"Cẩn thận!" Hà Ngộ Ngộ nghiêng người đẩy mẹ Đào Lực sang một bên.

Mà phần cổ của cô lại bị bình hoa rơi trúng, Hà Ngộ Ngộ đưa tay ra sờ cái gáy, có một chất lỏng từ phía sau cổ của cô chảy ra.

"Cảnh sát, cô chảy máu." Mẹ Đào phản ứng, nhanh chóng từ trong túi lấy khăn giấy đưa cho Hà Ngộ Ngộ.

Hà Ngộ Ngộ xua tay, vội vàng nói, "Không sao, không có việc gì."

"Hai người đi lên khuyên nhủ Đào Lực một chút." Hà Ngộ Ngộ dùng tay che vết thương ở sau gáy.

Mẹ Đào và Lý Phiêu Phiêu được mang lên lầu nói chuyện với Đào Lực.

Hà Ngộ Ngộ nhìn thoáng lên trên lầu, may mắn bình hoa Đào Lực ném bằng nhựa, chứ nếu không với sức nặng và độ cao này, đụng phải chắc sẽ ngất đi.

Cô ngồi vào xe, dùng băng gạc băng bó đơn giản sau đó đi lên lầu.

Lý Phiêu Phiêu dùng tiếng khóc kinh thiên động địa làm nhạc nền cho lời nói của mẹ Đào Lực.

"Vẫn không chịu đi ra sao?" Hà Ngộ Ngộ hỏi A Bổn ở kế bên.

A Bổn gật đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm vào cửa.

Mẹ Đào cũng bắt đầu khóc, bà sắp quỳ trên mặt đất, nhưng Đào Lực vẫn thờ ơ.

Lý Phiêu Phiêu cũng không ngừng đập cửa, "Có phải anh lại hút ma tuý không!"

Đào Lực ở bên trong không đáp lại.

"Anh ra đây! Ra đây mau! Anh không suy nghĩ cho bản thân anh, chẳng lẽ không thể vì em và con sao?" Tay Lý Phiêu Phiêu chạm vào tay nắm cửa chống trộm, váy của cô cọ vào cánh cửa rỉ sét.

Lúc này, Đào Lực mới trả lời, "Anh không có hút ma tuý!"

Lý Phiêu Phiêu kiên quyết không tin, dùng tay đập cửa, "Nếu anh không hút ma tuý, thì đi kiểm tra nước tiểu với em, em không muốn con của chúng ta sinh ra bị dị dạng."

Hà Ngộ Ngộ cau mày, cô có chút đau lòng cho cô gái đang bám vào cánh cửa kia và mẹ Đào quỳ trước cửa.

"Đào Lực, anh ra đây đi! Mau ra đây!" Lý Phiêu Phiêu vẫn kiên trì gõ cửa.

Ngay sau đó, Đào Lực mở cánh cửa gỗ ra, vẫn còn cách một cánh cửa chống trộm.

Cảnh sát ở bên ngoài đưa súng lên chỉa vào anh ta.

"Tôi đi với các người!" Đào Lực mang mắt kính lên, đáy mắt anh ta nhìn ra vẻ mệt mỏi đầy tơ máu.

Hà Ngộ Ngộ ra hiệu cho A Bổn thả súng xuống.

Lý Phiêu Phiêu hai mắt đẫm lệ nhìn Đào Lực qua cửa chống trộm, ánh mắt của cô dường như tuyệt vọng.

"Đào Lực." Giọng nói của Lý Phiêu Phiêu khàn khàn, nắm lấy tay áo Đào Lực.

Đào Lực mở cửa chống trộm ra.

Nhóm cảnh sát Hà Ngộ Ngộ suốt đêm trở về thành phố C, vết thương của cô còn chưa xử lý, cô đã đi vào phòng thẩm vấn.

Bên trong, Đào Lực ngồi đoan chính, phảng phất như chưa từng có chuyện gì xảy ra, trong mắt anh ta không nhìn ra được sự sợ hãi, cũng không nhìn được sự túng quẫn.

