Cuối cùng thì Người Gác Đêm đã chiến thắng, bọn họ cũng đã phải trả một cái giá quá đắt, Người Gác Đêm đã bị chết rất nhiều, đội tinh nhuệ và đội bình thường vẫn đang săn đuổi những quỷ xanh còn lại ở khắp mọi nơi.
Bọn họ chiếm được vũ khí trong tay đám quỷ tiên phong trước, đá năng lượng trong tay của đám quỷ và cả chiếc phi thuyền trên đỉnh núi nữa, đây là lần đầu tiên trong lịch sử Người Gác Đêm có một chiếc phi thuyền như vậy, có giá trị nghiên cứu rất lớn!
Tất nhiên, Lê Văn Vân không hề biết những điều này, anh đã ở bệnh xá dưới núi Alps được ba ngày ba đêm, hơn nữa vẫn hôn mê, không có dấu hiệu tỉnh lại!
May là hơi thở của anh đang từ từ ổn định, coi như đã giữ được mạng.
Hôm nay, theo thường lệ, Phạm Nhược Tuyết tới kiểm tra sức khoẻ của Lê Văn Vân, sau khi khám xong, cô cau mày bước ra khỏi phòng bệnh.
Bên ngoài, những người của tiểu đội 11762 cũng vội vàng chạy tới, Hoàng Thi Kỳ hỏi: “Thế nào, tỉnh chưa?”
Cố Bạch ở bên cạnh quấn gạc toàn thân, chống gậy, vẻ mặt đầy lo lắng.
Sau trận chiến này, anh ta đi hỗ trợ những tiểu đội bình thường, cũng bị thương nặng.
“Vẫn chưa tỉnh!” Phạm Nhược Tuyết nhíu mày, khuôn mặt tràn đầy lo âu.
“Chết tiệt, có khi nào anh ấy trở thành người thực vật không?” Cố Bạch hoảng sợ nói.
“Anh!” Hoàng Thi Kỳ đá anh ta, nói: “Nếu anh ấy mà trở thành người thực vật thì tôi sẽ thiến anh.”
“Không đến mức biến thành người thực vật đâu, chỉ là tình trạng hiện tại của anh ấy...!có gì đó không ổn, đặc biệt là bộ não của anh ấy, có phần giống với những gì anh ấy nói sau trận chiến ba năm trước.” Phạm Nhược Tuyết nói.
Đám người Lý Thu ngẩn ra.
Ngay sau đó, Cố Bạch hắng giọng, trên mặt hơi có vẻ kích động, nói: “Ý của cô là… có thể lão đại lại mất trí nhớ ư?”
“Không loại trừ khả năng này.” Phạm Nhược Tuyết gật đầu nói: “Cũng may, lần này chúng ta vẫn ở đây, không đến mức để anh ấy đi lạc.”
“Tại sao chúng ta không để cho anh ấy bị lạc, lỡ có ai đó vừa mắt anh ấy, lại làm con rể của một nhà giàu thì thật thú vị.” Cố Bạch nói với vẻ mặt xấu xa.
Sau khi anh ta nói xong, hai mắt Lý Thu và Trương Vãn Hà sáng lên.
Phạm Nhược Tuyết và Hoàng Thi Kỳ trừng mắt nhìn ba người họ, Phạm Nhược Tuyết nói không nên lời: “Hãy quan sát trước đã!”
Bên trong phòng bệnh, lỗ tai của Lê Văn Vân có thể nghe thấy rõ ràng cuộc nói chuyện bên ngoài, nhưng dù thế cũng không thể mở ra được, cảm giác thân thể dường như đang trải qua một loại biến hóa, chỉ có thể ngẩn người nằm ở trên giường, anh không biết quá trình này sẽ mất bao lâu!
Anh chỉ có thể nằm và từ từ chờ đợi.
Lúc này, sau trận đấu sinh tử, anh cảm thấy mình còn rất nhiều việc phải làm, anh muốn trở về Lâm Hải để thăm bố mẹ mình.
Anh muốn tìm ba người từ đạo trưởng Tử Liên, phải tính sổ từng tên một.
Anh còn muốn đến thành phố Tội Ác để đón Khương Vĩ về, bảo cậu ta đừng tham gia vào Người Gác Đêm.
Trận chiến này quá bi thảm, đỉnh cấp đều là vật hy sinh, tương lai Người Gác Đêm sẽ đi theo phương hướng nào, anh cũng không biết.
Thậm chí...!Anh còn muốn đến Giang Thành để gặp Nguyễn Vũ Đồng.
Anh không biết tại sao lại có suy nghĩ như vậy, nhưng quả thực anh đã hôn mê, suy nghĩ này từ đáy lòng mà ra.
Anh cứ nằm trên giường như thế, không biết phải mất bao lâu nữa.
Ngoài cửa, âm thanh tiếp tục vang lên.
“Lần này tổn thất thế nào?” Phạm Nhược Tuyết hỏi.
Hoàng Thi Kỳ trầm giọng nói: “Đội tiên phong bị tổn thất nhiều nhất, bỏ mạng hơn một nửa, còn tất cả những người siêu cấp đều sống sót, hai mươi Người Gác Đêm tiên phong của hệ Hoa bỏ mạng bảy người, còn những người gác đêm bình thường thì bỏ mạng hơn hai vạn một ngàn bốn trăm…”
Nghe thấy con số đẫm máu này, bên ngoài đều trầm mặc, trong lòng Lê Văn Vân cũng vô cùng đau đớn.
Nếu...!anh mạnh hơn, mạnh hơn đám Quỷ Vàng, đủ mạnh đến mức chỉ giết chết đám Quỷ Đỏ chỉ trong vài giây, thì cục diện của trận chiến này sẽ hoàn toàn khác.
Anh không muốn nhìn thấy người của Người Gác Đêm chết, những người này đều vì thế giới này mà hiến dâng thân mình, mà trong số những kẻ mà họ bảo vệ lại có những kẻ cặn bã.
Lúc này Lê Văn Vân không thể làm gì được, chỉ có thể nằm trên giường, không mở mắt ra được, chỉ dựa vào lỗ tai để lắng nghe mọi thứ xung quanh.
...
Ở Yên Kinh, bên trong sòng bạc ngầm, Giản Hưng chậm rãi bước vào phòng thí nghiệm.
Tiến sĩ T đang loay hoay với một thứ gì đó trong phòng thí nghiệm, khi nhìn thấy Giản Hưng quay lại, ông ta một nụ cười nở trên khóe môi, nhìn Giản Hưng và nói: “Tôi biết cái chết của Trác Nhất Minh khiến cậu rất đau buồn, dù sao ông ta cũng là người đã kéo cậu lên, nhưng...!cậu vẫn cần phải có một số quy tắc.
Cậu đi về Bắc Cảnh, tôi sẽ không cản cậu, điều kiện là cậu phải báo cáo tình hình trong Bắc Cảnh cho tôi càng sớm càng tốt, nhưng cậu đã biến mất cả ba ngày!”
Giản Hưng liếc nhìn tiến sĩ T, nhìn ánh mặt lạnh như băng của ông ta dưới lớp mắt kính, không khỏi run lên, sau đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, thản nhiên nói: “Trác Nhất Minh chưa chết!”
“Hả?” Tiến sĩ T hơi sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn Giản Hưng hỏi: “Đây là ý gì?”
“Trác Nhất Minh không chém nhát đao đó, Quỷ Vàng… đã bị Lê Văn Vân chém chết.” Giản Hưng thản nhiên nói.
“Cái gì!” Đồng tử của tiến sĩ T lại giãn ra, hoàn toàn khác với dự đoán của ông ta.
Theo tính toán của ông ta, Trác Nhất Minh đã chết rồi mới phải, lúc đó Người Gác Đêm của Hoa Hạ sẽ rơi vào tay Lê Văn Vân.
Thế giới sẽ hoàn toàn thay đổi!
Nhưng bây giờ...!dường như đã thay đổi, lão già Trác Nhất Minh lại không chết, mà cậu thanh niên Lê Văn Vân kia lại chém chết Quỷ Vàng!
“Vậy Lê Văn Vân thì sao?” Tiến sĩ T hỏi: “Có phải cậu ta đã đồng quy vu tận với Quỷ Vàng không?”
“Không, tôi không biết sau này anh ta có chết không, nhưng khi tôi rời đi, chắc chắn anh ta còn sống.” Giản Hưng thản nhiên nói.
Tiến sĩ T cau mày, sau đó nhìn Giản Hưng nói: “Liên lạc với bảy người kia, tôi muốn tổ chức một cuộc họp khẩn cấp ngay lập tức!”
...
Cùng lúc đó, ở một vùng núi hẻo lánh, trong tòa nhà công nghệ cao kia, trong một căn phòng nọ, Tứ Thiếu Yên Kinh đang nằm ở đó với khuôn mặt tím bầm.
“Mẹ kiếp, đừng để ông đây có cơ hội.
Đám phế vật nhà họ Tạ và nhà họ Lý lại dám liên hợp đánh chúng ta, có cơ hội, ông đây sẽ giết chết bọn chúng!” Hoàng Gia Gia mắng mỏ.
“Ai kêu đối phương biết võ chứ? Bình thường chúng ta đắc tội với rất nhiều người, giờ họ đã hợp tác lại rồi.” Vương Hàn Lâm ở bên cạnh nói.
“Cậu cũng biết bình thường mình xúc phạm nhiều người à.” Vương Giai Kỳ vừa mắng vừa cho họ uống thuốc: “Không biết chúng ta phải ở lại chỗ này bao nhiêu lâu nữa đây, cũng không biết tương lai sẽ đi đâu.”
“Thông báo khẩn cấp, thông báo khẩn cấp, mọi người tập trung ở cửa, hiện tại sẽ đưa mấy người về nhà.”
...
Giọng nói này vang lên ba lần liên tiếp, lúc này bốn người Vương Hàn Lâm vui mừng nói: “Định đưa chúng ta về à?”
“Chết tiệt!” Hoàng Gia Gia đột nhiên nhảy lên nói: “Chết tiệt, tao sẽ nhớ rõ thù này, sau khi quay về Yên Kinh, ông đây sẽ tìm từng đứa một tính sổ.”
Nói rồi anh ta còn chẳng thèm lấy hành lý, cứ thế lao ra cổng.
Ba người còn lại cũng hưng phấn đứng lên, lúc này tinh thần phấn chấn, trở về Yên Kinh, đây sẽ là sân nhà của bọn họ.
Vương Giai Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ lẩm bẩm nói: “Nhóm Lê Văn Vân...!thắng rồi sao?”.