Hoàng Minh Khôi liếc nhìn điện thoại được đặt bên cạnh, tay phải xoay xoay cây bút trên tay, đầu ngón tay như được mài giũa một cách tinh xảo, đường gân rõ ràng mịn màng.

Kỹ thuật xoay bút khá điêu luyện, lại mang một ít lười biếng.

Sau khi Nhã Lung Linh thoát ra, Hoàng Quốc Việt liền tìm người khác thay thế.

Để Hoàng Minh Khôi cùng Chu Thư hàng và Trịnh Nguyên đợi trong gần nửa tiếng đồng hồ.

Mặc dù Hoàng Minh Khôi không bật micro nhưng loa vẫn bật.

Khi cảm thấy buồn chán, anh ấy sẽ nghe tiếng trò chuyện của Nguyễn Quốc Anh và Trịnh Nguyên Nguyên để giết thời gian trong khi đang giải bài tập.

Cho đến khi cả hai nhắc đến Nhã Lung Linh.

Trịnh Nguyên Nguyên: “Em gái khối dưới dưới kia là ai vậy? Sao mọi người lại đặt biệt danh như vậy?”

“Dù sao tớ cũng khá ấn tượng với em ấy, dù sao cũng là cô gái nhỏ ngoan ngoãn, rất hoạt bát và dễ thương.”

Nhưng Trịnh Nguyên Nguyên không nhớ đến Lung Linh bởi vì ngoại hình của cô, dù sao ở THPT Hà Nội, nổi tiếng là nơi tập trung nhiều nữ sinh xinh đẹp.

Không phải không có cô gái nào xinh đẹp hơn cô ấy, nhưng chắc chắn không có cô gái nào mạnh mẽ như cô!

Vì Trịnh Nguyên Nguyên không phải là thành viên của hội học sinh, cậu ấy không biết về buổi tiệc chào đón học sinh mới vào năm ngoái, vì vậy Nguyễn Quốc Anh kể lại một cách sinh động cho cậu ấy nghe.

Ví dụ, khi sắp xếp buổi tiệc, thân hình mảnh mai của Lung Linh khiêng một chiếc bàn dài một đến hai mét....

Hay một ví dụ khác là trong buổi tiệc, có hoạt động thi đấu vật tay ở các lớp khác nhau, Nhã Lung Linh, người nhìn yếu nhất trong hội thể thao, dựa vào sức của bản thân mà vật ngã hết tất cả thành viên của câu lạc bộ Văn học.

“Tất cả!” Nguyễn Quốc Anh nhấn mạnh lần nữa.

Sau đó anh tắc lưỡi, nở nụ cười nói: “Cậu không nhìn thấy mặt mũi của nam sinh câu lạc bộ Văn học đâu, đặc sắc đến nỗi có thể lấy làm màu để vẽ.”

Trịnh Nguyên Nguyên nghe vậy cũng cười ha ha, nhưng không thấy thuyết phục hoàn toàn: “Có phóng đại quá không? Cậu có chắc là một cô gái xinh đẹp không?”

“Nếu cậu không tin có thể hỏi Hoàng Quốc Việt, cậu ta lúc đó cũng có ở đó.” Âm thanh của Nguyễn Quốc Anh phát ra từ điện thoại làm cho thanh niên đang ngồi trước bàn học mới hoàn hồn lại.

Khi hai người bọn họ đang nói chuyện với nhau, thì Hoàng Minh Khôi suy nghĩ vu vơ.

Suy nghĩ của anh cứ vô thức mà nhớ lại những chuyện liên quan đến Nhã Lung linh.

Nhớ nhớ một hồi, anh liền nhớ ra.

Cũng chính là chuyện sau học kỳ một ở trường học.

Hội học sinh tận dụng thời gian tự học để làm một buổi tiệc, lúc ấy có rất nhiều người đến, một phòng tập chung to như vậy mơ hồ mà bị lấp kín.

Hoàng Minh Khôi bước lên trước bục giảng để phát biểu, anh nói rất nhiều, sau đó là đến các hội trưởng của các câu lạc bộ.

Thế nên lần đó đã mất hết một buổi tự học tại lớp.

Sau khi kết thúc, Hoàng Minh Khôi đi vào nhà vệ sinh, dự định chờ cho mọi người ra về hết, anh sẽ khóa cửa lại, rồi ra về sau.

Kết quả là khi anh vừa từ nhà vệ sinh về lại phòng, liền thấy hàng ghế phía sau cạnh cửa sổ, có một nữ sinh đang gục lên bàn ngủ, dường như ngủ rất ngon giấc, như thể không ai kêu cô ấy dậy được vậy.

Nữ sinh đang ngủ gục trên bàn bị bỏ lại kia là Nhã Lung Linh.

