Tạ Tư Dĩnh dựa vào nền tảng vững chắc trong quá trình học tập của mình những năm qua, kể từ đó, cô không bao giờ chú ý nghe giảng trong lớp, chỉ với chiếc bút hay cục tẩy là cô có thể ngồi nghịch cả ngày, thậm chí, đôi khi thấy những chiếc lá rung rinh ngoài cửa sổ, cô ngắm suốt buổi học. Vì thế, thầy Hồ đã không ít lần nhắc nhở cô. Đối với lời dạy dỗ của chủ nhiệm Hồ, cô luôn bỏ ngoài tai, cô còn ngày càng quá đáng hơn, miễn cưỡng chấp nhận và kiên quyết không bao giờ thay đổi, mỗi lần như vậy thầy Hồ lại rất tức giận.
Gần đây, cô dường như bị thu hút bởi Lâm Chính. Trong khoảng thời gian này, cô chơi hết sức vui vẻ, thỉnh thoảng thấy chán, cô liền đem ánh mắt đặt lên người Lâm Chính. Lúc đầu, cô thấy Lâm Chính trầm lặng. So với cậu ấy, Tạ Tư Dĩnh cảm thấy mình giống một đứa trẻ ở nông thôn hơn, còn Lâm Chính lại giống đứa trẻ được dạy dỗ tốt ở một thành phố lớn.
Bời vì điều này, cô thường xuyên quan sát cậu, muốn xem tại sao cậu có thể im lặng ngồi trong lớp suốt cả buổi học và ít khi ra ngoài chơi sau giờ học như vậy. Khi cô mới nhìn, Lâm Chính cực kì khó chịu, luôn đe doạ cô:”Đừng nhìn tớ nữa, nếu không tớ sẽ nói với chủ nhiệm Hồ rằng cậu không chú ý trong giờ.”
Tạ Tư Dĩnh cong môi nói:’’Tớ không sợ chủ nhiệm Hồ, cậu mách với thầy ấy cũng vô dụng.”
“ Vậy tớ sẽ nói thầy Hồ đổi chỗ ngồi, tớ sẽ không ngồi cùng bàn với cậu nữa.” Lâm Chính tức giận nói.
Tạ Tư Dĩnh nghe vậy, trợn tròn mắt, ngồi xổm nói: “ngoại trừ tớ ra, không ai muốn ngồi cùng bàn với cậu đâu.”
Lâm Chính tức giận đến mức không nói được lời nào, quay đầu đi làm bài tập, mặc kệ Tạ Tư Dĩnh. Thực tế, mọi người trong lớp không quan tâm nhiều về việc họ cùng bàn, nhưng Lâm Chính quá trầm tính và đam mê mãnh liệt với học tập. Nếu có ai đó ngồi cùng bàn với cậu, người đó sẽ không thể nói chuyện trong giờ, cũng không chơi với bạn sau giờ học nên mọi người trong lớp không thích ngồi cùng bàn với cậu. Trước khi Tạ Tư Dĩnh chuyển đến, cậu ấy thường ngồi cùng anh họ hoặc đơn độc
Thấy Lâm Chính không phản bác nữa, Tạ Tư Dĩnh tiếp tục chăm chú nhìn cậu. Tạ Tư Dĩnh năm trên bàn bò lên bàn nhìn Lâm Chính đang viết từng chữ một, vẻ mặt của cậu rất nghiêm túc, như thể không có điều gì hấp dẫn bằng đề kiểm tra, ngay cả khi bị Tạ Tư Dĩnh nhìn chằm chằm cậu cũng không muốn để ý tới. Hình như cậu ấy dùng sức để viết, khẽ cắn cắn môi dưới. Tạ Tư Dĩnh nhìn thẳng vào khuôn mặt Lâm Chính, đột nhiên, cô phát hiện ra người trước mặt không chỉ ngoan mà kiểu tóc còn rất gọn gàng. Tóc Lâm Chính cắt theo kiểu đầu nấm, nhưng dài hơn một chút, phần tóc phía dưới được để nguyên, dài vừa đến lông mày, toàn bộ kiểu tóc không có vẻ ương ngạnh, ngược lại, nó trông thật thư sinh, hiền lành. Dưới sống mũi gần khoé mắt có một nốt ruồi nhỏ, tuy chỉ là dấu ấn nhỏ trên khuôn mặt nam sinh trắng trẻo, dù vậy, không ngờ lại mang đến một nét quyến rũ riêng có phần nữ tính, nhưng không khiến người khác cảm thấy ẻo lả, ngược lại làm cho họ một cảm giác uyển chuyển tinh tế.
Tạ Tư Dĩnh thấy không thể tin được, làm sao có thể có người trông hiền lành, đáng yêu đến vậy? Nhưng lúc đó, cô không ngờ rằng chính khuôn mặt của người này đã lưu lại trong tâm trí cô rất nhiều năm.
Cuộc sống cứ trôi qua như vậy, Tạ Tư Dĩnh rất muốn học theo cách và chữ viết của cậu ấy, đôi khi học cả cách nói của cậu. Trong lúc học theo, rất nhiều trò đùa tự nhiên được tạo ra, thế giới của trẻ con ít phức tạp hơn rất nhiều, chính là ngay cả khi giận dỗi, tôi vẫn chơi với bạn. Bầu trời lúc đó luôn trong xanh và mọi người luôn vui vẻ.
Lúc đó, chúng ta luôn vui vẻ, không lo sợ bất cứ điều gì, chưa bao giờ nghĩ trên đời này lại có một nỗi buồn mang tên “chia ly” và trong đó có một loại chia ly là rời đi không nói lời từ biệt.
Sau khi kết thúc năm học lớp 4, trong kì nghỉ hè năm đó, mẹ của Tạ Tư Dĩnh trở về, bà ấy về để đón Tạ Tư Dĩnh lên thành phố, mẹ Tạ không nói trước với con gái mình, khi Tạ Tư Dĩnh biết chuyện, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý thì đã bị đưa về.
Lại một cuộc sống mới bắt đầu, câu chuyện cũ được tiếp tục. Tạ Tư Dĩnh không ngờ rằng cô lại bị nhiễm nhiều thói quen của Lâm Chính như vậy. Khi viết, Lâm Chính thường đắn đo suy nghĩ, cậu hay cắn cắn môi dưới… Tạ Tư Dĩnh cũng làm những hành động đó, cô nghĩ rằng thói quen này sẽ được duy trì.
Giáo viên chủ nhiệm mới rất tốt, luôn quan tâm nhiều đến Tạ Tư Dĩnh. Cô chủ nhiệm hướng dẫn Tạ Tư Dĩnh sử dụng kĩ thuật viết đúng, tư thế và kiểu chữ. Những điều mới che lấp những thứ cũ, ngay cả thói quen mà Tạ Tư Dĩnh đã cất công bắt chước từ cậu ấy cũng đang bị xoá sạch từng chút một.
Con người là loài có sự linh hoạt cao. Đôi khi, chúng ta vui mừng vì bản thân nhờ nó mà có thể thích nghi được với nhiều môi trường khác nhau. Nhưng cũng có lúc, ta lại vô cùng ghét điều này, vì nó cũng là thứ tàn nhẫn để cho chúng ta nhận ra: đôi khi ly biệt là ly biệt, ngay cả dấu vết của thói quen cũ cũng bị xoá sạch, không để lại một chút gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT