Đóng cửa quán bar, Trần Hiểu Nguyệt ấn nhẹ vào chiếc xe hơi đang đỗ bên cạnh, đèn xe lấp lóe, Trần Hiểu Nguyệt nói: "Lên xe, để bày tỏ lòng cảm ơn chân thành của tôi, tôi mời anh một bữa.
Tại một nhà hàng nổi tiếng!"
Mắt Lê Văn Vân hơi sáng rực, trong lòng nổi lên chút chờ mong.
Xe khởi động chạy thẳng một đường, không biết từ khi nào, Lê Văn Vân phát hiện kiến trúc xung quanh thoáng quen thuộc, anh mở mắt nhìn qua, phát hiện nơi đây rất gần với cư xá Hoa Viên.
Đương nhiên, tại Giang Thành, ngoại trừ ra ngoài ăn sáng với những món như cháo hay bánh bao thì Lê Văn Vân hầu như không ăn ở ngoài.
Bình thường, mẹ con Nguyễn Vũ Đồng ra ngoài ăn sẽ không dẫn anh theo, vì họ sợ mất mặt.
Chỉ có sau Tết, khi người trong nhà tụ tập ăn uống, anh sẽ đi cùng họ một lát.
Cho nên xác thực anh không hề biết các món ngon gần cư xá Hoa Viên.
Bất giác, xe đã đến cư xá Hoa Viên, Trần Hiểu Nguyệt dừng xe lại.
Lê Văn Vân kinh ngạc nói: "Cô muốn ăn uống ngay trước cổng cư xá này?"
"Không phải, phía trước xảy ra chuyện gì đó." Trần Hiểu Nguyệt nói.
Lê Văn Vân nhìn sang cư xá Hoa Viên, hiện giờ ở bên đóng đang có một nhóm người bao vây.
Tại cổng, một chiếc xe cao cấp đang đỗ, nhưng phía trước chiếc xe có một cô gái đẹp đang đứng, cô ta cố gắng níu kéo người đang định lên xe, bọn họ dùng dằng mãi trên đường khiến xe cộ không thể lưu thông.
"Cao Phái?" Trần Hiểu Nguyệt nhíu mày nói.
Đương nhiên Lê Văn Vân cũng nhận ra, người kia chính là Cao Phái, mà người đang kéo lấy anh ta chính là Nguyễn Vũ Đồng.
Lúc này Nguyễn Vũ Đồng trông có chút chật vật, tóc của cô ta rối xù, nước mắt chảy ròng.
"Phỏng chừng gã công tử nhà giàu kia đang chọc ghẹo con gái đó!" Trần Hiểu Nguyệy cau mày nói.
Lê Văn Vân nhìn trọn màn này, trong lòng không chút gợn sóng, Trần Hiểu Nguyệt hạ cửa sổ xe, âm thanh bên ngoài liền truyền vào.
"Cao Phái, anh không thể như thế, anh không thể vứt bỏ em!" Bên ngoài, Nguyễn Vũ Đồng vừa khóc vừa nói: "Là anh chủ động theo đuổi em, vì để được bên anh mà em đã ly hôn với Lê Văn Vân, hiện tại em không còn gì cả, anh không thể vứt bỏ em."
Nghe vậy, Trần Hiểu Nguyệt thoáng sửng sốt, cô nhìn về phía Lê Văn Vân mà nói: "Cô ta vừa mới nói Lê Văn Vân phải không!"
Lê Văn Vân cảm thấy không cần thiết phải phủ nhận, anh gật đầu nói: "Ừ, cô ta chính là vợ cũ của tôi, mới ly hôn cách đây mấy ngày."
Trần Hiểu Nguyệt kinh ngạc, cô theo bản năng thoáng nhìn lên đỉnh đầu của Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân bình thản nói: "Đừng xem chứ, đầu tôi mọc sừng rồi, thôi nào, nhưng tôi kết hôn với cô ta là ngoài ý muốn, bởi vì trước đó đã xảy ra vài chuyện, kết hôn ba năm nhưng tôi còn chưa chạm đến tay của cô ta..."
"Ha ha." Trần Hiểu Nguyệt hiển nhiên không tin lời biện giải của Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân không giải thích thêm với cô mà chỉ tiếp tục quan sát bên ngoài!
