"Chẳng lẽ đúng như Lữ Thuỷ nói sao?" A Xương xem đi xem lại CCTV, vẫn không nhìn thấy được khung hình đêm hôm đó đi vào khu dân cư.

Hà Ngộ Ngộ cầm lấy con chuột, tua nhanh đoạn CCTV, cũng không thấy hình ảnh Đào Lực đi vào trong.

"Chú à, cửa sau có CCTV không?" Hà Ngộ Ngộ nhớ đến Lữ Thuỷ từng nói nhìn thấy một người đàn ông ở cửa Đông.

Bảo vệ lắc đầu, "Không có, CCTV bên đó cũng khá xa, không có cách nào xem được."

"Vâng, cảm ơn chú, chúng tôi không làm phiền chú nữa."

Bọn họ sao chép toàn bộ CCTV có hình ảnh của Đào Lực, sau khi bọn họ trở về sở cảnh sát thì nhận ngay một cuộc điện thoại.

Hà Ngộ Ngộ mới từ nhà vệ sinh đi ra, là bác sĩ điều trị của Đại Hoa.

"Xin chào, xin hỏi có phải cảnh sát Hà Ngộ Ngộ không?" Bác sĩ hỏi đến.

"Đúng vậy là tôi, xin hỏi có chuyện gì không?" Hà Ngộ Ngộ kẹp điện thoại trên vai, rồi rút một tờ giấy lau tay.

Bên kia hình như đang lật trang giấy, "Đại Hoa tỉnh rồi."

Hà Ngộ Ngộ nghe câu nói đó, lập tức cầm xấp ảnh của 23 nghi phạm cùng với đoàn đội chạy đến bệnh viện.

"Đã đỡ hơn chưa?" Hà Ngộ Ngộ ôm một bó hoa đến, đặt trên đầu giường Đại Hoa.

Nhìn sắc mặt của Đại Hoa, trông trừng hồi phục cũng khá tốt, trên tay cô còn cắm đầy chất truyền dịch. Bởi vì ruột bị hoạt tử, cho nên cô không thể dựa vào đồ ăn để duy trì dinh dưỡng cho cơ thể.

Trên giường, Đại Hoa mặc quần áo bệnh nhân, nhìn trông thật yếu ớt, "Các người là?"

"Chúng tôi là đội cảnh sát hình sự của thành phố C, tôi là Hà Ngộ Ngộ." Hà Ngộ Ngộ đưa tay ra chuẩn bị bắt tay với Đại Hoa, nhưng Đại Hoa dường như không quá tiện.

Đại Hoa nghe Hà Ngộ Ngộ nói thế, nước mắt lập tức bừng bừng lên, "Chị, chị nhất định phải bắt hung thủ giúp em!"

Hà Ngộ Ngộ gật đầu, từ tay Lưu Dương cầm lấy xấp ảnh chụp của nghi phạm, "Lần này, chúng tôi đến đây để cho em xác nhận hung thủ là ai."

Đại Hoa được mẹ ruột nâng lên tựa người đầu giường, "Cho em xem đi."

Cô cẩn trọng lập xem hai người mấy tấm ảnh, đều lắc đầu.

"Những người này không phải."

Hà Ngộ Ngộ lấy từ trong túi ra một tấm ảnh chụp, "Vậy người trong tấm hình này thì sao?"

Đó là ảnh chụp của Đại Lực.

Lúc Đại Hoa nhìn thấy tấm ảnh này, biểu cảm lập tức không đúng, tay run rẩy chỉ vào tấm ảnh.

"Em xác định chứ?" Hà Ngộ Ngộ hỏi tiếp.

Đại Hoa gật đầu khẳng định rất chắc chắn, "Chính là người này!"

Hà Ngộ Ngộ cất ảnh chụp đi, còn Lưu Dương đứng một bên ghi chép nội dung trò chuyện của hai người.

"Em có thể nói chi tiết cho chúng tôi được không?" Giọng nói Hà Ngộ Ngộ ôn nhu, rất thư thái.

