn tay vào bộ quần áo cũ kỹ của mình.
Thuế Tử Duyệt nhẹ nhàng gật đầu nói: "Không sao" sau đó ngồi vào ghế. Ghế có chút rung rinh nàng không dám động đậy nhiều, sợ đung đưa nhiều, chiếc ghế sẽ gãy thành nhiều mảnh.
An Thiếu Ngôn thấy Thuế Tử Duyệt không ngại dơ bẩn mà ngồi vào ghế, hắn cũng dần có chút ấn tượng tốt về nàng. Sau đó hắn cũng nhanh chóng tìm một chiếc ghế ngồi xuống.
Ông lão thấy hai vị khách đã an tọa liền sai cháu gái đi rửa ly còn mình thì đi nấu nước.
Thuế Tử Duyệt ngồi trên ghế thấy biểu cảm khó hiểu của An Thiếu Ngôn nên đành hỏi: "Tôi thấy vẻ mặt của An công tử hình như An công tử không đồng ý với cách làm của tôi?"
An Thiếu Ngôn nhìn Thuế Tử Duyệt, chau mày cuối cùng vẫn trả lời: "Thuế công tử nghĩ nhiều. Đối với hành động ra tay giúp đỡ một già một trẻ của Thuế công tử, An mỗ chỉ thấy cảm kích bội phần."
Thuế Tử Duyệt rũ mắt mỉm cười nói: "Chỉ là dùng bạc để đuổi mấy tên vô lại thôi. Huống chi người giống như tôi vốn không để bụng số bạc đó, cứu bọn họ là chuyện dễ như trở bàn tay. Nếu An công tử có bạc chắc cũng sẽ ra tay cứu giúp nên không có gì đáng nói. An công tử thấy có đúng không?"
An Thiếu Ngôn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Thuế Tử Duyệt. Hắn thấy nàng đã nhìn hắn từ lúc nào, đôi mắt đen láy to tròn giống như đã nhìn thấu tâm tư của hắn. Không rõ vì sao nó lại làm An Thiếu Ngôn thấy hổ thẹn.
"Thuế công tử hiểu rõ lòng người, An mỗ bội phục." An Thiếu Ngôn thấy Thuế Tử Duyệt đã nhìn thấu tâm tư của hắn nên sảng khoái thừa nhận.
Thuế Tử Duyệt mỉm cười, cặp mắt đen huyền nay đã biến thành hai vầng trăng khuyết cong cong. Nhìn dáng vẻ của nàng, An Thiếu Ngôn liền nhớ đến câu 'Quân tử nhẹ nhàng như ngọc'.
"Chính xác, đối với tôi mà nói, đây vốn là chuyện nhỏ không tốn sức. Dù 20 lượng này là tôi đưa, tôi cũng sẽ không để bụng." Thuế Tử Duyệt nhàn nhạt nói tiếp: "Còn An công tử thì sao?"
An Thiếu Ngôn đáp: "Thuế công tử tiền bạc hùng hậu, An mỗ không sánh bằng."
Thuế Tử Duyệt cười nói: "An công tử kiếm không ra 20 lượng nhưng vẫn lo chuyện bao đồng. An công tử không biết tự lượng sức, việc làm như vậy, tại hạ mới không sánh bằng."
An Thiếu Ngôn lập tức đập bàn đứng dậy, tức giận nói với Thuế Tử Duyệt: "Thuế công tử có lời muốn nói thì xin nói thẳng, cần chi phải mỉa mai châm biếm?"
Thuế Tử Duyệt ngẩng đầu chất vấn An Thiếu Ngôn: "Mỉa mai châm biếm? Tôi đây chỉ lo cho an nguy của An công tử thôi. Nếu lúc đó An công tử không có bạc để đưa mà tôi cũng không đến thì An công tử tính xử lý ra sao?"
An Thiếu Ngôn giận đùng đùng nói ra một tiếng "Cô!" không biết nên nói thêm gì.
Thuế Tử Duyệt cười nói: "Hành động như vậy chẳng lẽ không được gọi là không biết lượng sức hay sao? Nếu Thuế mỗ có nói sai chỗ nào, mong An công tử kịp thời chỉ ra?"