"Nói đi, tại sao anh lại giết chết Trác Liệt." Hà Ngộ Ngộ uống một ngụm nước ấm, cảm thấy ngực hơi khó chịu.

Đào Lực nhướng mày, "Không phải tôi giết."

"Không phải anh giết?" A Bổn đập tay lên bàn, Hà Ngộ Ngộ xoa giữa mày.

"Vụ án mạng này tôi không có làm, nếu các người có chứng cứ, thì cứ thì lập án khởi tố tôi." Nói đến đây, anh ta đưa tay nâng mắt kính lên.

Bên Hà Ngộ Ngộ đúng là không có dấu vân tay cũng như công cụ gây án hay DNA của anh ta, mặc dù có nhân chứng nhưng lại không có vật chứng xác thực.

"Ý anh là sao?" A Bổn nhìn qua Hà Ngộ Ngộ, trông cô có vẻ không ổn.

Ánh mắt của Đào Lực đầy khiêu khích, ý chính là không có chứng cứ thì đừng có mơ động vào ông đây.

"Đại Hoa thì sao? Tại sao anh lại muốn giết cô ấy." Tay Hà Ngộ Ngộ đặt trên thành ghế.

"Tôi nói rồi, tôi không có giết người. Nếu các người có bằng chứng thì cứ trực tiếp lập án khởi tố tôi, không muốn nhiều lời với các người." Đào Lực không ngẩng đầu nhìn bọn họ.

Hà Ngộ Ngộ cười, "Vậy anh bất chấp tất cả sao?"

Đào Lực không nói lời nào cũng không nhìn Hà Ngộ Ngộ.

"Anh có nghĩ đến vị hôn thê của anh và người nhà của anh không?" Hà Ngộ Ngộ uống hết ly nước.

"Cha mẹ nuôi dạy anh thành người, thật không dễ dàng, vậy anh ra vào sở cảnh sát bao nhiêu lần rồi?"

Thấy Đào Lực vẫn im lặng không nói, cô tiếp tục nói, "Còn có đứa con trong bụng hôn thê của anh, anh không nghĩ được nhìn thấy đứa bé được sinh ra sao?"

"Nghĩ đến nếu có một ngày, con của anh cũng bị sát hại, vậy anh sẽ tỏ thái độ thế nào?"

Ánh mắt hung ác của Đào Lực nhìn Hà Ngộ Ngộ, "Cô nguyền rủa tôi à?"

"Nguyền rủa anh sao?" Hà Ngộ Ngộ cười nhạo, "Vậy thì đã sao? So với việc anh giết người khác còn đỡ hơn nhiều."

"Nếu có một ngày, chính con của anh, cha mẹ anh bị người ta móc ruột, anh sẽ thế nào?" Giọng nói Hà Ngộ Ngộ càng cứng rắn hoàn toàn không còn dáng vẻ ôn nhu.

Cô đứng bật người dậy, đẩy cái ghế ra sau, đi đến nắm lấy cổ áo Đào Lực, "Nói đi! Anh nói đi! Anh sẽ ra sao?"

Đào Lực mím môi, không nói.

"Sao? Sợ à? Chột dạ sao?" Ánh mắt Hà Ngộ Ngộ khinh thường, như một con thú đầu đàn đi săn mồi.

"Nếu như anh không nói ra được, tại sao còn đi tổn thương người khác!" Hà Ngộ Ngộ đá vào cẳng chân Đào Lực, A Bổn thấy vậy lập tức kéo Hà Ngộ Ngộ ra.

Lúc Hà Ngộ Ngộ xoay người, máy ghi hình đã bị A Bổn che lại, cô dùng sức tát trên mặt Đào Lực một cái thật mạnh.

Một cái tát này ở trong phòng thẩm vấn vang vọng lên, đây là hận. Một cái tát này, là thay cho Trác Liệt nằm ở trong phòng khám nghiệm tử thi và Đại Hoa nằm trong bệnh viện.

