Lê Văn Vân nghe Hoàng Tông Thực xác nhận bèn gật đầu đáp: “Vậy thì được, tôi biết rồi ông Hoàng, để hôm khác tôi tới thăm ông.
À đúng rồi, bác sĩ Phạm và Hoàng Thi Kỳ đều đã rời khỏi Yên Kinh.”
“Tôi biết chuyện đó rồi, hai người họ có nhắn tin cho tôi.” Hoàng Tông Thực nói: “Cũng bình thường thôi mà, mấy người luôn phải đi khắp nơi trên thế giới để làm nhiệm vụ.”
Lê Văn Vân hàn huyên với ông mấy câu rồi cúp điện thoại, xoa cằm suy nghĩ, sau đó lại gọi điện cho Long Ưng Đài.
Với tư cách là người phụ trách của Ám Võng, hẳn là Long Ưng Đài có rất nhiều tư liệu ở Yên Kinh.
Điều khiến Lê Văn Vân thấy ngạc nhiên là cách nói chuyện của Long Ưng Đài lại khá giống với Hoàng Thông Thực.
Lê Văn Vân cũng thấy chuyện này tương đối bình thường, điều mà Người Gác Đêm chú ý đến là người của thế giới ngầm.
Minh Sùng chỉ mở một Tam Hợp Lâu, bình thường cũng khá khiêm tốn ẩn mình, mặc dù không biết sao anh ta lại không qua lại với người của Yên Kinh nhưng có vẻ như anh ta cũng không gây ra bất kỳ rắc rối nào.
Người bên Ám Võng cũng sẽ không chú ý đến anh ta.
Điều này khiến Lê Văn Vân thấy hơi bất lực.
Có vẻ như việc gặp ông chủ này một lần thôi cũng trở nên khá rắc rối.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì anh vẫn quyết định đến Tam Hợp Lâu một chuyến.
Lê Văn Vân lái xe, chậm rãi lái về phía Tam Hợp Lâu, lúc anh đến đó đã gần một rưỡi chiều.
Lúc này thế mà vẫn có người ngồi ăn ở Tam Hợp Lâu, có thể thấy công việc kinh doanh ở nhà hàng này rất tốt.
Lúc vừa đến đó, Lê Văn Vân thấy hơi ngạc nhiên vì anh nhìn thấy ở chỗ cửa có vài người đang chậm rãi bước ra.
“Tổng giám đốc Vân, hi vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.” Một cô gái đeo kính, trông có vẻ khá ôn hòa cười nói.
Bên cạnh cô là một người đàn ông trụng niên béo bụng.
Ngoài hai người họ ra còn có một người đàn ông trẻ tuổi khác, trông có vẻ như là thư ký của người đàn ông trung niên kia.
Tổng giám đốc Vân cười nói: “Chuyện nhỏ thôi, đối với tôi mà nói thì chút tiền này cũng chẳng đáng là bao, có thể hợp tác với ngân hàng Tân Hải các cô cũng là niềm vinh hạnh của chúng tôi.
Tất nhiên, giám đốc Đặng à, về chuyện hợp tác vẫn còn một số chi tiết cần bàn bạc, buổi tối sau khi tan làm, tôi thấy chúng ta có thể bàn kỹ hơn và ra quyết định.
Tôi ở...”
Đúng vậy, cô gái kia chính là Đặng Hân Hân.
Đặng Hân Hân cười nói: “Xin lỗi ông, buổi tối tôi còn có việc khác, ngày mai chúng ta hãy thảo luận những vấn đề cụ thể nhé.”
Tổng giám đốc Vân cau mày nói: “Giám đốc Đặng, mặc dù ngân hàng Tân Hải là một ngân hàng rất tốt, nhưng chuyện công việc vẫn phải có một chút tầm nhìn.”
Lê Văn Vân nghe ông ta nói vậy, khóe miệng anh liền nhếch lên, nở một nụ cười chế giễu.
Đặng Hân Hân nhẹ nhàng đáp: “Tổng giám đốc Vân, thực ra ngân hàng Tân Hải cũng không nhất định là phải hợp tác với các ông, hình như ông đã có một chút nhầm lẫn về quan hệ nhân quả rồi.”
Cùng lúc đó, Lê Văn Vân bất thình lình bước tới đó, đến bên cạnh Đặng Hân Hân, anh vươn tay ra đặt lên eo cô.
Đầu tiên Đặng Hân Hân hơi sửng sốt một chút, người run lên một cái, sau khi quay đầu sang nhìn thấy người đó là Lê Văn Vân, cô hơi ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó trên mặt lại nở một nụ cười.
Sắc mặt tổng giám đốc Vân trở nên khó coi, ông ta nhìn Lê Văn Vân hỏi: “Cậu là ai?”
“Tôi là bạn trai của cô ấy!” Lê Văn Vân mỉm cười, nhìn ông ta, đáp: “Một người đàn ông trung niên như ông cũng muốn hẹn riêng bạn gái tôi ư? Hình như ông hơi quá đáng rồi đấy.”
Vẻ mặt tổng giám đốc Vân hơi thay đổi.
Đặng Hân Hân mỉm cười nói: “Tổng giám đốc Vân, chuyện hợp tác trong dự án là đôi bên cùng có lợi.
Nếu ông muốn dựa vào chuyện đó để có những suy nghĩ không đứng đắn với tôi thì hi vọng ông có thể quên nó đi.”
