Lúc này trong căn phòng là một bầu không khí yên tĩnh.
Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn Lê Văn Vân, bọn họ gần như không nghĩ đến Lê Văn Vân sẽ nói chuyện với đám người như vậy.
Trong lúc nhất thời Đào Vân cũng không kịp phản ứng!
Còn trong lòng Lâm Khả Hân và Chu Linh Linh đồng thời hiện ra cùng một suy nghĩ.
“Không ổn!”
Đúng vậy, trong khoảng thời gian ngắn, lòng bọn họ đều cuống cả lên.
Nháy mắt trong giây tiếp theo, bọn họ nhìn thấy cảm xúc biến hóa trên gương mặt của Đào Vân, mới đầu là kinh ngạc, sau đó từ từ trở nên nhăn nhó, rồi lập tức biến thành tức giận.
Còn ở đối diện Lê Văn Vân, người đàn ông đang đeo kính nhưng ánh mắt tựa rắn độc, khóe miệng còn nở ra một nụ cười rồi lẩm bẩm: “Có chút thú vị!”
Đào Vân nhìn chằm chằm Lê Văn Vân, rồi thấp giọng nói: “Mày… má nó mày nói lại lần nữa thử xem!”
Lê Văn Vân bĩu môi, khinh thường nói: “Tôi nói anh nghe lời anh ta như thế, vậy anh có phải chó anh ta nuôi không hả? Nếu là chó anh ta nuôi thật vậy anh dựa vào đâu mà bảo tôi nhường chỗ là phải nhường chỗ, ông đây mắc gì phải nghe lời một con chó chứ hả.
Còn nếu anh không phải chó anh ta nuôi vậy anh ta còn chưa nói gì mà anh lại ở đây sủa oăng oẳng, mà lại còn sủa rất vui vẻ như vậy để làm gì!”
Đào Vân nghe đến đây đã tức giận đến mức tròng mắt cũng sắp bị trừng rớt ra ngoài, anh ta nhìn chằm chằm Lê Văn Vân nói: “Thằng nhóc này, mày chỉ là một nhân viên phục vụ ở quán bar thôi mà lại dám nói chuyện thái độ như thế với tao, tao muốn mày chết!”
Vừa nói xong, anh ta đột nhiên đưa tay về hướng Lê Văn Vân.
Chu Linh Linh tưởng rằng Lê Văn Vân chưa từng tập võ nên vội vàng đưa một tay ra đỡ, chặn lại cánh tay của Đào Vân.
Lâm Khả Hân lập tức nhanh chóng kéo Lê Văn Vân một cái nói: “Lê Văn Vân, nhanh nói xin lỗi với Đào Vân đi!”
Nếu như nói thế lực của Phất Lai là thế lực mạnh nhất ở khu tây, vậy thì thế lực của cha Đào Vân chính là thế lực mạnh nhất ở khu đông, chỉ đứng sau Doãn Nhu.
Nếu như chọc vào Đào Vân, kết cục của Lê Văn Vân sẽ không được tốt lành gì cho cam.
Thế nên Lâm Khả Hân mới vội vàng muốn Lê Văn Vân xin lỗi.
Chu Linh Linh cũng nói theo: “Đào Vân, Lê Văn Vân không hiểu quy củ ở đây cho lắm, vừa nãy anh mở miệng cứ nhằm vào anh ấy, anh ấy vì tức giận nên mới nói những lời như thế, coi như anh nể mặt tôi mà cho qua chuyện này đi.
”
“Bỏ qua?” Đào Vân nghiến răng nói: “Ông đây từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai nói như thế, thằng nhóc này lại dám ở trước mặt tôi diễu võ dương oai như thế, một thằng phục vụ quán bar mà còn dám làm vậy thì mặt mũi tôi để đâu.
”
“Muốn tôi bỏ qua cho anh ta một mạng, cũng được, vừa nãy anh ta nói tôi là chó đúng không, bây giờ anh ta quỳ xuống trước mặt tôi, học tiếng chó sủa nửa tiếng đi, cái mạng này tôi có thể miễn cưỡng cho qua.
”
Hàn Việt khẽ cười, anh ta sờ sờ lỗ mũi, nhìn Lê Văn Vân nói: “Ý kiến này không tồi đấy!”
Những người khác cũng ồn ào bàn tán.
Sắc mặt Chu Linh Linh và Lâm Khả Hân cũng đều hơi biến đổi.
Hiện giờ hai người các cô đang ở trong tình trạng cưỡi trên lưng hổ, khó mà xuống được, các cô đã bắt đầu hối hận khi đưa Lê Văn Vân đến đây.
“Đào Vân, anh…” Chu Linh Linh nghiến răng.
Lúc này Đào Vân lại lên tiếng: “Đương nhiên, nếu như cô có thể làm bạn gái tôi, có lẽ tâm trạng tôi khá hơn một chút, vậy chuyện này có thể dễ dàng cho qua.
”
“Cô ấy làm bạn gái anh?” Hàn Việt nói: “Tâm trạng của anh thì tốt đấy, nhưng lúc đó tâm trạng tôi thì không tốt được như thế, có lẽ tôi sẽ bắt thằng nhóc này học tiếng chó sủa một tiếng đồng hồ tôi mới đồng ý bỏ qua cho nó.
”
“Hơn nữa trước đó đã nói là cùng cạnh tranh, mà giờ anh lại một mình uy hiếp Linh Linh ư!” Hàng Việt trừng mắt nói.
Đám người nói chuyện như thể là ăn chắc Lê Văn Vân vậy.
“Tao bảo mày học tiếng chó sủa, mày nghe không hiểu à?” Đào Vân thấy bộ dạng Lê Văn Vân không để tâm chút nào, thậm chí không có chút nào là sợ hãi, trong lòng anh ta tức giận.