Đào Lực ngồi trên ghế không hé răng.

A Bổn cũng nhìn không nổi nữa, "Anh muốn thế nào?"

"Tôi muốn uống sữa." Mặt Đào Lực bị ăn tát, có dấu tay đỏ bừng.

A Bổn như bị chọc cười, "Tôi không nghe lầm chứ?"

Anh ta quay sang nhìn Hà Ngộ Ngộ bằng ánh mắt không thể tin được, "Anh ta muốn uống sữa?"

Hà Ngộ Ngộ gật đầu, "Lấy cho anh ta đi."

A Bổn hùng hổ đi ra ngoài, chỉ còn lại Đào Lực và Hà Ngộ Ngộ ở trong phòng thẩm vấn.

"Bây giờ, có thể nói chưa?" Hà Ngộ Ngộ dùng khăn giấy lau tay, móng tay của cô vẫn còn chút vết máu.

Ngữ khí của Đào Lực rất thản nhiên, "Đợi tôi uống sữa xong đi."

"Anh đừng có được một tấc tiến một thước!" Hà Ngộ Ngộ rống lên, cô thật muốn đem tên ác ma này đánh một trận tơi bời, đến bây giờ anh ta vẫn còn cố chấp.

A Bổn đưa hộp sữa cho Đào Lực, anh ta lập tức uống.

"Bây giờ có thể nói chưa?" Hà Ngộ Ngộ hỏi lần nữa.

Đào Lực uống xong hộp sữa, cầm cái hộp trống không trên tay, "Nó khinh thường tôi."

"Làm sao mà anh ta gặp được anh?" Hà Ngộ Ngộ ra hiệu cho A Bổn mau ghi chép lại.

"Tôi ở cửa hàng điện máy mua đồ." Đào Lực nhớ lại, "Thái độ của nó không tốt."

"Cậu ta đối với anh như thế nào?"

"Nó không thèm giới thiệu TV cho tôi, cho rằng tôi không có tiền mua." Đào Lực nhìn hộp sữa trong tay.

Hà Ngộ Ngộ bỗng nhiên nhớ đến cái gì, cảm xúc của Đào Lực không được ổn định, lúc tốt lúc xấu, thủ pháp gây án cũng không phải một kiểu. Hơn nữa, trước đây từng bị bắt ngồi tù nhiều lần, sau này được thả cũng không tìm được việc gì tốt, lại nhìn những người xung quanh, sẽ càng mẫn cảm hơn.

"Chỉ như vậy mà anh giết chết Trác Liệt?" Hà Ngộ Ngộ thật không hiểu được suy nghĩ của anh ta.

Đào Lực gật đầu.

"Vậy Đại Hoa thì sao?"

"Tôi nhận sai người." Đào Lực căng mắt, mí mắt anh ta có chút sụp.

Hà Ngộ Ngộ thật chưa từng nghe thấy chuyện này, "Nhận sai người ư, tại sao lúc đánh cô ta ngất rồi không nhận ra được à?"

"Đã nhìn ra được, chẳng qua tôi sợ cô ta trả thù." Đào Lực ngẩng đầu lên nhìn Hà Ngộ Ngộ, sắc mặt bình tĩnh.

"Vốn dĩ, anh có thể siết chết cô ta, tại sao lại phải móc ruột." Chỗ này Hà Ngộ Ngộ nghĩ không ra, rõ ràng có thể dùng phương pháp đơn giản nhất là giết được người, tại sao Đào Lực lại móc ruột chứ?

"Tôi sợ."

Hà Ngộ Ngộ nhìn thoáng qua A Bổn, anh ta vẫn đang ghi chép.

"Vậy anh định giết ai?" Hà Ngộ Ngộ thấy A Bổn viết xong, tiếp tục hỏi.

Đào Lực vươn vai, "Một nữ phục vụ."

"Ở đâu."