Đại Hoa nuốt nước miếng, "Tối hôm đó, em đang đi vệ sinh."

"Bỗng nhiên, có người ở phía sau bóp chặt cổ em, lúc đó em còn chưa kịp phản ứng, miễn cưỡng tránh thoát được người đàn ông đó." Đại Hoa nói đến đây, cảm xúc khá kích động.

"Không mang khẩu trang sao?" Hà Ngộ Ngộ hỏi tiếp.

Bởi vì lúc đó bà chủ tiệm mì thịt bò nói người đàn ông kia mang khẩu trang, không nhìn thấy rõ mặt.

Đại Hoa lắc đầu, "Không có, lúc đấy em theo bản năng nhìn xuống mặt đất, nhìn thấy anh ta mang đôi giày thể thao, nhờ ánh đèn đường mới thấy được màu xám."

"Lúc ấy em phản kháng, thái độ của anh ta như thế nào?" Hà Ngộ Ngộ ngồi xuống cái ghế bên cạnh.

"Lúc đó, em muốn đi tiểu, lập tức nói: 'Chú ơi, tôi là người, không phải là quỷ!', anh ta lập tức bóp chặt cổ em hơn."

Hà Ngộ Ngộ gật đầu, ý bảo cô nói tiếp.

"Sau đó, em bị đánh ngất đi, cho đến khi anh ta moi ruột của em, em đau quá cho nên tỉnh lại."

"Anh ta có từng nói cái gì không?" Hà Ngộ Ngộ hỏi tiếp.

Đại Hoa lắc đầu, "Không nói gì cả."

"Được rồi, vậy em nghỉ ngơi cho tốt, nhớ đến việc gì thì phải gọi điện thoại cho tôi ngay nhé." Hà Ngộ Ngộ đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Lúc cô đi ra cửa, gặp phải bà chủ tiệm đến đưa cơm.

"Cảnh sát, có tiến triển gì chưa?" Trong tay bà chủ đang cầm một hộp cơm giữ nhiệt mà xanh lục, da trên tay cũng có vết nứt.

Hà Ngộ Ngộ gật đầu, "Vụ án mạng này trên cơ bản cũng đã có tiến triển, nhưng vẫn đang điều tra tiếp, rất nhanh chúng tôi sẽ cho mọi người câu trả lời."

Bà chủ cảm kích gật đầu.

"Vậy cảm ơn mọi người."

"Đây là nhiệm vụ của chúng tôi, không cần cảm ơn." Hà Ngộ Ngộ vừa mới chuẩn bị đi, bỗng nhiên nhớ đến cái gì, cô quay lại hỏi, "Tiền thuốc men mọi người định làm sao đây?"

Đôi mắt bà chủ có chút ướt, "Chúng tôi đang tính toán bán quán mì đi để lấy tiền cho Đại Hoa trị liệu, nhưng mà xảy ra sự việc thế này, sợ không có ai dám mua."

"Vậy bây giờ, tiền thuốc men có kêu gọi quyên góp chưa?" Hà Ngộ Ngộ nghĩ bản thân có chút tiền nhàn rỗi, mặc dù không nhiều lắm, nhưng chắc cũng cầm cự được một thời gian.

"Đã kêu gọi rồi." Bà chủ nói đến đây cười cười, "Lúc trước, có mấy phóng viên đến đây tìm hiểu chuyện, lập tức ở trên mạng kêu gọi quyên góp tiền, bởi vì tiền viện phí kế tiếp, chúng tôi và người nhà con bé thật sự không trả nổi."

Hà Ngộ Ngộ gật đầu, trên thực tế là cô không có thời gian để chú ý đến mấy chuyện ở trên mạng.

Vừa mới nói, có phóng viên đến, đương nhiên là đến vì Đại Hoa.

Bọn họ cầm máy quay đưa tới trước mặt Hà Ngộ Ngộ.

