Sau khi trò chuyện với Quách Khải Thuỵ một lúc, Lê Văn Vân rời khỏi văn phòng của ông.

Anh đi về phía thang máy.

Anh tới đó ấn nút, khi thang máy vừa đến thì thấy Quách Vĩ Thịnh từ trong thang máy cười đau khổ bước từ bên trong ra.

Lúc anh ta vừa nhìn thấy Lê Văn Vân thì hơi sửng sốt, sau đó vội vàng bắt chước giọng điệu của Hoàng Gia Gia kêu lên: “Anh Vân.”

Lê Văn Vân sờ mũi, nhìn anh ta hỏi: “Đã giải quyết xong rồi à?”

“Tiễn vong rồi.” Anh ta thở dài nói: “Bà nội cha nó, tất cả đều tại tên oắt con Hoàng Gia Gia.

Người phụ nữ này là do trước đây cậu ta mời Tần Tuyết Nhi ăn cơm và tôi đã dụ dỗ cô ta, không, chính xác là cô ta đã dụ dỗ tôi mới đúng.”

Anh ta chửi ầm lên: “Lúc đó Tần Tuyết Nhi vẫn còn trực thuộc công ty giải trí của Hoàng Gia Gia, tôi cũng có cổ phần trong công ty đó, cả bốn người chúng tôi đều có cổ phần.

Khi đó công ty thành lập để mua vui và thu hút các sao nữ thôi, kết quả vì bối cảnh của bốn người chúng tôi mà công ty...!càng ngày càng phát triển, rất nhiều nhà tư bản cầu xin chúng tôi, rất nhiều kịch bản điện ảnh cũng dùng người của chúng tôi, rất nhiều nhà tư bản muốn đầu tư hậu thuẫn cho chúng tôi…”

Lê Văn Vân suýt nữa đã bật khóc.

Đây là sự thật, ngẫm lại ba năm trước anh vẫn đang vất vả miệt mài lao động thì bọn ăn chơi trác táng chết tiệt này đã mở một công ty mà không phải làm gì cả, sau đó công ty của họ cứ thế mà phát triển.

“Cô gái này là bạn của Tần Tuyết Nhi, Tần Tuyết Nhi kia cũng được Hoàng Gia Gia từ từ nâng đỡ, sau đó Vi Vi này cũng ăn theo Tần Tuyết Nhi được diễn thêm mấy vai, hơn nữa cứ bám vào Tần Tuyết Nhi thì thu nhập của cô ta cũng không tệ.

Lần ăn cơm trước Tần Tuyết Nhi đã dẫn theo cô ta đến, biết tôi là cổ đông của công ty, trong nhà lại có tiền nên cô ta mới chủ động ngã vào lòng tôi.” Quách Vĩ Thịnh nói.

“Con mẹ nó chứ, tôi là một thằng đàn ông đang tràn trề sinh lực, miếng thịt ngon như thế dâng đến miệng thì sao mà chịu được chứ? Nếu mà chịu được thì tôi chẳng phải là đàn ông rồi.” Quách Vĩ Thịnh mắng: “Anh Vân, anh nói có phải không?”

Lê Văn Vân nghĩ đến Hồng Mai Quế và anh cảm tưởng như Quách Vĩ Thịnh đang xúc phạm mình.

“Đúng là như vậy.” Lê Văn Vân hắng giọng.

“Nhưng tôi nhớ rõ khi tôi quan hệ với cô ta đã dùng biện pháp bảo vệ an toàn rồi mà.” Quách Vĩ Thịnh mắng: “Ai ngờ bây giờ Tần Tuyết Nhi bị cấm sóng, cô ta cũng không có tiền nên mới đến đây gây chuyện ầm ĩ thế chứ, bà nội cha nó.”

“Vậy anh định làm gì?” Lê Văn Vân hỏi.