"Quán bar, lúc đó tôi đang uống rượu, vốn dĩ đang vui, con này lại làm mất hứng." Lúc Đào Lực nói chuyện, trạng thái của anh ta không giống như lần đầu tiên gặp Hà Ngộ Ngộ.

Sau gáy Hà Ngộ Ngộ càng đau, thân người có chút không ngồi thẳng được, "Sau đó thì sao?"

Sau đó, tôi phát hiện cô ta ở ngoại thành gội đầu, cho nên đi theo." Lúc này, xem như Đào Lực đã thừa nhận tất cả vụ án này do anh ta làm.

"Tụi nó còn chửi tôi là tội phạm lao động cải tạo, tôi cực kỳ tức giận! Lúc đó, tôi siết cổ cô ta cướp lấy điện thoại, sau đó trả lại cho cô ta."

Hà Ngộ Ngộ dùng tay xoa xoa vết thương được băng lại ở sau cô, cô xoa một chút liền cảm giác không còn đau nhiều.

"Chiều hôm đó, tôi ra ngoại thành uống rượu, lúc nửa đêm chuẩn bị đi về, thì nhận sai người."

"Lúc đó, anh có mang khẩu trang không?" Hà Ngộ Ngộ hỏi tiếp.

Đào Lực lắc đầu, "Lúc đánh cô ta ngất thì không, sau đó mới mang."

Hà Ngộ Ngộ gật đầu, cô dựa vào ghế tiếp tục hỏi, "Tại sao anh lại dùng cách thức này giết Trác Liệt?"

"Lúc trước, ở trong tù nghe nói móc ruột có thể giết chết người." Đào Lực cười cười, nụ cười đó rất đáng sợ.

"Anh lần đầu gây án, nhưng tại sao giống như rất quen thuộc?" Hà Ngộ Ngộ rùng mình khi nhìn thấy nụ cười của anh ta.

Đào Lực đặt hộp sữa lên bàn, "Là lần đầu tiên, tôi cũng sợ lắm! Sợ thì sẽ khẩn trương, mà khẩn trương thì rất dễ làm."

A Bổn ngẩng đầu nhìn Đào Lực, thật sự muốn ném cuốn sổ vào mặt anh ta.

"Mặc dù anh dùng cách thức móc ruột, nhưng hai vụ án này cách thức không giống nhau, tại sao lại như vậy?"

"Bởi vì dơ, tôi có thói quen ở sạch, cô cũng đâu phải chưa từng đi qua nhà tôi. Ha ha ha, lúc đó tôi nghĩ, lúc phụ nữ sinh con, cuốn rốn sẽ rơi ra từ đó, cho nên cũng có thể móc ruột từ đó ra." Vẻ mặt anh ta ngày càng nhẹ nhàng, phảng phất như buông được cái gì đó ra.

Hà Ngộ Ngộ cau mày nhìn Đào Lực, cũng may không có nạn nhân thứ ba.

"Cho nên vì Trác Liệt không có tử cung, nên anh đã cắt bộ phận sinh dục của anh ta, và móc ruột ra từ đó?" Bao tử Hà Ngộ Ngộ nhờn nhợn, không biết dạo gần đây làm sao mà cảm giác cơ thể không chịu nổi.

"Không hổ là cảnh sát." Đào Lực cười đắc ý.

Lúc sau, Hà Ngộ Ngộ hỏi thêm một số chi tiết của vụ án, sau đó chuyển giao Đào Lực cho toà án.

Lúc Đào Lực ở toà án, không chịu nhận hành vi phạm tội của anh ta, nói sở cảnh sát bức cung, ép cho anh ta thừa nhận. Đào Lực chỉ thừa nhận bản thân cưỡng hiếp chưa thành, kiên quyết phủ nhận chính anh ta giết Trác Liệt.

Đồng thời, anh ta còn nói nếu cảnh sát tìm được trên người nạn nhân của vân tay của anh ta, hay trên người có dính máu của nạn nhân, nếu như có thể có được một trong hai bằng chứng đó, anh ta sẽ thừa nhận giết chết Trác Liệt và làm Đại Hoa bị thương. Giữa lúc thẩm tra, Đào Lực còn yêu cầu nhân chứng ra toà án đối chất.