"Xin chào, cảnh sát Hà." Một nữ phóng viên đi đến gọi tên Hà Ngộ Ngộ, còn Hà Ngộ Ngộ thì từ vụ án "thi thế trong thùng giấy" đã oanh tạc khắp mạng xã hội, đương nhiên người dân thành phố C có không ít người khen cô.

Hà Ngộ Ngộ nhìn máy quay mà gật đầu.

"Xin hỏi, cô đến thăm Đại Hoa sao?" Phóng viên nữ hỏi.

Hà Ngộ Ngộ gật đầu, "Đúng vậy."

"Vậy hai vụ án đã có tiến triển gì chưa? Có tiện tiết lộ thông tin không?" Cô phóng viên tiếp tục truy hỏi.

"Vẫn còn đang trong quá trình điều tra, nếu có kết quả, chúng tôi sẽ công bố chính thức trên trang chủ Weibo của sở cảnh sát thành phố C, mọi người có thể nhấn nút để follow nó." Hà Ngộ Ngộ nghiêm trang nói lời này.

Cô phóng viên cười, "Vâng, cảm ơn cảnh sát Hà."

Sau đó, có phóng viên khác hỏi một số vấn đề, đều bị Hà Ngộ Ngộ làm ngơ không thèm trả lời.

Các phóng viên đi vào phòng của Đại Hoa, bọn họ điên cuồng chụp Đại Hoa, sợ bỏ lỡ cái gì.

Thật ra, cũng có nhiều phóng viên có ý tốt, bọn họ cố gắng kêu gọi quyên góp tiền viện phí cho Đại Hoa, nhưng cũng có đám báo chí, bọn họ chỉ vì những bài báo hot mà làm phiền hà đến người khác.

Lúc đám người Hà Ngộ Ngộ về lại sở, lập tức tiến hành bắt giữ Đào Lực.

Bọn họ liên hệ với người nhà của Đào Lực, người nhà anh ta dường như chẳng quản đến anh ta nữa.

Hà Ngộ Ngộ lại liên hệ với vị hôn thê của Đào Lực, cũng chính là đối tượng mà anh ta tái hôn.

Lúc vị hôn thê của anh ta đi vào trong sở, cũng đã chạng vạng, Hà Ngộ Ngộ dựa vào cổng lớn xem hình của Tống Như Ca đăng trên trang cá nhân. Cô ấy ở trên một bờ biển xanh thẳm, rộng mênh mông, gió biển thổi mái tóc dài kia, Tống Như Ca đưa lưng về phía màn hình, cánh tay mảnh khảnh đặt trên tay vịn, trên bờ cát có rất nhiều cây xanh.

Hà Ngộ Ngộ cho cô một nút like.

Cũng không biết cô ấy đang làm gì nữa, hình như đã lâu rồi chưa có liên hệ với cô ấy. Hà Ngộ Ngộ click mở khung chat, cô muốn nhắn cái gì đó, nhưng nhìn thấy lịch sử trò chuyện hôm qua.

Tại sao lại có cảm giác đã lâu không liên hệ vậy?

Cô đối diện với khung chat mà phát ngốc, bỗng nhiên khung chat có chữ nhấp nháy, "Đối phương đang nhập vào...."

Quả nhiên, bên kia rất nhanh đã gửi tin nhắn qua.

[Bận?]

Vẫn là một chữ đơn giản, thế mà Hà Ngộ Ngộ nhìn chằm chằm vào cái từ này như không hiểu vậy.

Cô trả lời tin nhắn.

[Vâng, vụ án mạng có tiến triển rồi, cho nên khá vội, cô thì sao? Cũng đang bận sao?]

Ở đất nước xa xôi, Tống Như Ca nhìn thấy câu nói này cũng có chút hoảng thần, cô nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Hà Ngộ Ngộ là ba năm trước.

Lúc đó, cô đang quay một bộ phim về học viện cảnh sát, trùng hợp vào lúc đó lại nhìn thấy Hà Ngộ Ngộ đang luyện tập, vừa lúc đó ánh mắt trời thật chói chang, chiếu lên trang phục huấn luyện của Hà Ngộ Ngộ, trên người của người kia như phủ thêm một lớp ánh sáng.