“Tôi có thể làm gì được chứ, không phải anh chính là người muốn cấm sóng Tần Tuyết Nhi kia sao? Tôi không thích cô ta chút nào, người phụ nữ đó quá thô lỗ.” Quách Vĩ Thịnh mắng: “Cũng tại Hoàng Gia Gia lúc đó thích cô ta mà thôi, bên này cứ cho cô ta ít tiền là xong chuyện ấy mà.”

Lê Văn Vân chết lặng.

“Được rồi, anh Vân, đừng nói nữa, tôi phải đi làm việc đây, nếu không lại bị bố mắng cho một trận nữa đấy.

Mẹ kiếp, đi làm như vậy thật sự không quen lắm.” Quách Vĩ Thịnh nói rồi bước đi được hai bước đã quay đầu lại nói: “Đúng rồi, cái tên Quách Chấn trước đấy đáng bị đánh lắm.”

Lê Văn Vân lại chết lặng!

Tuy cùng thuộc một dòng họ nhưng hầu hết những gia đình giàu có này đều không phải là một khối đoàn kết bền chắc như thép, vì tranh giành quyền thừa kế tài sản của dòng họ mà vẫn thường đánh nhau đầu rơi máu chảy.

Lê Văn Vân mỉm cười, cũng không quan tâm lắm, lại ấn nút thang máy và bước vào.

Tần Tuyết Nhi bị cấm sóng là do anh muốn như vậy, người phụ nữ hai mặt này thật sự khiến anh thấy ghê tởm.

Sau khi đi xuống tầng dưới, Lê Văn Vân ngồi vào trong xe, suy nghĩ một hồi rồi vẫn quyết định sẽ đi thử vận may ở Tam Hợp Lâu.

Nếu đã ở lại vì xương rồng thì đương nhiên phải đi làm quen với ông chủ mới được, cũng phải tranh thủ thêm thời gian.

Anh lái xe và gọi cho Hoàng Tông Thực, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.

Hoàng Tông Thực hỏi: “A lô, nhóc con, có chuyện gì vậy?”

“Là như vậy, ông có biết ông chủ của Tam Hợp Lâu không?” Lê Văn Vân hỏi.

Hoàng Tông Thực suy nghĩ một lát, sau đó lắc đầu nói: “Biết thì có biết, nhưng thật ra là tôi biết anh ta chứ anh ta không biết tôi.”

Lê Văn Vân sững sờ, một người có địa vị và năng lực ở Yên Kinh như Hoàng Tông Thực lại không hề quen biết với ông chủ của Tam Hợp Lâu, điều này khiến Lê Văn Vân thực sự ngạc nhiên.

Ban đầu anh định để Hoàng Tông Thực làm mối bắc cầu cho mình.

Lúc này, Hoàng Tông Thực trầm ngâm nói: “Phải miêu tả với cậu thế nào nhỉ? Ông chủ của Tam Hợp Lâu này tên là Minh Sùng, cũng chính là đầu bếp của Tam Hợp Lâu, người này rất thần bí, có mấy người đồn thổi về anh ta, không biết thật giả thế nào.”

“Ông nói thử xem!” Lê Văn Vân dò hỏi.

“Đầu tiên, người này không có lai lịch gì đáng gờm cả.” Hoàng Tông Thực nói: “Anh ta đến Yên Kinh khoảng hai mươi năm trước, cũng không biết lấy tiền từ đâu mà sau khi đến, anh ta đã bắt đầu xây dựng Tam Hợp Lâu rồi.

Lúc ấy anh ta chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, sau đó đã làm việc được hai mươi năm, Tam Hợp Lâu cũng đã tồn tại được ngần ấy năm và trở thành nhà hàng kinh doanh tốt nhất ở Yên Kinh này.

Có người đã điều tra quá khứ của anh ta, tra được thông tin rằng anh ta có xuất thân từ nông thôn, tự mình đến thành phố làm việc, đây rõ ràng là thông tin giả mạo!”