Sau khi được Lý Phiêu Phiêu và mẹ khuyên nhủ, Đào Lực mới thừa nhận hành vi phạm tội của anh ta, chẳng qua anh ta chỉ chống đối vô ích mà thôi.

Vào giai đoạn cuối của xét xử, mặc dù Đào Lực phạm tội nhiều lần, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, làm cho người dân cực kỳ phẫn nộ, nhưng mà chỉ có chứng cứ bằng lời khai, không có vật chứng. Căn cứ theo pháp luật quy định, mỗi một vụ án, cần phải có vật chứng rõ ràng, chứng cứ xác thực, mới cân nhắc xử phạt nghiêm khắc.

Cuối cùng, Đào Lực bị kết án với nhiều tội danh, cố ý giết người, cướp của, hiếp dâm và cố ý gây thương tích, bị kết án tử hình, cướp quyền chính trị cả đời và xử phạt 200.000 NDT.

Lúc Hà Ngộ Ngộ biết việc này, cô đang nằm ở trong phòng bệnh. Sau khi thẩm vấn Đào Lực xong, vừa mới ra khỏi cửa, đầu óc choáng váng ngã trên mặt đất. Lập tức được đưa đến bệnh viện, bởi vì vết thương ngay cổ của cô chảy máu quá nhiều, hơn nữa gần đây ăn uống nghỉ ngơi không đầy đủ cho nên mới ngất xỉu, cô nằm trên giường bệnh hai người, ngủ đủ giấc đã có nhiều tinh thân hơn.

Đến bây giờ, Hà Ngộ Ngộ vẫn còn đang suy nghĩ vụ án của Đào Lực.

Bởi vì trong vụ án này còn có rất nhiều chỗ đáng ngờ.

Gia đình Đào Lực hoà thuận, hôn thê cũng yêu anh ta. Dựa vào tin tức mà Lý Phiêu Phiêu cung cấp, sau khi anh ta giết Trác Liệt, vẫn có thể mây mưa với Lý Phiêu Phiêu. Chẳng lẽ tên này vừa giết người man rợ, vừa có thể yêu đương sao?

Nếu là cùng một người khó mà làm được.

Rõ ràng cuộc sống của Đào Lực rất tốt, mọi thứ đều đi vào quỹ đạo, tại sao anh ta lại giết người.

Nói như vậy, hung thủ giết người kiểu này, thường chịu đả kích lớn, cuộc sống hằng ngày rơi vào cảnh tuyệt vọng, mới phải giết người cho hả giận. Vốn dĩ đã sắp kết hôn, bây giờ Đào Lực thành ra thế này, đứa con trong bụng Lý Phiêu Phiêu thế nào đây?

"Bà chủ tiệm mì lúc sau còn nói." Nguỵ Mai ngồi bên cạnh giường Hà Ngộ Ngộ gọt hoa quả nói, "Hình như bà ta nhìn thấy trên phố có ba người, lúc đó có hai tiếng ho khan, giống như ám hiệu gì đó."

Hà Ngộ Ngộ cầm quả táo, nghe thấy vậy càng nghĩ cô càng thấy ớn.

Hơn nữa, hung thủ và nạn nhân căn bản không có mối hận thù sâu sắc, có đáng để giết người không? Lúc Đào Lực ở nhà bị cảnh sát bao vây, anh ta đang làm gì trong đó? Bọn họ không thể hiểu được.

"Còn nữa, anh trai anh ta, ngày hôm qua đã nhảy lầu tự sát." Nguỵ Mai rút một thờ khăn giấy lau tay.

Hà Ngộ Ngộ cắn một miếng táo, "Tại sao?"

"Không biết." Nguỵ Mai nhún vai.

Tai Hà Ngộ Ngộ bỗng nhiên ù ù, cô nghĩ đến cái gì đó.

Trong bóng đêm, nếu như vóc dáng của Đào Lực và anh trai anh ta tương đồng, cao to như vậy...

Chẳng lẽ nào nhận sai người?

Nghĩ đến đây, Hà Ngộ Ngộ rùng mình một cái.

Nguỵ Mai đang chuẩn bị đắp chăn cho Hà Ngộ Ngộ, cửa đã bị đẩy ra.

Tống Như Ca bước đi vào đầy mệt mỏi, cô nhìn Hà Ngộ Ngộ đang ngồi trên giường.

Nguỵ Mai đang cong người đắp chăn cho Hà Ngộ Ngộ, vừa vặn nhìn thấy Tống Như Ca.

"Xin chào, cô Tống." Nguỵ Mai lập tức đứng thẳng dậy, đưa tay ra bắt tay với Tống Như Ca.

Tống Như Ca đảo mắt nhìn Nguỵ Mai, "Ừm, chào cô."

Nguỵ Mai rất thức thời lập tức đi ra ngoài, quá xấu hổ! Ánh mắt kia của Tống Như Ca, rõ ràng là xem cô như tình địch. Nguỵ Mai cô thề với trời, cô - Nguỵ Mai không đời nào thích Hà Ngộ Ngộ! Nếu thích thì ngực của cô sẽ lõm vào, biến thành cái thung lũng!

"Cô, sao cô lại đến đây?" Hà Ngộ Ngộ bất giác rụt người về phía sau, cô không biết dáng vẻ của bản thân bây giờ như thế nào, có xấu hay không?

A a a a, cô muốn điên rồi, Hà Ngộ Ngộ cảm thấy trên mặt cô không được sạch sẽ cho lắm, chứ nếu không sao Tống Như Ca cứ nhìn chằm chằm cô như thế?

Hôm nay, Tống Như Ca mặc bộ quần áo bình thường, vừa nhìn đã thấy là mới vừa xuống máy bay liền đi đến đây.

"Đến thăm cô." Cô ngồi vào vị trí mà Nguỵ Mai vừa mới ngồi, vừa mới ngồi xuống, Tống Như Ca bất động thanh sắc mà đứng dậy đổi cái ghế khác.

Hà Ngộ Ngộ:....

"Cô bận rộn như vậy, đến đây thăm tôi làm gì, tôi cũng không sao." Hà Ngộ Ngộ có chút e thẹn, cô cứ cảm thấy bản thân thiếu Tống Như Ca rất nhiều thứ, chắc có lẽ là tiền thuê nhà?

Tống Như Ca cũng không thèm nhìn chỗ nào, chỉ nhìn chằm chằm vào Hà Ngộ Ngộ, sắp đem mặt cô thành cái động.

"Tôi không đến thăm cô, sợ là về sau không có cơm ăn." Tống Như Ca nói dõng dạc.

Hà Ngộ Ngộ móc điện thoại ra, "Cái kia... cô Tống, tôi chuyển tiền thuê nhà cho cô nha."

Tống Như Ca nhướng mày, đảo mắt nhìn phòng bệnh. Đây là một căn phòng rất bình thường, nếu không phải vì Hà Ngộ Ngộ. Chắc có lẽ cả đời này cô không xuất hiện ở đây, cô toàn đến bệnh viện tư nhân, xa hoa lộng lẫy.

"Đêm nay, tôi ngủ lại ở đây, coi như tiền thuê nhà." Tống Như Ca nói xong lập tức đặt túi lên một cái giường khác.

Hà Ngộ Ngộ run run miệng, "Cái kia... cô xác định sao?"

Tống Như Ca gật đầu rất chắc chắn, "Ừm."

Hà Ngộ Ngộ không biết nói gì hơn nữa, chỉ đành dựa vào gối nhìn trần nhà.