Hà Ngộ Ngộ cắt tóc ngắn mặc đồng phục huấn luyện, bởi vì thường xuyên luyện tập cho nên dáng người cực kỳ tốt. Lúc đó Hà Ngộ Ngộ đang hít đất, trên chóp mũi đọng mồ hôi. Tống Như Ca ở trong phòng nghỉ cách đó không xa, quan sát cô ấy.

Khi đó Hà Ngộ Ngộ trông rất ngây ngô, so với bây giờ thì lúc đó non nớt và nghịch ngợm hơn nhiều. Bây giờ thì cô gái này đã trưởng thành hơn nhiều, nhưng có nhiều lúc... trông cũng hơi ngốc nghếch.

Bởi vì thời gian đóng phim khá ngắn, mà Hà Ngộ Ngộ đang trong giai đoạn huấn luyện thực sự rất bận, không có tâm tư nào mà đi làm chuyện khác, cũng không có điện thoại hay máy tính gì mà lên mạng xem này xem nọ, cho dù có biết ở học viện có người đến đóng phim, thì cũng không biết được cách một tấm kính, người đứng trong phòng nghỉ chính là Tống Như Ca.

Lúc ấy, Tống Như Ca như bị Hà Ngộ Ngộ câu mất hồn, sau đó đóng phim cô hay thất thần quên mất lời kịch, đây là lần đầu tiên cô vào nghề mà xảy ra tình huống như thế này, nếu không phải Tống Như Ca là người có năng lực và nhiệt huyết, chứ nếu không đã bị đạo diễn cho rằng cô cố ý.

Bây giờ, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, Tống Như Ca nhắn lại.

[Ừm.]

Cô cảm thấy bản thân trả lời như thế không thoả đáng cho lắm, lại tiếp tục nhắn thêm một tin nữa.

[Đang giao mùa, nhớ chú ý giữ ấm người với nghỉ ngơi.]

Lúc Hà Ngộ Ngộ nhìn thấy tin nhắn này, thì đang trong quá trình bắt Đào Lực.

Vị hôn thê của anh ta tên là Lý Phiêu Phiêu.

"Sao có thể! Chồng tôi làm sao mà có thể làm ra chuyện này được!" Lý Phiêu Phiêu ngồi ở trong phòng thẩm vấn lẩm bẩm, đương nhiên cô ta không tin chồng cô ta có thể làm ra chuyện này.

"Nạn nhân đã nhận ra hung thủ, hơn nữa sau khi đến thăm nạn nhân, chúng tôi đã điều tra, tất cả chứng cứ đều chỉ vào Đào Lực, còn có gì để nói nữa?" Lúc Hà Ngộ Ngộ nói câu này, thật ra cô cũng hiểu được tâm trạng của Lý Phiêu Phiêu, suy cho cùng cũng là bạn trai cô ấy yêu nhiều năm như thế, cho dù lúc trước từng ngồi tù, nhưng cô ta cũng không tin người yêu của cô ta sẽ ra là tội phạm giết người tàn nhẫn như vậy.

Lý Phiêu Phiêu hoảng loạn lắc đầu, thiếu điều óc muốn văng ra.

"Không thể nào, tuyệt đối không thể." Lý Phiêu Phiêu ôm đầu.

Hà Ngộ Ngộ rót cho cô ly nước, "Gần đây, cô có cảm nhận được Đào Lực có gì khác thường không?"

Lý Phiêu Phiêu lắc đầu, cô run rẩy uống nước, "Không có gì khác thường, vẫn như thường ngày."

"Thế còn sau cái đêm Trác Liệt bị giết thì thế nào?" Hà Ngộ Ngộ tiếp tục hỏi, cô cẩn thận quan sát biểu cảm của Lý Phiêu Phiêu, cô gái này vẫn trong trạng thái lo lắng.

