Dưới chân núi Aspen.
Lòng ai nấy cũng đầy bùi ngùi, cả chân núi Aspen nở đầy hoa trắng, rất nhiều Người Gác Đêm túc trực tại đây để tiễn đưa đồng đội.
Từ ngày trở thành Người Gác Đêm, họ đã chuẩn bị sẵn sàng để chết bất cứ lúc nào.
Kể từ ngày trở thành Người Gác Đêm chính thức, dù họ bao nhiêu tuổi, họ đều cống hiến hết mình cho thế giới.
Chỉ là tất cả những điều này, ngoài bọn họ ra, không ai biết cả.
Trong trận chiến này, đối với Người Gác Đêm mà nói, tổn thất quá nặng nề.
Trên sườn núi vẫn còn có người đang thu dọn chiến trường, có người đang bưng rượu, ở trên núi, dưới chân núi, vừa uống rượu, vừa tưới lên mặt đất, vừa lẩm bẩm một mình.
Trong số họ, có người mất đi đồng đội, có người mất đi anh em, có người mất đi người yêu.
Đây là chiến tranh, là cái ác ẩn trong vẻ đẹp của thế giới bình thường.
Vẻ đẹp và những năm tháng êm đềm của họ là do Người Gác Đêm gánh vác trọng trách cho họ.
Cả ngọn núi Aspen, trên chiến trường của khung đỉnh, rất nhiều người đang ngồi trên núi, mặt đất đầy hoa cúc, một bầu không khí tang thương tràn ngập toàn bộ sườn núi!
Lúc này ở dưới chân núi, trong lều của Trác Nhất Minh, Phạm Nhược Tuyết và các thành viên khác của đội 11762 bước vào lều, Trác Nhất Minh và Vương Hồng đang ngồi trong đó, thấy Phạm Nhược Tuyết và những người khác đi vào, Trác Nhất Minh ngẩng đầu lên hỏi: “Các cô cậu làm sao vậy?”

“Chúng tôi muốn rời đi trước.” Phạm Nhược Tuyết nói.
“Lê Văn Vân tỉnh rồi à?” Trác Nhất Minh vui mừng nói: “Dẫn tôi đi gặp cậu ấy.”
“Vẫn chưa tỉnh, hình như cơ thể của anh ấy đang trải qua một số thay đổi, phần lớn vết thương trên người đã hoàn toàn lành lặn, nhưng anh ấy vẫn không tỉnh lại.

Tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, dù sao đây cũng là chiến trường, điều kiện y tế không tốt lắm, tôi muốn đưa Lê Văn Vân trở về Lâm Hải, hoàn cảnh và cơ sở y tế cũng tốt hơn.” Phạm Nhược Tuyết nói.
Trác Nhất Minh suy nghĩ một lát rồi nói: “Chuyện này không có vấn đề gì, nhưng ba người kia thì phải làm sao?”
“Giờ bọn chúng vẫn không muốn thừa nhận à?” Hoàng Thi Kỳ hỏi.
“Không còn cách nào khác, lúc đó mọi người đều đang tự chiến đấu, không ai nhìn thấy rõ ràng cả, ngược lại chúng còn nói tôi đã vua oan hãm hại chúng.

Chúng thừa nhận rằng đang ở đây lên kế hoạch, nhưng lại không thừa nhận rằng đã ra tay với Lê Văn Vân, còn vu cáo tôi muốn dẹp sạch toàn bộ các cao thủ siêu cấp của Người Gác Đêm.” Trác Nhất Minh cười khổ nói: “Còn mấy người khác cũng sợ ném chuột vỡ bình nên lựa chọn đứng về phía bọn chúng, tạm thời tôi chỉ khống chế được ba người bọn chúng thôi.”
“Hừm, nếu không phải ba người bọn chúng thì chắc chắn lão đại sẽ phản ứng kịp, không thể giữ lại ba người này, trên loại chiến trường này, chúng đã tính kế ít nhất mấy trăm người của Người Gác Đêm, hơn nữa thời khắc mấu chốt còn quay qua đâm sau lưng đồng đội của mình.” Hoàng Thi Kỳ nói: “Cho dù như thế nào cũng phải giữ chúng lại, chờ lão đại tỉnh rồi hãy nói.”
Trác Nhất Minh nhướng mày, Vương Hồng bên cạnh cười nói: “Chuyện này không thành vấn đề, đợi Lê Văn Vân tỉnh lại sẽ để cậu ấy quay về tổng bộ một chuyến.

Với lại, từ lần cậu ấy tỉnh cho đến nay vẫn chưa quay về tổng bộ lần nào.”
Hoàng Thi Kỳ gật đầu nói: “Được!”
“Các cô cậu chuẩn bị khi nào thì đi?” Trác Nhất Minh hỏi.
“Càng sớm càng tốt, tình hình của Lê Văn Vân không tốt lắm, tôi lo lắng anh ấy sẽ mất trí nhớ như ba năm trước, tuy rằng tôi là người đã đánh thức trí nhớ của anh ấy, nhưng nếu anh ấy thực sự mất trí nhớ, tôi nghĩ nếu muốn dùng lại cách cũ để thức tỉnh anh ấy sẽ rất khó khăn.” Phạm Nhược Tuyết nói.
“Vậy được, tôi sẽ chuẩn bị xe cho các cô cậu ngay lập tức, sau đó cô có thể đi!” Trác Nhất Minh thở phào nhẹ nhõm nói.
Nhóm Phạm Nhược Tuyết gật đầu, họ quay trở lại lều và nhanh chóng thu xếp đồ đạc của mình, Cố Bạch vẫn còn cầm một chiếc hộp trong tay.
Bên trong chiếc hộp này là tro cốt của Sở Hạo.
Lý Thu và Phạm Nhược Tuyết đi đến bệnh xá, đặt Lê Văn Vân lên sau xe, sau đó xe từ từ lái về phía sân bay của Bắc Cảnh.
“Tôi tới Lâm Hải sẽ không đi cùng mọi người, tôi phải gửi tro cốt của Sở Hạo về, sau đó thăm nom bố mẹ của cậu ấy.