"Đúng là tôi chủ động theo đuổi cô, không phải ngay từ đâu cô đã tỏ vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo trước mặt tôi đấy à? Sau cái ngày tôi tặng cô chiếc xe thể thao thì cô có bấy nhiêu chủ động, cô còn chưa rõ à?" Cao Phái vừa giằng ra vừa nói: "Chia tay thì chia tay, cô đừng quấn lấy tôi, tôi nói rồi, gia đình tôi không đồng ý."
"Không được, anh không thể vứt bỏ em." Nguyễn Vũ Đồng khóc, gắt gao kéo lấy cánh tay của Cao Phái.
Cao Phái nghiến răng nói: "Cô đến bên tôi không phải vì tiền à, trong khoảng thời gian đó tôi đã cho cô biết bao nhiêu là túi xách, còn tặng quà cho mẹ của cô nữa, ít nhất cũng mười vạn đấy, không chênh lệch bao nhiêu đâu!"
Nhìn thấy người vây xem càng ngày càng nhiều, sắc mặt anh ta đã hơi không nhịn được, dùng sức đẩy Nguyễn Vũ Đồng ra, Nguyễn Vũ Đồng loạng choạng, ngã ngồi trên đất.
Trần Hiểu Nguyệt nhìn thấy vậy thì nhướng mày nói: "Tên Cao Phái đúng là đồ súc sinh, phỏng chừng muốn cắt đứt vô tình!"
Nói đoạn, cô nhìn thoáng qua Lê Văn Vân rồi tiếp tục: "Anh không đến can à?"
Lê Văn Vân lắc đầu nói: "Không liên quan gì đến tôi, cuộc hôn nhân này là sự sai lầm, huống chi hiện tại tôi đã ly hôn."
Sau khi đẩy người ngã trên đất, Cao Phái chỉnh lại trang phục của mình, quát với xung quanh: "Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa từng thấy người khác chia tay à?"
Nói xong, anh ta liếc nhìn Nguyễn Vũ Đồng, trong ánh mắt lóe lên chút không cam lòng.
Thân thể Nguyễn Vũ Đồng, anh ta chỉ mới chiếm được chút hời, còn chưa ngủ được mỹ mãn.
"Cô gái này thật đáng thương!"
"Đúng vậy, mấy gã công tử nhà giàu đúng là..."
Người xung quanh bàn tán ầm ĩ, trong phòng bảo vệ, một người bảo vệ nói vọng ra với đám người đó: "Mấy người tưởng cô ta là loại tốt lành gì, chồng cũ của cô ta ở trong cư xá này luôn đấy, tối nào cũng ăn mặc rách rưới về nhà, anh ta khiêng gạch ở công trường, còn cô ta ấy à, sau khi tìm được người có tiền liền đòi ly hôn, đuổi cả chồng cũ ra ngoài, tôi còn chứng kiến mẹ của cô ta nhiều lần sỉ nhục anh chồng cũ ngay cửa cư xá! Loại người này à, tôi thì nói, đáng đời lắm!"
Bên cạnh, khóe miệng Lê Văn Vân co giật mấy lần, cmn anh bảo vệ, anh đúng là thần!1
Đúng là anh đã đôi co với Ngô Thị Hương mấy lần tại cổng cư xá, không ngờ anh bảo vệ này ghi nhớ tất cả.
Nguyễn Vũ Đồng ngồi trên đường khóc lóc.
Mà Cao Phái không quan tâm cô ta nữa, lên xe, một chân đạp ga nghênh ngang lái xe rời đi.
Trần Hiểu Nguyệt nhìn Nguyễn Vũ Đồng đang ngồi trên đường, nhướng mày hỏi: "Anh thật sự không tới à."
"Lái xe đi, chúng ta định ăn món gì." Lê Văn Vân nói.
Trần Hiểu Nguyệt nhíu mày, cô nhìn Lê Văn Vân mà nói: "Anh thật là nhẫn tâm, bất luận thế nào thì không phải cô ta vẫn là vợ cũ của anh à?"
"Nếu như cô biết khi tôi kết hôn với cô ta, cả nhà cô ta đối xử với tôi như thế nào thì cô sẽ không nói như thế." Lê Văn Vân nói: "Lái xe đi!"