Đúng thế, nếu nói tự mình chạy đến làm việc thì lấy đâu ra số tiền lớn như thế để xây dựng Tam Hợp Lâu chứ?

Sắc mặt của Lê Văn Vân hơi thay đổi, một mình anh ta đến Yên Kinh vào năm mười sáu, mười bảy tuổi, tức là bây giờ cũng khoảng ba mươi sáu, ba mươi bảy tuổi.

“Điểm thứ hai, anh ta chưa bao giờ giao tiếp với người trong giới của chúng ta ở Yên Kinh.

Tôi tình cờ biết anh ta là do có một lần tôi cố ý đi Tam Hợp Lâu, vì muốn làm quen với anh ta, kết quả anh ta không muốn ra khỏi phòng bếp, tôi cố ý gây sự… Sau đó bị anh ta ném ra khỏi Tam Hợp Lâu.” Khi Hoàng Tông Thực nói về trải nghiệm này, ông hơi ngượng ngùng: “Hơn nữa không ai biết anh ta sống ở đâu, điều duy nhất họ biết là anh ta không sống ở Tam Hợp Lâu.”

Lê Văn Vân ngẩn ra, đúng là người này có tính cách thần bí của một người làm chủ.

Ở Yên Kinh mà chưa bao giờ giao thiệp với những người giàu có, cũng không quan tâm đến danh tiếng của họ, cũng chẳng hề nể mặt gì cả, những kẻ có tiền muốn tới đây ăn cơm thì cũng phải ngoan ngoãn xếp hàng cho tôi!

“Nhân viên trong cửa hàng của anh ta cũng không biết sao?” Lê Văn Vân hỏi.

“Không biết.” Hoàng Tông Thực nói.

“Điểm thứ ba, có thể người này chính là một cao thủ.” Hoàng Tông Thực trầm ngâm nói.

“Sao lại nói thế?” Lê Văn Vân hỏi.

“Đó là sau khi danh tiếng của Tam Hợp Lâu từ từ nổi tiếng thì người của nhà họ Lý tình cờ đến đó ăn cơm, họ cảm thấy rất ngon nên mới xông vào nhà bếp để gặp Minh Sùng nói rằng muốn thu mua Tam Hợp Lâu.” Hoàng Tông Thực nói: “Thật ra nhà họ Lý có thể làm cho sản nghiệp lớn như thế là do sau lưng họ đã giở vài thủ đoạn dơ bẩn.”

“Ban đầu vụ thu mua này là nói chuyện đàng hoàng với nhau, nhưng Minh Sùng không muốn bán nên người của nhà họ Lý bắt đầu cưỡng chế và dụ dỗ.

Khi đó, Lý Phong cũng vừa đến tuổi chập chững bước vào đời mà thôi.” Hoàng Tông Thực nói: “Sau đó Lý Phong còn gọi một đám người đến Tam Hợp Lâu gây rối nhưng đều không thành công, sau đó Lý Phong còn phải nằm viện hơn ba tháng, trong thời gian đó nhà họ Lý còn xảy ra hỏa hoạn.

Có điều nhà họ Lý không thừa nhận chuyện này có liên quan đến Tam Hợp Lâu, mà chuyện này có thật hay không thì chỉ có Minh Sùng và người nhà họ Lý mới biết được.”

Nói đến đây, ông thở dài nói: “Ngoại trừ những gì bản thân tôi đã trải qua, mọi thứ khác đều là tin đồn chưa được xác thực.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cậu hỏi thăm anh ta để làm gì?”

“Tôi nghe nói trong tay anh ta có hai khúc xương rồng, vì vậy muốn đến hỏi anh ta để lấy chúng.” Lê Văn Vân hắng giọng nói.

“Hình như đúng là có chuyện như vậy.” Hoàng Tông Thực nói: “Khi tôi nhìn thấy anh ta, đúng là trên sợi dây chuyền đeo ở cổ của anh ta có hai mặt dây chuyền rất giống với xương rồng.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play