Tiếp theo tôi muốn về nhà một chuyến để thăm bố mẹ tôi, tôi sợ sẽ chết trên chiến trường, sẽ không còn gặp lại họ được nữa.” Cố Bạch nói.
Hoàng Thi Kỳ nhìn anh ta và gật đầu: “Ừ.”
“Khi nào có nhiệm vụ, tôi sẽ quay lại.” Cố Bạch nói.

Hoàng Thi Kỳ gật đầu, lúc này Lý Thu mới nhìn Doãn Nhu nói: “Dì Doãn, cháu… muốn dẫn An Nhiên đi gặp bố mẹ, nếu có thể, cháu muốn đăng ký kết hôn với cô ấy.”
Doãn Nhu nhìn Lý Thu cười như không cười, sau đó gật đầu nói: “Được, tôi sẽ làm chủ chuyện này cho cậu, gả An Nhiên cho cậu, đợi Lê Văn Vân tỉnh lại, hai người có thể tổ chức hôn lễ!”
Trương Vãn Hà cũng lẩm bẩm: “Tôi cũng về nhà thăm bố mẹ, sẵn tiện đi xem mắt luôn.”
“Ừm.” Phạm Nhược Tuyết gật đầu nói: “Còn mọi người thì sao? Có nơi nào muốn đi không? Cứ giao Lê Văn Vân cho tôi, tôi sẽ chăm sóc anh ấy, khi nào anh ấy tỉnh lại tôi sẽ thông báo cho mọi người.”
Doãn Nhu ngẩn người, nhìn ra ngoài cửa sổ, thì thào: “Từ sau khi ra khỏi khu Tội Ác, tôi vẫn luôn đi theo mọi người chấp hành nhiệm vụ, cũng chưa được đi ra ngoài một chuyến nào đàng hoàng tử tế cả, nếu có thể, tôi muốn đi du lịch một chuyến.”
Trần Tiêu xua tay nói: “Tôi vẫn ở Lâm Hải, bất cứ khi nào cũng vẫn chăm sóc cho nhau được, không muốn đi đâu cả.”
Hoàng Thi Kỳ nhíu mày nói: “Tôi cũng định sẽ ở lại với Lê Văn Vân!”
Kế hoạch của một số người đã được giải quyết xong, chiếc xe cũng đang lao vun vút trên con đường rộng thênh thang, ở Bắc Cảnh dân cư rất thưa thớt.
Xe của họ thỉnh thoảng đi ngang qua một số trạm gác của Người Gác Đêm, tất cả những người trong đó đều chạy ra chào đón họ.
Mọi người đều biết rằng anh hùng của trận chiến khung đỉnh này là Lê Văn Vân!
Quỷ vàng đã chết trong tay người này.
Khi xe của họ rời đi, Trác Nhất Minh thông báo với tất cả mọi người rằng anh sẽ xuyên qua con đường cao tốc này.
Thoắt cái đã bốn tiếng đồng hồ trôi qua, trong sân bay phía bắc, một chiếc máy bay cất cánh chậm rãi bay về phía Lâm Hải!
...
Cùng lúc đó, tại sòng bạc ngầm Yên Kinh.

Trong phòng họp, lúc này chín người ngồi đối diện nhau, Tiến sĩ T vẫn đang ngồi ở ghế vị trí chủ trì, lúc này trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ khiếp sợ
“Tôi không nghe nhầm chứ.

Tiêm quỷ vàng đã bị thằng nhóc Lê Văn Vân đó giết chết rồi ư?” Giọng của một người phụ nữ khàn khàn vang lên, dĩ nhiên, cảm giác khàn khàn này là do người đó giả bộ tạo ra.
“Đúng vậy, không nhầm, Trác Nhất Minh vẫn còn sống.” Tiến sĩ T thản nhiên nói: “Hiện tại Tiêm quỷ vàng đã chết, tiếp theo sẽ là Quỷ Đỏ, hẳn là không bao lâu nữa đâu.

Người Gác Đêm không có nhiều thay đổi, điều này hoàn toàn khác với tính toán trước đó của tôi.”
“Tôi nghĩ một số người có mặt ở đây chắc sẽ rất vui, dù sao thì mấy người và Lê Văn Vân cũng đã từng lén lút hợp tác thành công, hy vọng đặt cược lên Lê Văn Vân của mấy người đã giành chiến thắng.” Tiến sĩ T cười nửa miệng nói.
Không ai lên tiếng, tất cả đều đeo mặt nạ, không ai biết phía dưới lớp mặt nạ kia là sắc mặt như thế nào, rốt cuộc có biểu cảm gì.
“Vì vậy, chúng ta sẽ ngừng mở rộng à?” Một giọng nói cất lên.
“Phải mở rộng thì vẫn mở rộng.” Tiến sĩ T lắc đầu nói: “Vừa rồi tôi nhận được một cuộc gọi từ khu Tội Ác!”
“Hả?” Mọi người đồng loạt nhìn về phía tiến sĩ T.
“Không biết vì lý do gì mà Hodges và Minh Sùng đã đạt được một thỏa thuận, người của khu Tội Ác sẽ có thể tự do ra vào thế giới bên ngoài, đã có rất nhiều người ở đó cưỡi thuyền về rồi.” Tiến sĩ T cười nói..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play