Lý Phiêu Phiêu ngẫm nghĩ, "Nếu như anh ấy làm chuyện này, làm sao tôi không phát hiện ra được chứ?"

Hà Ngộ Ngộ nghiêng đầu chờ Lý Phiêu Phiêu nói tiếp.

"Tôi hoàn toàn không cảm nhận ra được anh ấy có gì khác thường, ngày xảy ra vụ án của Trác Liệt sao? Đúng là anh ấy có về nhà trễ, nhưng mà sau đó còn ôm tôi ngủ, chúng tôi còn giải quyết một số vấn đề sinh lý." Tay Lý Phiêu Phiêu cầm ly nước, cô ta lo lắng đến mức sắp bóp nát cái ly giấy.

"Còn mấy ngày hôm trước thì sao?" Hà Ngộ Ngộ hỏi tiếp.

"Mấy hôm trước, tôi không có ở thành phố C, hôm nay mới trở lại." Lý Phiêu Phiêu buông cái ly trong tay, cô vẫn không tin người cô yêu sẽ làm ra chuyện thế này, cứ cảm thấy cảnh sát đang bịa đặt.

Hà Ngộ Ngộ đứng dậy, "Vậy mấy ngày hôm nay, cô không ở nhà à?"

"Mặc dù tôi không có ở nhà, nhưng mà chồng tôi sẽ gọi video call với tôi hằng đêm, lần này anh ấy đi công tác, cũng là nhập hàng hoá cho cửa hàng của chúng tôi." Lý Phiêu Phiêu nói thêm.

"Nhập hàng hoá gì?"

"Chúng tôi đang chuẩn bị mở một tiệm mì ở Lan Châu, vẫn còn đang trong giai đoạn chuẩn bị." Lý Phiêu Phiêu vỗ đùi nói tiếp, "Cô xem đi, chúng tôi cũng sắp kết hôn rồi, anh ấy làm sao lại có thể làm ra chuyện ngu ngốc thế này được chứ!"

Hà Ngộ Ngộ đem toàn bộ tư liệu đã điều tra được cho Lý Phiêu Phiêu xem, trong đó là các manh mối đã thăm dò người dân xung quanh, còn có hình ảnh của Lý Đào được cắt ra từ CCTV, tất cả đều cho thấy anh ta bất thường. Hơn nữa, dựa vào lời khai của Lữ Thuỷ, trải qua phân tích thì mục tiêu của cảnh sát ban đầu là Đào Lực. Nạn nhân cũng đã nói người đánh cô ấy chính là người trên ảnh chụp - Đào Lực.

"Cô có biết anh ta đang ở đâu không?" Hà Ngộ Ngộ nói nhẹ nhàng, giống như muốn cho Lý Phiêu Phiêu thả lỏng, không cần căng thẳng.

Lý Phiêu Phiêu móc điện thoại ra, "Tôi gọi cho anh ấy."

"Khoan đã!" Hà Ngộ Ngộ ngăn lại Lý Phiêu Phiêu gọi điện thoại cho Đào Lực.

"Cô đang muốn báo tin à?"

Tay Lý Phiêu Phiêu run run, loại run này theo quan sát của Hà Ngộ Ngộ thì cô ấy đang sợ hãi sau khi nhìn thấy chứng cứ về vị hôn phu của cô ấy. Nhưng cô ấy vẫn còn ôm hy vọng và muốn nói với Hà Ngộ Ngộ là không thừa nhận hôn phu của cô ấy là hung thủ, nói đúng hơn là cô ấy không tin.

Hà Ngộ Ngộ xem danh bạ điện thoại của Lý Phiêu Phiêu, "Đây là số điện thoại của anh ta đúng không?"

Lý Phiêu Phiêu nhìn thoáng qua ghi chú rồi gật đầu.

"Bây giờ, cô dùng giọng nói ngày thường gọi điện thoại cho anh ta đi." Hà Ngộ Ngộ đưa điện thoại cho cô ấy, bây giờ còn có thể khống chế được cảm xúc của Lý Phiêu Phiêu, chứ không biết lúc nào cô gái này làm tình báo, báo cho Đào Lực trốn nữa.

