Trong con ngõ, mấy cái bàn gỗ được kê trên mặt đất, có bốn người đang quây quanh bàn.
Đó là Đỗ Tịch Tịch, Diệp Mộng, Vưu Tường và một cô gái ăn mặc rất già dặn.
Đỗ Tịch Tịch nhìn thấy Trần Hiểu Nguyệt thì kinh ngạc nói:
“Sao cô lại ở cùng một chỗ với Lê Văn Vân?”
Trần Hiểu Nguyệt cười cười nói:
“Anh ấy đến quán cyber coffee của tôi, thuận tiện giúp tôi giải quyết chút phiền phức, nên tôi muốn mời anh ấy đến chỗ thầy Từ ăn cơm.
Mong thầy Từ có thể nấu cho chúng tôi ăn một bữa!”
Nói xong, cô nhìn vào bên trong rồi hỏi: “Thầy Từ đâu rồi?”
“Mới nãy đã báo cho học trò của ông ấy rồi.
Thầy Từ vẫn đang ngủ, chắc bây giờ cũng dậy rồi.” Đỗ Tịch Tịch nói.
Lê Văn Vân bật cười rồi nói: “Bây giờ chỗ này cũng chỉ có mấy người chúng ta, hẳn là sắp được ăn rồi.”
“Cũng chưa chắc đâu.” Trần Hiểu Nguyệt thở dài nói:
“Thầy Từ có muốn xuống bếp hay không, còn phải xem ông ấy có thấy chúng ta vừa mắt hay không.
Nếu như vừa mắt, ông ấy mới nấu, nếu không thì ông ấy sẽ không làm.
Hơn nữa, có thể lần này ông ấy thấy anh thuận mắt nhưng lần sau thì chưa chắc đã thế.”
“Tính cách gàn dở quá đấy.” Lê Văn Vân không nói gì, âm thầm nói trong lòng: “Mẹ kiếp, thấy tính tình còn gàn dở hơn đám ông bà già Người Gác Đêm kia.”
Vưu Tường ngồi bên cạnh bĩu môi nói: “Chẳng phải chỉ là một đầu bếp thôi sao, chỉ cần đưa tiền đủ nhiều, tôi không tin ông ta không làm!”
Anh ta vừa nói xong, sắc mắt mọi người đều thay đổi, Đỗ Tịch Tịch vội vàng nói:
“Anh Vưu Tường đừng nói như vậy mà, thầy Từ không phải loại người hám tiền của đâu, hơn nữa ông ấy cũng không thiếu tiền…”
Vưu Tường cười nhạo, nhưng mà anh ta vẫn nể mặt Đỗ Tịch Tịch nên không nói tiếp nữa.
“Vốn dĩ nghe Tịch Tịch nói hôm nay đưa mấy người bạn đến chỗ tôi ăn cơm, tôi còn định chuẩn bị cho mấy người một bữa thịnh soạn.” Đúng lúc này, một giọng nói hào sảng vang lên.
Ngay sau đó, một ông già tóc hoa râm nhưng gương mặt hồng nhuận đi ra từ một căn phòng nhỏ bên cạnh.
Ông ấy mặc một bộ quần áo đầu bếp màu trắng, đi bên cạnh còn có người đàn ông trung niên khoảng ba mươi tuổi, tuy rằng ở trong ngõ như vậy, nhưng quần áo đầu bếp của ông lại tương đối sạch sẽ, trắng tinh không tì vết.
Sắc mặt Đỗ Tịch Tịch hơi đổi, cô vội vàng cười nói: “Ông ơi, anh bạn này của cháu không hiểu quy tắc của ông, ông cũng đừng tính toán với anh ấy!”
Thầy Từ nhìn thoáng qua Vưu Tường, nói với giọng điệu hờ hững: “Quán tôi hôm nay không mở, mời các vị về cho!”
“Năm mươi nghìn!”
Đúng lúc này, Vưu Tường giơ năm ngón tay ra, thản nhiên nói: “Ông nấu cho tôi bữa này, tôi cho ông năm mươi nghìn.”
Thầy Từ đột nhiên quay đầu nhìn anh ta.
Vưu Tường lộ ra vẻ châm chọc, thấy thầy Từ tức giận lại nói: “Một trăm nghìn!”