Ngày đó, khi cô bước vào hội học sinh, bộ dạng đứng trên bục của cô ngốc nghếch nhìn không quá thông minh, nhưng quả họ Nhã của cô rất không giống với người Việt.

Hoàng Minh Khôi vì vậy mà có ấn tượng về cô.

Cho nên ngón tay anh hơi nhẹ nhẹ gõ lên bàn, làm nữ sinh đang ngủ gục kia tỉnh dậy.

Nhưng ngược lại, anh gõ đỏ cả tay, cô bé kia không nhúc nhích.

Đến khi anh vỗ bốp một cái trên mặt bàn, cô mới giật mình.

Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn còn mơ mơ màng màng, buồn ngủ mà nhìn anh, dáng vẻ này làm anh ở trong lòng khắc sâu lại một ít

“Lau nước miếng đi.”

Hoàng Minh Khôi nhớ rõ, đây là câu nói đầu tiên anh nói khi gặp cô.

Nhã Lung Linh.....Quả nhiên trong trò chơi cùng ngoài đời đều ngốc như vậy.

“Minh Khôi, cậu nói chuyện đi chứ.” Âm Thanh Nguyễn Quốc Anh làm Hoàng Minh Khôi hoàn hồn.

Anh buông bút, đem di động đang đặt trên bàn chầm chậm, thư thái mà gõ: “Nói cái gì?”

“Cậu nói xem Nhã Lung Linh có xinh đẹp hay không?”

“Tôi nói nhưng Nguyên Nguyên hông chịu tin....”

Ngón tay thon dài cân xứng đặt trên màn hình, lông mày hơi nhướng lên, đôi mắt sâu hút.

Trong vài giây ngắn ngủi, trong đầu anh hiện lên khuôn mặt của Nhã Lung Linh.

Nhưng anh chỉ nhớ rõ nhất là đôi mắt to tròn hơi ướt kia.

Đôi mắt đen nhánh, sáng lạn, hoạt bát như một chú hồ ly thích câu dẫn, mà không mất vẻ hồn nhiên của thỏ trắng.

[XCJ: Rất đáng yêu.]

“Tới đây tới đây! Tôi đã trở lại!” Bỗng nhiên Hoàng Quốc Việt nói vào: “Lại là một đàn em xinh đẹp. Anh em, tôi đến đây! Ngàn vạn lần đừng ở trước mặt mỹ nữ làm xấu mặt nha.”

Sau khi anh ta trở về bọn họ liền đem đề tài mà bọn họ nói trước đó kết thúc.

Nguyễn Quốc Anh không ngờ Hoàng Minh Khôi lại mở miệng khen người, liền hoảng sợ, sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần, Hoàng Quốc Việt đã đem nick của đàn em kia mời vào đội.

Âm thanh của Hoàng Quốc Việt lần nữa vang lên: “Các anh em, hoan nghênh người em của câu lạc bộ văn nghệ xinh đẹp đi nào!”

“Câu lạc bộ văn nghệ?” Trịnh Nguyên Nguyên nói tiếp: “Vậy nhất định là một người rất xinh đẹp!”

Nguyễn Quốc Anh: “.......”

Anh muốn nói cô em kia còn không xinh đẹp bằng Nhã Lung Linh đâu, nhưng nghĩ lại có lẽ là do anh không quá thích đàn em kia thôi, cho nên im lặng không lên tiếng.

Sau đó, một âm thanh mềm nhẹ phát ra: “Anh khối trên quá khen, có điều câu lạc bộ Văn Nghệ của tụi em cũng không ít nữ sinh xinh đẹp đâu à nhen .” (TYT app)

Nguyễn Quốc Anh cảm thấy bản thân may mắn khi nãy không nói ra câu kia.

Nếu không bị em khoá dưới kia nghe thấy liền không tốt rồi.

Hoàng Quốc Việt cười nói cô khiêm tốn, sau đó vào chủ đề chính hỏi cô ấy chơi giỏi tướng nào nhất.

Đàn em khối dưới do dự một lát, sau đó nói: “Tel’ annas đi ạ, em ngày thường đều chơi con tướng này.”

“Vậy em hẳn là chơi tốt hơn Nhã Lung Linh rồi.” Hoàng Quốc Viết vô ý mà nghĩ tới trận đấu trước, Nhã Lung Linh cũng chơi tướng Tel’annas.

Trên thực tế, Tel’annas của cô ấy đi với ai, liền sẽ làm người đó chết theo cô ấy.

Cũng chỉ có Hoàng Minh Khôi mới có thể chịu đựng mà sống sót.

Nghe Hoàng Việt Quốc nói như vậy, đàn em kia hơi sửng sốt một chút, giọng điệu kinh ngạc nói: “Đàn anh, anh cùng Nhã Lung Linh chơi game này sao?”

“Cô ấy không phải luôn là chơi chung với Nguyễn Minh Hoàng sao?”

“Nguyễn Minh Hoàng là ai? Sao tôi nghe có chút bát quái trong này?” Trịnh Nguyên Nguyên nói, trong giọng nói mang tràn đầy sự tò mò, hóng chuyện.

Hoàng Minh Khôi tuy rằng không mở micro, nhưng sau khi nghe đàn em kia nói vậy, hai chân vắt chéo nhàn nhã mà tựa vào ghế.

Cũng dự định hóng chuyện một chút.

Đàn em kia là bạn học cùng lớp, cũng là bạn chung phòng kí túc xá.

Theo như cô nói, Nhã Lung Linh cùng Nguyễn Minh Hoàng trong khối bọn họ được công nhận là một đôi.

Từ lúc đi nhà trẻ, hai người bọn họ vẫn luôn chung lớp, nghe nói mối quan hệ của hai bên gia đình rất tốt.

Trong khối của bọn họ thường trêu đùa rằng, hai người bọn họ sớm muộn gì cũng đi đăng ký kết hôn.

“Vậy hai người bọn họ thật sự là một đôi sao?” Trịnh Nguyên Nguyên thành thật mà buôn dưa lê.

"Theo em biết thì không có đâu."

Giọng nói của Lê Ngọc Anh từ đầu đến cuối vẫn luôn nhỏ nhẹ mềm mại, còn dèo dẹo, giống như đang cố ép cổ họng lại để nói chuyện, câu từ thì đắn đo, giọng điệu vẫn luôn dịu dàng.

"Chẳng qua Nhã Lung Linh thật sự thích Nguyễn Minh Hoàng, nên mới lấy chuyện chơi game này để ở gần mà thôi."

"Ngày xưa trước kia trong ký túc xá bọn em có người mời cô ấy chơi, nhưng đều bị Nhã Lung Linh lấy cớ học tập để cự tuyệt."

"Rõ ràng học tập cũng chẳng giỏi giang gì, trong lớp đếm ngược từ. . ."

"Mãi đến cuối học kỳ trước, bỗng nhiên cô ấy đổi tính lại tải trò chơi này rồi vào chơi."

“Sau đó em mới biết hóa ra là Nguyễn Minh Hoàng hẹn cô ấy cùng nhau chơi, nên cô ấy mới vội vàng tải về chơi."

Trong lúc Lê Ngọc Anh nói linh tinh thì những người trong đội đã ghép được với những người chơi tương ứng, rồi vào giao diện chọn tướng sĩ. (App T Y T)

Toàn bộ đội chỉ có giọng nói của cô ta, ngay cả Hoàng Quốc Việt cũng trầm mặc.

Một lát sau, nữ sinh cũng ý thức được mấy lời vừa rồi của mình có chút riêng tư.

Vội vàng cười nói thêm: "Mấy chuyện đó đều là em nghe bạn cùng phòng khác nói, thật giả không biết, mấy đàn anh chỉ cần nghe chơi chơi thôi là được rồi."

"Thật giả không biết mà cô cũng dám nói cho chúng tôi nghe à, không sợ làm hỏng thanh danh bạn cùng phòng của cô sao?" Nguyễn Quốc Anh cười nhạt mở miệng, tiếng nói trầm ấm, lại khiến Lê Ngọc Anh nghe ra mấy phần chế nhạo trong đó.

Trong lúc nhất thời cô ta có chút nghẹn lời.

Cuối cùng vẫn là Trịnh Nguyên Nguyên với Hoàng Quốc Việt giúp giải vây.

Một người nói muốn giúp Lê Ngọc Anh chon tướng sĩ, một người nói sang chuyện khác để Hoàng Minh Khôi đánh ở vị trí đường bên phải.

Sau khi tiến vào trò chơi, Hoàng Minh Khôi liền thao tác tướng sĩ Lý Bạch của anh ấy thẳng đến khu bên ngoài, đi ăn bùa trước.

Lê Ngọc Anh chơi Tel'annas, từ lúc bắt đầu vẫn luôn đi theo anh ấy.

Thỉnh thoảng nhỏ nhẹ thán lên một câu: "Đàn anh thật là lợi hại" .

Những người khác trong đội ngũ cũng dần dần không lên tiếng.

Cũng không biết có phải bởi vì Lê Ngọc Anh khích lệ Hoàng Minh Khôi mà mà mọi người kích thích không, mỗi người đến muốn chuyên tâm chơi, thể hiện sức mạnh anh hùng của mình.

App TYT & Ngọc Anh Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play