“Tao muốn mày chết!” Đào Vân gào thét.
Ở khu đông của cái thành phố này, có thể nói là anh ta đi ngang mà sống!
Không một ai dám nói lời nhục mạ hay xúc phạm anh ta, nói chi là đánh vào mặt, đây lại là chuyện nghĩ cũng không dám nghĩ.
Cho đến bây giờ cũng chỉ có anh ta đánh mặt người khác, chưa từng bị người ta đánh vào mặt mình bao giờ.
Nhưng hiện tại, Lê Văn Vân lại đánh vào mặt anh ta, còn làm ra dáng điệu cợt nhã, hỏi người khác cú đánh này được mấy điểm.
Mũi anh ta tức xì khói, cả khuôn mặt trở nên nhăn nhó.
Hàn Việt đứng bên cạnh cảm thấy hứng thú nhìn màn diễn trước mặt, anh ta đánh giá Lê Văn Vân, dường như rất có hứng thú với Lê Văn Vân.
“Đao!” Đào Vân rống giận về phía bên cạnh một tiếng.
Tiếng nói vừa dứt thì có người rút đao ra, một cây đao dài sáng bóng được ném về phía anh ta.
Vẻ mặt Lê Văn Vân cũng biến sắc.
Anh có thể nhìn thấy, tên Đào Vân này thật sự là muốn đưa anh vào chỗ chết.
“Dừng tay! Đào Vân, anh dừng tay cho tôi!” Chu Linh Linh thấy vậy thì hoàn toàn cả kinh.
Lâm Khả Hân cố gắng tránh thoát, nhưng người bên cạnh cô ta lại ôm chặt cô ta nói: “Khả Hân, cô đừng tham gia, thằng nhóc này là tự mình tìm cái chết thôi.
”
Đào Vân cầm đao, ánh mắt nhìn chằm chằm Lê Văn Vân.
Mà vẻ mặt Lê Văn Vân cũng rất đề phòng, anh định tìm cách chạy trốn.
Vốn dĩ muốn đến đây xem có thể tìm hiểu chút tin tức nào không, thế mà không nghĩ sẽ quậy thành bộ dạng như này.
Nếu thật sự chết ở đây, chết trên tay một tên phế vật như Đào Vân thì thật sự không còn gì để nói.
“Mày chết đi cho tao!” Đào Vân nổi giận gầm lên một tiếng, trực tiếp bổ tới một đao về phía Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân biến sắc, cả người muốn lăn qua một bên để tránh thoát.
Cùng lúc đó, người đàn ông mang mắt kính lại lần nữa cười hiểm, ngăn chặn đường đi của Lê Văn Vân.
“Hỏng rồi!” Mặt Lê Văn Vân biến đổi.
Nhìn thấy trường đao ngày càng gần, trong phút chốc, Lê Văn Vân cảm giác được trong thân thể mình giống như có gì đó đang thức tỉnh vậy.
Chân khí đã biến mất hơn một tháng nay của anh, dường như đã trở lại.
Trong khoảng thời gian ngắn, cả người Lê Văn Vân có hơi chờ mong, dưới tình huống đang bị chặn kín đường, anh không thể làm gì khác là lăn một vòng tại chỗ để tránh thoát đao này.
Lúc này trong thân thể anh, khát vọng trỗi dậy của nguồn sức mạnh đó ngày càng lớn.
“Thật sự có thể! Thật sự có hiệu quả!” Lê Văn Vân thở hắt ra.
“Chân khí khôi phục rồi, khôi phục được thì ông đây đánh chết toàn bộ bọn mày.
” Trong lòng Lê Văn Vân vừa rống giận vừa chờ mong.
Truyện Thám Hiểm
Tuy vậy phản ứng của anh cũng rất nhanh nhạy, cả người sau khi lăn một vòng trên mặt đất thì chạy về phía bên cạnh.
Bên này trước đó là Hàn Việt đứng, có điều dường như Hàn Việt cố ý thả đường lui, hoặc là nói anh ta muốn xem trò vui, và thời điểm Đào Vân rút đao ra, anh ta đã nhường chỗ.
Một đao này của Đào Vân chém vào không khí, tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho Lê Văn Vân như thế, anh ta lại đuổi theo lần nữa.
“Thình thịch! Thình thịch…”
Nhịp tim Lê Văn Vân rất nhanh, anh cảm giác được chân khí của mình có thể sẽ phát ra bất cứ lúc nào.
“Ầm!”
Ngay trong chớp mắt, cánh cửa lớn đột nhiên bị người ta đẩy ra.
“Mấy người các anh thật to gan nhỉ, vậy mà lại dám ở trong nhà ăn chúng tôi đánh nhau, tôi ở bên ngoài mà đã cảm giác được dao động của chân khí rồi.
” Ở cửa, một người phụ nữ mặc đồng phục đi vào, ánh mắt cô ta lạnh như băng.
Lê Văn Vân vì đang chạy trốn nên đưa lưng về phía người này.
Trong khoảnh khắc người này xuất hiện, anh cảm giác được luồng chân khí mới vừa nãy như muốn phá kén mà ra bỗng nhiên biến mất không thấy đâu.
Anh nhíu mày, quay đầu nhìn thoáng qua, vừa liếc mắt anh đã cảm thấy sửng sốt, bởi người này lại là một trong mấy người hầu của Doãn Nhu.
Có điều khác hẳn so với bộ dạng quyến rũ trước mặt Lê Văn Vân và Lý Thu, lúc đối mặt với người khác, cô ta mang một dáng vẻ rất lạnh lùng.
“Chị An Nhiên!” Tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn về phía cửa.