Tống Như Ca đi đến cuối giường, điều chỉnh hạ đầu giường Hà Ngộ Ngộ xuống. Ngay sau đó, cô đi đến đầu giường cúi người xuống, Hà Ngộ Ngộ làm vẻ mặt bức mộng, người này đang muốn làm gì đây?

"Ngủ." Tống Như Ca thản nhiên nói.

"Không! Tôi không muốn ngủ!" Bên lưng Hà Ngộ Ngộ là tay của Tống Như Ca, cô đang điều chỉnh vị trí của gối.

Hơi thở Tống Như Ca quanh quẩn bên người Hà Ngộ Ngộ, trên người Tống Như Ca có một mùi hương nhàn nhạt rất dễ ngửi, giống như mùi cỏ xanh sau cơn mưa.

"Ngoan." Lúc Tống Như Ca nói lời này, giọng nói rất dịu dàng, như là muốn đem Hà Ngộ Ngộ kéo vào trong lòng ngực.

Đôi mắt Hà Ngộ Ngộ nhìn môi của cô, muốn cắn một cái ghê.

Bỗng nhiên, đôi mắt Tống Như Ca nhìn vào mắt Hà Ngộ Ngộ.

"Này, cô đang nhìn đâu đó?" Tống Như Ca cười khẽ, khoé miệng cong lên thành vòng cung, người xem cũng xao xuyến.

Đây là lần đầu tiên Hà Ngộ Ngộ tiếp xúc gần gũi với người khác, trên mặt cô cảm nhận được hơi thở của Tống Như Ca.

"Tôi... à... không nhìn gì." Hà Ngộ Ngộ lắp bắp.

Tống Như Ca lấy cái tay ra khỏi lưng Hà Ngộ Ngộ, cô vừa mới che khuất ánh đèn trên trần nhà, bỗng nhiên có một tia sáng rọi vào đôi mắt Hà Ngộ Ngộ, người kia dùng tay chặn ánh sáng lại.

"A." Hà Ngộ Ngộ xoay người, rụt người vào trong ổ chăn. "Mau ngủ đi."

Tống Như Ca đứng nhìn cô một lát, sau đó đi đến một cái giường khác, dịch cái tủ đầu giường giữa hai cái giường đi chỗ khác, sau đó đẩy cái giường còn lại đến gần giường Hà Ngộ Ngộ.

Hà Ngộ Ngộ không dám xoay đầu nhìn, cô biết Tống Như Ca đang làm gì.

Tống Như Ca ở trong nhà vệ sinh, rửa mặt qua loa, sau đó nằm xuống bên cạnh Hà Ngộ Ngộ.

Cô hạ thấp giọng, giống như sợ làm ồn đến Hà Ngộ Ngộ.

"Buổi tối, có chỗ nào không thoải mái, nhớ gọi tôi dậy." Tống Như Ca nói.

Hà Ngộ Ngộ giật giật người, mơ hồi nói, "Biết rồi."

Nguỵ Mai thấy Tống Như Ca ở trong đó một hồi vẫn chưa đi ra, còn cô thì không dám đi vào, đành ngồi ở bên ngoài chờ, lúc nửa đêm cô đi vào thì nhìn thấy...

Hay cho hai người này, còn ôm nhau ngủ!

Cô thật muốn chụp một tấm hình sau đó đăng lên Weibo, cho đôi cẩu nữ nữ này hấp thụ ánh sáng.

Nguỵ Mai tức thở hồng hộc, sau đó đi ra ngoài cũng không quên khoá cửa cho hai người. Suy cho cùng, Tống Như Ca cũng là nhân vật của công chúng, nếu như có người xấu muốn chụp ảnh, không tránh được bão dư luận.

Sáng sớm hôm sau, Hà Ngộ Ngộ thức giấc trong lòng ngực Tống Như Ca.

Cô vừa mới mở mắt, lập tức la lên, "A a a a!"

Hà Ngộ Ngộ đứng dậy, lấy cái chăn che lại cơ thể "Cô cô cô! Cô làm gì đó!"

