“Ngươi… ngươi có khỏe không?”

Trưởng tử nhà Tạ gia vốn lạnh lùng lãnh khốc trong mắt thế gian lúc này run lên, khẩn trương căng thẳng.

Tiêu Vô Tiêu bưng trà cho hắn: “Ngươi lúc nào cũng hỏi những câu nhàm chán.”

Tạ Hoài Duật sững sờ một lúc, sau đó như trút được gánh nặng, khôi phục lại nụ cười nhẹ nhõm. Sau đó hắn dừng lại, nghĩ gì đó, khuôn mặt nhanh chóng tối sầm.

“Ngươi một mình sống như thế nào? Có phải… ngươi…”

Có phải đã gả cho ai rồi không? Lời này hắn không dám nói ra.



Tiêu Vô Tiêu liếc mắt nhìn hắn, gõ nhẹ lên trán

“Ta sống một mình.”

Tạ Hoài Duật khẽ mím môi mỏng: “Ngươi một mình sống như thế nào?”

Một cô nương không nơi nương tựa, lại là Thất công chúa bỏ trốn, nàng ở dân gian sống như thế nào?

Tiêu Vô Tiêu dừng lại một chút, không buồn không vui: “Bệ hạ nhớ ta!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play