Người phụ nữ này tên là An Nhiên, gương mặt xinh đẹp, ánh mắt từ từ quét nhìn toàn cảnh rồi đến cây đao mà Đào Vân đang cầm.
Đào Vân bị ánh mắt cô ta quét đến thì rùng mình cả người.
Đến khi ánh mắt cô ta dừng lại trên người Lê Văn Vân đang chật vật, đột nhiên vẻ mặt cô ta ngớ ra.
Chỉ vài giây ngắn ngủi, cô ta đưa tầm mắt đặt trên người Đào Vân, nói: “Vậy nên, là anh ra tay?”
Trán Đào Vân lập tức đổ mồ hôi lạnh như suối.
“Tôi…tôi…” Đào Vân vội vàng nói: “Chị An Nhiên, là thằng nhóc này nói chuyện lỗ mãng với tôi, nên tôi mới không nhịn được mà ra tay, lúc ấy đang tức giận tôi mới xuống tay trong này, thật sự xin lỗi, rất xin lỗi chị, tôi sẽ kéo thằng nhóc này ra ngoài để giải quyết.
”
An Nhiên nhướng mày nhìn về phía Lê Văn Vân, lúc này ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía An Nhiên, thậm chí phần lớn người ở đây cũng không chú ý đến Lê Văn Vân, ngoại trừ Chu Linh Linh và Lâm Khả Hân.
Hai người này tuy bị kéo nhưng ánh mắt họ vẫn luôn nhìn Lê Văn Vân, các cô đang lo lắng liệu Lê Văn Vân có xảy ra chuyện gì không.
Vì thế nên hai người phát hiện ánh mắt Lê Văn Vân và An Nhiên chạm nhau.
Sau đó cánh môi Lê Văn Vân hơi hé, làm khẩu hình miệng.
Các cô hiểu được Lê Văn Vân có ý gì, cũng giống thế, An Nhiên cách đó không xa cũng nhìn ra được ý định của Lê Văn Vân.
“Giết!”
Đúng, khẩu hình mà Lê Văn Vân nói với An Nhiên chính là chữ này.
Vừa mới nãy, hiển nhiên là Đào Vân muốn đưa Lê Văn Vân vào chỗ chết, vậy tất nhiên Lê Văn Vân cũng sẽ không nương tay với anh ta.
Cả hai người Lâm Khả Hân và Chu Linh Linh đều ngây ra, các cô không nghĩ đến Lê Văn Vân lại nói ra khẩu hình chữ này, hơn nữa… còn là nói với An Nhiên.
An Nhiên là người nào chứ, cao thủ đứng thứ mười hai của Địa bảng đấy! Là người của Doãn Nhu.
Ánh mắt hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía An Nhiên.
Sau khi nhận được ý muốn của Lê Văn Vân, cô ta ngẩng đầu nhìn về phía Đào Vân, nhẹ nhàng nói: “Ở trong nhà hàng chúng tôi mà dám rút đao, còn muốn giết người trong đây, một câu xin lỗi của anh thế là xong rồi sao?”
Đào Vân hơi sửng sốt, trong lòng anh ta có một suy nghĩ rất đáng sợ.
“Chị An Nhiên!” Lúc này, Hàn Việt nói: “Coi như nể mặt mũi của tôi và còn ông nội tôi nữa, chuyện này quả thật là thằng nhóc này không hiểu chuyện mà, nó là một nhân viên phục vụ thôi mà lại chạy đến trước mặt chúng tôi giả bộ…”
“Bốp!”
Lời nói của anh ta còn chưa nói hết, An Nhiên đã bước một bước đến trước mặt Hàn Việt, sau đó giơ tay tát lên mặt Hàn Việt.
Hàn Việt bị đánh ngã khỏi ghế, nằm trên đất, miệng phun một ngụm máu còn có gãy cả hai cái răng.
“Có chuyện của anh hả? Mặt mũi của anh đáng mấy đồng tiền?” An Nhiên khinh thường.
Sau đó cô ta quay đầu nhìn về phía Đào Vân, tay vừa động, Đào Vân nắm chặt trường đao của mình, nhưng lập tức đã bị An Nhiên đoạt mất đao, An Nhiên trở tay đặt ngược đao lên cổ anh ta.
“Tôi…” Lần này, Đào Vân thật sự đã hoàn toàn sốt ruột.
Quả thật ở nhà hàng này chưa từng có người dám gây sự.
Vừa nãy đúng là anh ta hoàn toàn không nhịn được nên mới ra tay, anh ta vốn tưởng rằng nhiều nhất sẽ bồi thường chút tiền hoặc nói lý lẽ một chút là được.
Dù sao thì cha anh ta, ở khu đông, thậm chí là toàn bộ khu Tội Ác này cũng là người có uy tín nhất định, mặc dù là Doãn Nhu, đoán chừng cũng phải nể mặt một hai phần.
Thế nhưng anh ta không biết, Lê Văn Vân chính là Lê Văn Thanh, người đàn ông năm năm trước làm cả khu Tội Ác phải run rẩy.
Anh ta càng không biết, An Nhiên sẽ nghe lời Lê Văn Vân.
Lúc này nội tâm anh ta đầy sợ hãi, trên mặt đã toàn là mồ hôi, anh ta quỳ gối xuống đất: “Chị An Nhiên, em biết sai rồi, em thật sự sai rồi.
”
“Chuyện đã làm rồi, thì phải trả giá đắt!” An Nhiên cười khẩy một tiếng, cổ tay nhúc nhích, trường đao trong chớp mắt đã cắt vỡ cổ họng Đào Vân.
.