Tống Như Ca uể oải xoa xoa mắt, cô còn chưa tỉnh ngủ, vừa mới xuống máy bay, vẫn còn chưa thích ứng được múi giờ, đã chạy như điên đến đây.

"Dậy rồi?" Giọng nói của Tống Như Ca có chút khàn, không giống âm thanh ngày thường.

"Cô!" Hà Ngộ Ngộ cũng không biết nên đặt người ở đâu, thật là muốn phanh thây bỏ vào đông lạnh.

Tống Như Ca nhướng mày, "Hửm?"

"Cô chiếm tiện nghi của tôi!" Hà Ngộ Ngộ vẫn trùm chăn như cũ, nói thật thì cô có tật giật mình, bởi vì "gái thẳng" như Tống Như Ca, cơ bản sẽ không suy nghĩ nhiều. Nhưng mà cô không giống vậy! Cô cong vòng! Ngủ chung sẽ có cảm giác quái quái, khụ khụ, không biết nói sao đây.

"Cô là một cảnh sát." Tống Như Ca dùng tay chống đầu, "Mọi việc cần phải có chứng cứ, là cô nhào vào trong ngực tôi."

Hà Ngộ Ngộ hít một hơi thật sâu, "Nói bậy! Cô cần đưa ra báo cáo khám nghiệm để chứng minh! Nếu không tôi không thừa nhận."

"Hửm?" Tống Như Ca nhặt lấy một cọng tóc ở trên áo cô, đưa đến trước mặt Hà Ngộ Ngộ, cọng tóc kia đúng là của Hà Ngộ Ngộ.

Tống Như Ca nhìn gương mặt của Hà Ngộ Ngộ đỏ như chân trời lúc bình minh, trêu đùa cô không thôi.

Hôm nay, Hà Ngộ Ngộ xuất viện, Tống Như Ca gọi trợ lý Tiểu Bạch lái xe đến đón cô, Hà Ngộ Ngộ về nhà cùng cô. Với tình trạng bây giờ, Hà Ngộ Ngộ không dám về nhà cô, sợ bị ba mẹ mắng một trận.

"Cô có sắp xếp gì không?" Tống Như Ca ở cửa thay giày, gót chân cô bị cọ sát ra máu, bây giờ đã kết vảy, là do tối hôm qua vội vàng chạy đến nhìn xem Hà Ngộ Ngộ mà bị cọ.

"Hả?" Hà Ngộ Ngộ không hiểu cho lắm.

Tống Như Ca thấy trong tay Hà Ngộ Ngộ còn có trái cây chưa ăn xong, cô thả đồ trên tay xuống, ngồi xổm thay giày cho Hà Ngộ Ngộ.

"Cô muốn làm gì!" Hà Ngộ Ngộ theo bản năng rụt chân lại, hình như Tống Như Ca đi ra nước ngoài một chuyến về, cởi mở hơn vậy?

Tống Như Ca đang ngồi xổm, ngẩng đầu lên nói, "Bây giờ, cổ của cô không có tiện, đến lúc tiện rồi, tôi kéo cô đến phòng quần áo của tôi, có hơn 100 đôi giày, cô thay phiên mà cởi cho tôi."

Hà Ngộ Ngộ run run khoé môi, cô ngoan ngoãn đưa chân ra.

"Vừa rồi còn chưa trả lời vấn đề của tôi." Tống Như Ca cởi giày xong cho Hà Ngộ Ngộ rồi nói.

"Sắp đến tết Nguyên Đán, nếu như không có gì bất ngờ, thì chắc được nghỉ." Hà Ngộ Ngộ đi đến bàn ăn rót hai ly nước.

Tống Như Ca nghĩ ngợi gì đó rồi gật đầu, "Vậy cùng nhau đón năm mới chứ?"

Hà Ngộ Ngộ đưa ly nước cho cô, "Có thể nha."

Vào tết Nguyên Đán, Tống Như Ca có một cái chương trình phải tham gia, đến lúc về chắc còn kịp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play