Lâm Khả Hân cắn răng nói: “Đào Vân, Hàn Việt, cứ thế đi, bây giờ tôi và Linh Linh đưa Lê Văn Vân đi, làm mọi chuyện rối thành thế này ở đây ai cũng không muốn, hơn nữa cũng là do bản thân các anh liên tục chèn ép Lê Văn Vân.
”
“Tôi chèn ép nó? Tôi nói không phải sự thật à? Anh ta không phải là nhân viên phục vụ quán bar à?” Đào Vân ghét bỏ nhìn Lê Văn Vân.
Nói xong, anh ta không quản Chu Linh Linh nữa, trực tiếp đưa tay bắt lấy Lê Văn Vân.
Nếu như là trước kia, Lê Văn Vân có cả hàng vạn cách để tránh đi, nhưng lúc này trong cơ thể anh không thể điều động một chút chân khí, anh hoàn toàn không có cách nào né tránh, cả người lập tức bị Đào Vân bắt, đồng thời chân khí trên người Đào Vân huy động mạnh mẽ, Lê Văn Vân lảo đảo lui về sau nhưng bị anh ta đánh đụng lên vách tường!
Trong chớp mắt, máu trong người anh cuồn cuộn dội ngược.
Cái đánh này của Đào Vân, nhìn từ cường độ chân khí mà nói thì Lê Văn Vân đoán chừng đó ở mức trung cấp.
Lê Văn Vân hoàn toàn không nghĩ tới, lại có một ngày anh bị một người như thế này khi dễ.
Anh nhìn Chu Linh Linh và Lâm Khả Hân.
Chu Linh Linh và Lâm Khả Hân vội chạy đến đỡ Lê Văn Vân đứng lên, đồng thời đưa Lê Văn Vân ra phía sau che chở, Chu Linh Linh nói: “Đào Vân, anh thật sự muốn xé rách mặt mũi với chúng tôi hả?”
“Chuyện này không liên quan đến các cô, tôi chỉ nhằm vào thằng nhóc này thôi.
” Đào Vân nói.
Lúc này, có hai nữ sinh đi đến, họ kéo Lâm Khả Hân và Chu Linh Linh ra.
Vẻ mặt Chu Linh Linh khó coi: “Là các anh bảo tôi mang anh ấy đến, sau khi mang đến thì lại bị các anh chèn ép, các anh thật quá đáng, tôi sẽ nhớ kỹ chuyện này!”
Lâm Khả Hân cũng phì một hơi: “Nếu các anh thật sự muốn làm thế, sau này các anh tụ tập, tôi và Linh Linh sẽ không tham gia nữa.
”
Cô ta hi vọng có thể mượn lực lượng của hai người, cố gắng giúp đỡ được cho Lê Văn Vân.
Sau đó hai người nhìn về phía Lê Văn Vân, phát hiện Lê Văn Vân dựa trên vách tường, còn cười cười với hai người.
“Tên ngốc này!” Trong lòng Chu Linh Linh mắng một câu, nhưng thật ra cũng đang sốt ruột lên.
Đào Vân nhìn chằm chằm Lê Văn Vân nói: “Rất tốt, còn cười được, chờ lát nữa tao sẽ để mày muốn khóc cũng không được! Tao cho mày cơ hội để mày học tiếng chó sủa mà mày không muốn, vậy… Hôm nay để lại mạng mày ở đây đi!”
Nói xong, anh ta trực tiếp đánh một quyền về phía Lê Văn Vân.
Mặc dù Lê Văn Vân không có chân khí, nhưng bản năng chiến đấu vẫn còn, anh nghiêng người muốn né tránh.
Ngay lúc này, người đàn ông đeo kiếng không biết xuất hiện bên cạnh Lê Văn Vân từ bao giờ, thấy Lê Văn Vân muốn né qua bên đây, anh ta cười hiểm một tiếng, đẩy Lê Văn Vân.
“Ầm!”
Lê Văn Vân nghiêng đầu tránh được nhưng bả vai cũng bị đánh một quyền rất mạnh.
Trên vai truyền đến một cơn đau kịch liệt.
“Lê Văn Vân!” Chu Linh Linh và Lâm Khả Hân kinh hãi.
Thế nhưng khiến mọi người kinh ngạc đó là, Lê Văn Vân không hề kêu rên một tiếng, thậm chí còn không nhíu cả mày.
Anh cứng rắn đón một quyền này, sau đó đưa tay lên.
Không ai nghĩ đến, dưới tình huống như thế, Lê Văn Vân lại có ý muốn đánh trả, bọn họ đã nhìn ra Lê Văn Vân không có chút chân khí nào.
Bao gồm cả Đào Vân, anh ta căn bản không nghĩ Lê Văn Vân sẽ đánh trả nên không hề tránh né.
Dưới tình huống như thế, Lê Văn Vân giơ tay đánh một cái tát trên mặt Đào Vân.
“Bốp!”
Âm thanh thanh thúy vang lên, vang vọng trong cả căn phòng.
Trong chớp mắt, không khí trong phòng lại trở nên an tĩnh, mọi người ngạc nhiên nhìn Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân bĩu môi, sau đó nhìn về phía Chu Linh Linh và Lâm Khả Hân, nhếch mép hỏi: “Cái tát này, đánh được bao nhiêu điểm?”
Vẻ mặt Chu Linh Linh và Lâm Khả Hân nghệch ra.
Mặt Đào Vân nhanh chóng sưng đỏ lên, khóe mắt anh ta như muốn nứt ra, hốc mắt đỏ bừng: “Tên khốn… tao muốn mày chết!”.