Trên mặt tổng giám đốc Vân hiện lên vẻ ngượng ngùng, ông ta nhìn Lê Văn Vân, nói bằng giọng điệu mỉa mai: “Giám đốc Đặng, với tư cách là người từng trải thì tôi thấy, hình như mắt chọn bạn trai của cô không được ổn cho lắm.”
Lê Văn Vân nhướng mày hỏi: “Ông mới gặp tôi một lần, sao ông biết tôi không ổn?”
“Tôi tự nhận mình cũng là người biết nhìn mặt đoán lai lịch đấy.” Tổng giám đốc Vân hờ hững nói: “Quần áo cậu mặc trên người, vừa nhìn đã biết cậu chẳng phải loại có tiền đồ, cũng chẳng có nổi một tấm thẻ ngân hàng Tân Hải.”1
Nói rồi, ông ta nhìn Đặng Hân Hân nói: “Hân Hân à, mắt chọn bạn trai của cô phải cải thiện một chút đấy.”
“Cô ấy không chọn tôi mà loại chọn loại bụng to vượt mặt như ông hả?” Lê Văn Vân nhìn tổng giám đốc Vân, cười mà như không cười, nói: “Ồ, ông còn nhắc đến thẻ của ngân hàng Tân Hải đúng không? Hình như tôi cũng có một cái đấy, ông nói cái này phải không?”
Nói rồi, Lê Văn Vân rút tấm thẻ ngân hàng Tân Hải mà mình có ra, cười híp mắt lại hỏi tổng giám đốc Vân.
Tổng giám đốc Vân nhìn tấm thẻ màu xanh lam kia liền sững sờ đến ngẩn người.
Miệng ông ta hơi hé ra, sau đó nuốt nước bọt, không dám nói gì nữa mà ủ rũ bỏ đi.
Thấy ông ta đã rời đi, Lê Văn Vân mới bỏ tay ra khỏi eo Đặng Hân Hân, cười nói: “Sau này em đại diện cho ngân hàng Tân Hải đi bàn chuyện thì đừng có gặp loại người nào cũng tiếp như vậy.”
Đặng Hân Hân cười đáp: “Đây là hiện thực và xã hội, có những lúc, anh cũng không thể không tiếp xúc với những người mà anh ghét được.”
Nói rồi, cô hơi tỏ ra trách móc, nói: “Anh xem, em và Trần Hi đã đến Yên Kinh lâu như vậy mà anh lại không đến thăm em một lần, chỉ nói chuyện vài câu trên Wechat.”
Lê Văn Vân câm nín, gần đây đúng là anh có hơi nhiều việc, cứ chạy qua chạy lại nên cũng quên quan tâm đến Đặng Hân Hân.
“Khụ khụ, gần đây hình như anh hơi bận, buổi tối anh mời em ăn cơm nhé.” Lê Văn Vân nói.
“Được.” Đặng Hân Hân gật đầu đáp: “Nhưng bây giờ em phải về ngân hàng, lần này em trực tiếp được điều đến trụ sở chính, bàn chuyện hợp tác với tổng giám đốc Vân là nhiệm vụ đầu tiên tổng bộ giao cho em.”
“Được, vậy buổi tối anh sẽ liên lạc với em sau.” Lê Văn Vân gật đầu nói.
Đặng Hân Hân suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Anh đến Tam Hợp Lâu ăn cơm hả? Lại có hẹn với người đẹp nào đúng không?”
Lê Văn Vân cạn lời: “Đâu có đâu, anh đến tìm ông chủ của Tam Hợp Lâu có chút chuyện, em về ngân hàng trước đi, buổi tối sau khi tan làm thì gọi điện cho anh, anh đến đón em, anh cũng mua xe rồi.”
“Được.” Đặng Hân Hân gật đầu, sau đó bước sang một bên, lái xe rời khỏi nhà hàng.
Đợi đến khi cô đã rời khỏi đó, Lê Văn Vân mới thở phào nhẹ nhõm, bước vào bên trong.
Lúc này, mặc dù bên trong vẫn có người đang dùng bữa nhưng đã không còn đông đúc.
Một vài nhân viên phục vụ đã bắt đầu dọn dẹp nhà hàng.
Lê Văn Vân bước thẳng đến quầy bar, một người phụ nữ trung niên đang ở đó sắp xếp danh sách order của ngày hôm nay, hình như bà ta đang tính sổ sách.
Thấy Lê Văn Vân bước đến, bà ta mỉm cười nói: “Xin hỏi anh muốn gọi món à?”
Lê Văn Vân lắc đầu đáp: “Không, tôi muốn hỏi ông chủ nhà hàng đâu?”
Người phụ nữ nọ hơi ngẩn người, sau đó gật đầu nói: “Ông chủ đang ở đây, nhưng ông chủ của chúng tôi không gặp ai khác, chúng tôi cũng rất ít khi nhìn thấy anh ấy.
Bình thường ông chủ thường ở nhà bếp và sân sau, nhưng người ở Tam Hợp Lâu không được phép ra sân sau.”
Lê Văn Vân cau mày, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Vậy bà biết làm thế nào để có thể gặp được ông chủ của các người không? Có thể mách nước cho tôi một chút không, sau khi xong việc, tôi sẽ hậu tạ đầy đủ.”
Người phụ nữ trung niên đó nghe Lê Văn Vân nói vậy, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lùng, bà ta hờ hững đánh giá một lượt Lê Văn Vân rồi nói: “Tôi không có hứng thú với việc đó, tôi không thiếu tiền.”
on tran
tot.
rat tot ma
.