“Thằng ngu ngốc này!” Lê Văn Vân ngồi bên cạnh không nhịn được âm thầm mắng trong lòng một câu.
Vưu Tường là con nhà giàu, cảm thấy trên thế giới này, không có ai là không tham tiền, tiền có thể đối phó hết tất thảy mọi việc, chỉ là anh đưa có đủ hay không thôi.
Hai người Đỗ Tịch Tịch và Trần Hiểu Nguyệt cau mày.
Nghe được câu nói của Vưu Tường, cả người thầy Từ phát run.
“Hai trăm nghìn!” Vưu Tường tiếp tục tăng giá.
Đồng thời anh ta cũng khiêu khích nhìn về phía Lê Văn Vân, giống như muốn nói rằng: “Anh có thể đưa được nhiều tiền như vậy không?”
“Đúng là miệng còn hôi sữa, khinh người quá đáng!” Thầy Từ đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, đi thẳng về phòng bên.
Người đàn ông trung niên vẫn đứng bên cạnh ông ấy thản nhiên nhìn Vưu Tường rồi nói:
“Thầy tôi đi nghỉ, hôm nay không mở quán, cũng không nấu ăn, mời các vị về cho.
Hơn nữa, những người hôm nay, sau này cũng đừng đến quán ăn cơm nữa.
Từ hôm nay trở đi, chỗ chúng tôi sẽ không tiếp đãi bất kì ai trong nhóm các vị.”
Nói xong, ông ta nhìn sang Vưu Tường, rồi nói: “Nhóc con, có thể cậu là người có tiền, nhưng trên thế giới này, có rất nhiều chuyện mà tiền không giải quyết được, chúng tôi không dám trêu chọc mấy người có tiền, nhưng chúng tôi có quyền lựa chọn nấu cho ai ăn.”
Mấy người Đỗ Tịch Tịch biến sắc!
Vưu Tường chế giễu nói: “Chẳng phải chỉ là một đầu bếp thôi sao? Không ăn thì không ăn, chúng ta đi thôi, chẳng phải đổi chỗ khác ăn cũng giống nhau sao.”
Đỗ Tịch Tịch và Trần Hiểu Nguyệt đều nhíu mày, Đỗ Tịch Tịch nhìn thoáng qua Vưu Tường, nói: “Anh Vưu Tường, câu này của anh hơi quá đáng rồi đấy.”
Trần Hiểu Nguyệt cũng thở dài một hơi mà nói: “Lê Văn Vân, chúng ta đi thôi, xem ra hôm nay không được may mắn lắm.”
Vưu Tường vẫn giữ nguyên bộ dáng chẳng có gì to tát.
Đúng vậy, trong mắt anh ta, một đầu bếp thôi mà, vờ vịt thanh cao trước mặt anh ta làm gì chứ.
“Có lẽ, tôi có cách để thầy Từ nấu cho chúng ta.” Đúng lúc này, Lê Văn Vân đột nhiên nói.
Mấy người còn lại đều nhíu mày nhìn anh.
Vưu Tường cười giễu cợt một tiếng: “Tôi đập hai trăm nghìn mà ông ta còn chẳng chịu làm, anh thì có cái gì đây? Lúc trước anh ở Giang Thành khiêng gạch, chẳng lẽ bây giờ anh nghĩ khiêng mấy khối gạch trong phòng ông ta là được hả?”
Đôi mi thanh tú của Diệp Mộng khẽ nhíu lại, nhìn sang Lê Văn Vân.
Đỗ Tịch Tịch vội vàng nói: “Lê Văn Vân, bỏ đi vậy, bây giờ thầy Từ đã gai mắt với chúng ta rồi, anh đừng làm mọi thứ rối thêm nữa, có được không?”
“Dù sao thì bọn họ cũng đã nói rằng sau này không bao giờ tiếp đãi mấy người các cô nữa, kết quả tệ nhất cũng chỉ đến thế là cùng.” Lê Văn Vân tủm tỉm cười nói: “Đúng rồi, vừa nãy tôi thấy tay phải của thầy Từ cứ run mãi,, có phải hồi còn trẻ bị thương gì không?”
Người đàn ông trung niên đứng cạnh cửa nghe thấy lời nói của Lê Văn Vân thì lông mày nhíu lại.