Lý Phiêu Phiêu cầm lấy điện thoại, nhấn nút gọi sau đó mở loa ngoài.

Đào Lực rất nhanh đã bắt máy.

"Alo, vợ à." Giọng nói của anh ta rất vui vẻ, nghe không ra được lời của một kẻ sát nhân tàn nhẫn.

Lý Phiêu Phiêu có chút sợ sệt, cô nhìn qua Hà Ngộ Ngộ, giống như đem Hà Ngộ Ngộ thành bà la sát ở phủ Diêm Vương, ánh mắt của Hà Ngộ Ngộ giây tiếp theo như muốn giải quyết cô giống như vị hôn phu của cô ấy vậy.

"Chồng à, khi nào anh về?" Giọng nói của Lý Phiêu Phiêu rất mềm mại.

Đào Lực khẽ cười, "Sao vậy? Nhớ anh à?"

Trong phòng thẩm vấn và những người ngồi sau tấm kính ghi âm chịu đả kích rất nghiêm trọng.

"Đúng vậy, bây giờ anh đang ở đâu vậy?" Lý Phiêu Phiêu hỏi.

"Anh đang ở xưởng bột mì, đang xem nhà cung cấp." Bên kia Đào Lực có tiếng sột soạt.

Hà Ngộ Ngộ giơ tay lên ý bảo Lưu Dương đi sắp xếp, chuẩn bị định vị chỗ ở của Đào Lực ở thành phố nào, cảnh sát sẽ đến bắt giữ anh ta.

Lý Phiêu Phiêu lại nhìn thoáng qua người đang ngồi trên ghế - bà la sát phủ Diêm Vương.

"Anh mau về nha, về mang giúp em hai trái đào chứ." Lý Phiêu Phiêu tiếp tục nói.

Đào Lực ở bên kia im lặng, tiếp tục nói, "Đang mùa đông không có trái đào đâu."

Hà Ngộ Ngộ cảm giác không đúng, cô liếc mắt trừng Lý Phiêu Phiêu một cái.

"Em rất muốn ăn, anh mang về cho em hai trái đào đi, em rất muốn ăn." Lý Phiêu Phiêu không thèm để ý đến ánh mắt của Hà Ngộ Ngộ.

Bên kia Đào Lực không có tiếng động, nhỏ giọng hỏi, "Vợ, em làm sao thế?"

Hà Ngộ Ngộ đương nhiên nghe ra được Lý Phiêu Phiêu đang nói tiếng lóng báo tin cho Đào Lực, lập tức cắt điện thoại.

"Đem đoạn nói chuyện vừa rồi tách âm thanh, để biết được âm thanh xung quanh đó là gì, nhanh chóng định vị chỗ của Đào Lực. Nhanh lên!" Hà Ngộ Ngộ nói xong lập tức tập trung đoàn đội, chuẩn bị đi truy nã Đào Lực.

Nguỵ Mai rất nhanh đã bắt đầu phân tích vị trí của Đào Lực, hơn nữa cũng định vị điện thoại của anh ta.

"Ở nhà máy mì Đại Miên." Nguỵ Mai mang tai nghe không dây lên nói, đoàn người Hà Ngộ Ngộ đã trang bị đầy đủ vũ khí, lên xe đi bắt Đào Lực.

Nhận được tin cảnh sát ở thành phố khác cũng bắt đầu truy nã Đào Lực.

Chẳng qua Đào Lực rất thông minh, bọn họ tìm lâu cũng không thấy.

"Có thể định vị được không?" Hà Ngộ Ngộ hỏi đến, bây giờ bọn họ sắp đến chỗ Đào Lực ở.

Nguỵ Mai nói, "Không định vị được, điện thoại của anh ta ở trạng thái yên lặng, trên cơ bản là không mang theo bên người."

"Vậy truy lùng thông mạng lưới được chứ?" Hà Ngộ Ngộ hỏi.