Nghe Lê Văn Vân nói như vậy, Trần Hiểu Nguyệt không nói gì nữa, cô khởi động xe, xe chầm chậm lướt thẳng về trước.
Bởi vì chuyện lúc nãy khiến không khí mất vui nên xe không chạy nhanh như trước.
Xe chậm rãi lướt qua cổng cư xá, Lê Văn Vân ngồi bên trong nhưng không nhìn đến Nguyễn Vũ Đồng ngồi bệt giữa đường.
Nhưng Nguyễn Vũ Đồng lại tình cờ trông thấy Lê Văn Vân, cô ta thoáng sửng sốt.
Cô nhìn thấy Lê Văn Vân chậm rãi lướt qua, cũng nhìn thấy Trần Hiểu Nguyệt đang lái xe bên trong.
Sau khi ly hôn, cô vốn nghĩ rằng mình sẽ sống tốt hơn, gả cho Cao Phái, nếm trải cuộc sống của một mợ chủ nhà giàu.
Mà Lê Văn Vân vẫn là Lê Văn Vân đang khiêng gạch ở công trường!
Nhưng tình huống sau ly hôn lại hoàn toàn khác biệt so với tưởng tượng của cô ta.
Cao Phái cư xử khác hẳn so với tưởng tượng của cô ta, mà hiện tại cô ta đã mất đi Cao Phái.
Mà Lê Văn Vân có một công ty, trở thành một doanh nhân giàu có.
Xung quanh luôn có gái đẹp vây quanh, cả cô gái đang lái xe kia, mỗi một bộ phận đều không hề kém cô ta!
Trong lòng của cô ta cảm thấy chênh lệch quá lớn, nhìn Lê Văn Vân rời đi, cô ta mới bò dậy, chỉnh lại đầu tóc của mình, có chút hoảng hốt chạy vào trong cư xá!
Trần Hiểu Nguyệt lái xe tiến về trước thêm một đoạn nữa, tìm một nơi đỗ lại ven đường, cô dẫn Lê Văn Vân vào trong một hẻm nhỏ.
"Trong đó có quán ăn à?" Lê Văn Vân kinh ngạc hỏi: "Cô định lừa gạt tôi à!"
"Cút!" Trần Hiểu Nguyệt mắng: "Tôi không hứng thú với đàn ông đã kết hôn!"
"Đây là nhà của bếp trưởng của khách sạn Vạn Hào, hiện tại khách sạn Vạn Hào đều do đồ đệ của ông ta làm bếp trưởng, sau khi ông ta về hưu, có kinh doanh chút đỉnh ngay trong nhà, mỗi ngày ông ta chỉ làm vài món thôi, tôi dẫn anh tới cũng chỉ cầu may thôi, chưa chắc có thể ăn được đâu." Trần Hiểu Nguyết nói.
Ánh mắt Lê Văn Vân sáng lên, trình độ của khách sạn Vạn Hào tương đối đáng nể.
Hai người bảy rẻ tám ngoặt trong con hẻm, nhanh chóng đã đến một hẻm khác, trong hẻm bày mấy cái bàn gỗ lộ thiên, không sang trọng nhưng rất sạch sẽ!
Lúc này trong ngõ hẻm đã có vài người.
"Tịch Tịch!" Trần Hiểu Nguyệt bỗng nhiên kinh hô một tiếng: "Sao cô lại ở đây thế!"
Đúng vậy, mấy người đang đứng trong hẻm nhỏ chính là bốn người Đỗ Tịch Tịch và Diệp Mộng.
Đỗ Tịch Tịch xoay người, lúc nhìn thấy Trần Hiểu Nguyệt và Lê Văn Vân thì thoáng kinh ngạc nói: "Hiểu Nguyệt, sao cô và Lê Văn Vân lại ở đây vậy!"
Diệp Mộng cũng thoáng kinh ngạc nhưng không nói gì, Vưu Tường hừ lạnh một tiếng nói: "Đúng là âm hồn bất tán!"
Ngay sau đó, anh ta lấy điện thoại di động ra, tìm được Wechat của Trịnh Hòa rồi gửi định vị qua, sau đó nhấn chữ nói: "Lê Văn Vân ở đây!".