Đỗ Tịch Tịch thở dài một tiếng nói: “Ừ, lúc trước thầy từ làm đầu bếp chính trong một quán ăn Trung Quốc ở Michelin, sau này quen với bố tôi, rồi hai người trở thành anh em kết nghĩa, sau đó bố tôi mời ông ấy vào khách sạn Vạn Hào làm việc...”
Khách sạn Vạn Hào là một trong những sản nghiệp trong nhà Đỗ Tịch Tịch.
“Sau khi đến khách sạn, với khả năng làm bếp của ông ấy, sản nghiệp nhà chúng tôi ngày một phát triển, hoàn toàn không có đối thủ cạnh tranh.
Cũng là lúc ấy, sản nghiệp ngành ăn uống của nhà Trịnh Hòa bị tác động nên bọn họ sẵn sàng chi rất nhiều tiền để cướp được thầy Từ về tay...”
Đỗ Tịch Tịch nói đến đây thì cười khổ một tiếng: “Đương nhiên là thầy Từ không chịu.
Sau này tay phải của ông ấy bị thương, cuối cùng không cầm được dao nữa… ông ấy nản lòng thoái chí, lui về ở ẩn, thi thoảng ở ngõ nhỏ này nấu ăn…”
Lông mày Lê Văn Vân hơi gợi lên.
“Ông ta đã không cầm được dao, hẳn là cũng không nhấc nổi nồi.” Vưu Tường khinh miệt nói: “Anh chẳng tin ông ta có thể nấu được món gì ngon.”
Đỗ Tịch Tịch nhíu mày nói: “Hiện giờ, tất cả nguyên liệu những món ăn ở đây đều do thầy Từ tự mình phối hợp và chế ra, sau đó đầu bếp Tần sẽ đến làm, đầu bếp Tần Hoa là học trò giỏi nhất của thầy Từ...”
Dứt lời, cô ấy liếc nhìn về người đàn ông trung niên đang đứng ở cửa.
Người đàn ông trung niên hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Vưu Tường nhìn thoáng qua ông ấy một cái, sau đó cười như không cười nhìn Lê Văn Vân và nói: “Không phải anh nói có cách để chúng ta được ăn cơm sao? Anh hỏi một câu như thế này chẳng khác nào xé vết sẹo của người ta ra.”
Lê Văn Vân không để ý đến anh ta, anh tiến lên một bước đến trước mặt người đàn ông trung niên, đủ gần để hai người có thể nghe thấy lời anh nói:
“Tay phải của thầy Từ bình thường vẫn ổn phải không, chỉ là không thể dùng sức được, càng dùng sức càng không được.”
Tần Hoa nhìn Lê Văn Vân rồi hỏi ngược lại: “Nếu vậy thì đã sao?”
“Ông có thể vào nói với thầy Từ rằng, tôi có cách giúp ông ấy có thể cầm dao trở lại.
Không chỉ cầm mà chặt chém khắp nơi cũng không vấn đề gì.” Lê Văn Vân tủm tỉm nói.
Phản ứng đầu tiên của Tần Hoa là ngẩn ra, sau đó nở một nụ cười rất lạnh, nói: “Sau khi thầy Từ bị thương, chúng tôi đã tìm đến tất cả các bệnh viện lớn nhỏ ở trong nước, cũng tìm đến nhiều danh y giấu mình.
Tất cả bọn họ đều không có cách nào để chữa trị, có nghe được một phương pháp có khả năng hồi phục, nhưng cách chữa này quá mơ hồ, vốn không...”
“Quỷ môn mười ba châm.” Lê Văn Vân bình tĩnh mở miệng.
Nghe thấy câu này, đồng tử Tần Hoa co rút lại.
Nhìn về phía Lê Văn Vân rồi hỏi: “Làm sao cậu biết?”
“Trường hợp của ông ấy, là do kinh mạch bị thương tổn, mà về việc chữa trị vấn đề này, đương nhiên thứ ấy là thứ thần kỳ nhất.” Lê Văn Vân thấp giọng nói.
Sắc mặt Tần Hoa không biểu hiện gì, ông nhìn Lê Văn Vân rồi nói: “Anh có thể làm được à?”
“Tất nhiên là tôi không biết rồi, nhưng mà tôi quen một người biết.
Hơn nữa còn chắc chắn mười phần, có thể chữa khỏi cho ông ấy.” Lê Văn Vân tủm tỉm đáp lại..