"Được, để em thử xem."

Hiện tại, kỹ thuật này còn chưa hoàn thiện bước đầu, có thể thông qua gương mặt của con người, bắt đầu truy quét trên hệ thống, đem hình ảnh đối tượng tình nghi sàng lọc qua mạng lưới. Sau đó lại đem đối chiếu với lại CCTV nội bộ, bởi vì còn chưa hoàn thiện, cho nên Nguỵ Mai cũng chỉ dám nói thử xem thôi.

"Nhanh lên." Hà Ngộ Ngộ nói.

Lúc bọn họ đến nhà máy mì Đại Miên, thì đã không còn tung tích của Đào Lực, nhưng do anh ta vội vàng đi, nên cũng để lại nhiều manh mối.

Hà Ngộ Ngộ căn cứ vào thông tin người ở trong nhà máy cung cấp, Đào Lực lái xe đi vào một khu dân cư, Nguỵ Mai ở bên kia cũng nhận ra được chiếc xe mà Đào Lực lái, chính là chiếc xe có biển số ở thành phố khác lái vào nơi xảy ra vụ án của Đại Hoa.

"Hình ảnh qua mạng lưới có điều tra ra được không?" Hà Ngộ Ngộ hỏi tiếp.

Nguỵ Mai trả lời rất chắc chắn, "Có thể, hơn nữa anh ta ở bên trong khu dân cư."

Hà Ngộ Ngộ ừ một tiếng.

Nguỵ Mai vẫn luôn ở thành phố C để theo dõi CCTV, bởi vì cô thuộc bộ phận kỹ thuật, cho nên ở lại thành phố sẽ dễ thao tác hơn.

"Được rồi." Hà Ngộ Ngộ cùng với đội đi xuống xe, trên tay cầm súng, "Chỗ này là khu dân cư Tử Kinh, có thể điều tra được căn hộ của Đào Lực không?"

"Tra ngay bây giờ." Nguỵ Mai nói, Hà Ngộ Ngộ từ tai nghe không dây nghe được tiếng gõ bàn phím.

"B-9-12." Nguỵ Mai nói.

Hà Ngộ Ngộ tìm được toà nhà này, các cảnh sát đi theo phía sau lập tức bao vây toà nhà, cảnh sát chi viện cũng đã tới.

Cô dẫn đầu đi lên tầng 9 số nhà 12.

Quan sát hành lang và cửa có thể thấy, anh ta vừa vội vàng trở về.

Nhà anh ta trang bị cửa chống trộm, nếu muốn vào có phá cửa cũng không phá được. Hơn nữa, trong nhà Đào Lực chắc chắn sẽ có vũ khí như dao hay thứ khác, nếu tuỳ tiện xông vào, chắc chắn sẽ có đồng đội bị thương, nếu bây giờ trực tiếp bắn chết Đào Lực, thì đây là cái kết mà Hà Ngộ Ngộ không muốn thấy.

A Bổn giơ súng lên, "Bây giờ, chúng ta phải làm sao đây?"

Hà Ngộ Ngộ ra hiệu cho anh ta lùi về phía sau, chân đá vào cửa chống trộm.

"Đào Lực, anh nghe đây, chúng tôi là đội cảnh sát hình sự thành phố C, bây giờ anh đã bị bao vây, hãy đầu hàng đi!" Hà Ngộ Ngộ hét to lên.

Bỗng nhiên, cửa phát ra tiếng động lớn, giống như bị vật gì đó đụng phải.

"Cút!" Đào Lực ở bên trong hét ra.

"Nếu anh không mở cửa, chúng tôi sẽ xông vào!" A Xương dùng sức gõ cửa, sợ Đào Lực không nghe thấy.

Đào Lực vẫn cố chấp, chống lại, "Các ngươi vào đây đi!"

"Tôi chẳng cần biết các ngươi là cảnh sát cóc ghẻ gì, muốn làm anh hùng thì xông vào đây." Đào Lực rống lên, Hà Ngộ Ngộ cảm giác được cửa run lên rất nhỏ.

Giằng co hơn 10 phút, cảnh sát chuẩn bị phá cửa.

Vào lúc đang phá cửa, Đào Lực lại nói, "Dù sao, tôi cũng không sợ chết, trước khi chết kéo theo mấy tấm đệm lót lưng cũng chẳng sao! Nếu các người dám tiến vào, tôi sẽ nhảy lầu."

Bây giờ, anh ta bất chấp tất cả, dù sao cũng bị đâm đầu chảy máu, còn sợ cái gì.

"Đào Lực, anh nghe đây, chúng tôi sẽ không phá cửa." Hà Ngộ Ngộ nói, cô ra hiệu cho mọi người lui lại.

"Anh nhẫn tâm cứ thế mà bỏ lại hôn thê cùng với người nhà sao?"

Đào Lực ở bên trong không có động tĩnh gì, không biết đang làm gì.

"Cô đừng có nói mấy lời vô nghĩa với ông đây, tôi không nghe."

A Xương và A Bổn đứng một bên, không kiềm chế được nữa muốn phá cửa đi vào, cũng may bị Hà Ngộ Ngộ ngăn lại, chứ nếu đi vào không biết hậu quả sẽ ra sao. Bây giờ, bọn họ không biết được trong nhà Đào Lực có bom hay không, nhưng dao thì có.

"Vậy anh không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho cha mẹ, chẳng lẽ anh muốn cha mẹ anh cả đời này mang thân phận cha mẹ của tội phạm, không thể đứng thẳng người mà sống à?" Hà Ngộ Ngộ nói, thật ra cô biết Đào Lực còn có một người anh, lúc điều tra Đào Lực cũng đã nhìn thấy, nhưng mà bởi vì anh trai anh ta cũng không có liên quan gì hết, cho nên không điều tra kỹ.

Lúc này, Đào Lực không biết cảnh sát đã nắm giữ được bao nhiêu chứng cứ, cũng không biết ở bên ngoài có bao nhiêu người.

"Chẳng lẽ, anh đã quên căn nhà ở thành phố C, trên tường còn dán chữ hỉ sao?" Hà Ngộ Ngộ thấy Đào Lực không nói lời nào, cô tiếp tục nói.

"Các ngươi cứ xông vào đây đi." Đào Lực vẫn ngoan cố, anh ta đứng thủ sẵn ở cửa, "Bước vào một người là tôi chém một người."

Đại khái giằng co hơn 3 tiếng đồng hồ, đội Hà Ngộ Ngộ lui lại muốn tìm phương án khác.

Hà Ngộ Ngộ sắp xếp hơn 20 người ở lại khu dân cư để theo dõi, để khi Đào Lực ra khỏi cửa có thể bắt được ngay. Dưới tình huống này, chắc chắn Đào Lực sẽ không ra cửa.

Nhưng mà nhìn tính cách Đào Lực, hình như anh ta rất yêu vị hôn thê. Nếu Lý Phiêu Phiêu đến đây khuyên bảo, chắc sẽ có chút hy vọng.

"Lưu Dương, lập tức sắp xếp đưa Lý Phiêu Phiêu và cha mẹ của Đào Lực đến đây." Hà Ngộ Ngộ dựa người vào ghế xe, cô móc điện thoại ra nhìn thấy tin nhắn của Tống Như Ca gửi đến mấy tiếng trước.

Cô trả lời lại tin nhắn của Tống Như Ca:

[Cô cũng thế, tôi có việc, xong rồi lại nói tiếp.]

Lý Phiêu Phiêu cùng với mẹ của Đào Lực đến, đến bây giờ bọn họ vẫn không tin Đào Lực sẽ làm ra chuyện này.

"Cảnh sát! Các người có bắt nhầm người không!" Mẹ Đào Lực nắm lấy tay Hà Ngộ Ngộ.

Bỗng nhiên, Đào Lực từ trên lầu ném một chậu hoa xuống, nói thì chậm mà xảy ra lại nhanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play