Hà Tâm đã nhìn thấy ai?
Giang Thần, con rể nhà họ Đường, bên ngoài nổi danh khắp nơi là thứ vô dụng ăn bám sao?
Bây giờ anh lại đang ăn cơm với cấp dưới của Tiêu Dao Vương, Hoắc Đông?
Nhất thời, Hà Tâm không phản ứng kịp.
Cô ta đưa tay che miệng, vẻ mặt kinh ngạc.
Nghe thấy tiếng gọi, Giang Thần quay lại nhìn, thấy Hà Tâm đứng sang một bên, lấy tay che miệng, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cô gái này đang làm gì vậy?
Nhìn thấy tôi làm gì phải kinh ngạc đến vậy?
Ngay lập tức, anh có phản ứng, đưa mắt nhìn về phía Hoắc Đông, lập tức hiểu ra.
Đột nhiên đứng dậy nói: “Tiểu Tâm, thật là trùng hợp, em cũng ở đây à, ăn cơm chưa? Ngồi xuống ăn một miếng đi.
Nhân tiện để anh giới thiệu với một chút.
Đây là Hoắc Tây, người đã lớn lên cùng cô nhi viện với anh, nhiều năm không gặp, trùng hợp gặp được nên cùng nhau ăn cơm.
“
Hoắc Đông sửng sốt, liếc mắt nhìn Giang Thần.
Lập tức có phản ứng, theo ý Giang Thần, đứng lên cười: “Xin chào, tôi tên là Hoắc Tây.”
“A…”
Tiểu Tâm kêu lên.
Lúc này, cô ta kích động muốn chết.
Hoắc tướng quân nói chuyện với mình, mình phải làm sao đây? Căng thẳng quá? Ở bàn bên cạnh, La Phong cũng sửng sốt khi Hà Tâm đang chào hỏi Hoắc Đông.
Anh ta vừa rồi còn khoe khoang rằng anh ta quen biết tướng quân Hoắc Đông.
Hiện tại Hà Tâm đã gặp được Hoắc tướng quân thật sự, phải làm sao đây?
Nếu bây giờ lùi bước thì sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội.
Anh ta mặt dày đi qua đó, đi tới trước mặt Hoắc Đông với vẻ mặt cung kính: “Hoắc tướng quân, xin chào, tôi là La Phong, La Phong của nhà họ La.”
“Hả?” Hoắc Đông nhướng mày: “Cậu là ai, cút…”
La Phong bị dọa sợ suýt tè ra quần, kịp thời kéo Hà Tâm, nói: “Tiểu Tâm, em làm gì thế, đừng chọc giận tướng quân chứ, đi thôi.”
Anh ta kéo Hà Tâm còn đang sững sờ rời đi, trầm giọng nói: “Đợi sau này, tôi tìm cơ hội giới thiệu Hoắc tướng quân cho em biết.”
“Anh, anh rể…”
Hà Tâm phản ứng kịp, gọi lớn một tiếng.
Giang Thần đang ngồi, La Phong chỉ chú ý tới Hoắc Đông, không nhìn thấy Giang Thần, Hà Tâm gọi như vậy, anh ta liền dừng lại nói: “Cái gì, anh rể gì?”
Hà Tâm hất tay La Phong, đi tới kéo qua băng ghế ngồi xuống bên cạnh Giang Thần cười thật tươi: “Anh rể, không ngại em ăn cùng anh chứ?”
“Ừm, em ngồi ăn đi.” Giang Thần lộ vẻ mặt sao cũng được.
La Phong sững sờ khi nhìn thấy Giang Thần.
Gì đây?
Đây là Giang Thần, con rể nhà họ Đường sao?
Làm sao anh ta có thể ăn cơm với Hoắc tướng quân chứ?
Đột nhiên, La Phong cảm thấy não không đủ dùng, không kịp phản ứng.
Nhưng Hà Tâm, ngồi bên cạnh Giang Thần, ánh mắt đặt trên người Hoắc Đông, vẻ mặt sùng bái.
Bị một cô gái xinh đẹp như vậy nhìn chằm chằm Hoắc Đông cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Nếu là cô gái bình thường thì không cần quan tâm, nhưng đây là em vợ của Hắc Long.
“Cái đó, cô nhìn tôi chằm chằm như vậy làm gì?” Hoắc Đông sờ mặt mình lẩm bẩm: “Chẳng lẽ trên mặt tôi dính gì bẩn hả?”
Hà Tâm nhìn Hoắc Đông, nhịp tim đập nhanh hơn, máu chảy nhanh hơn.
Cô ta năm mơ cũng không nghĩ tới bản thân vừa tới Giang Trung mà đã có thể gặp thần tượng của mình Hoắc Đông Hoắc tướng quân, cô ta nằm mơ cũng muốn chụp hình với tướng quân.
“Đừng ngồi mãi thế, động đũa đi.”
Giang Thần cầm đũa lên, tự mình ăn.
La Phong đứng ở bên cạnh có chút sững sờ.
Nhìn thấy Hà Tâm ngồi xuống, hít một hơi thật sâu, lại đi tới, ngồi bên cạnh Hà Tâm, trên mặt nở nụ cười: “Tiểu Tâm, thì ra mọi người quen nhau.”
Giang Thần liếc nhìn La Phong đang ngồi xuống, nhướng mày: “Hà Tâm, đây là ai?”
Hiện giờ trong mắt Hà Tâm chỉ có Hoắc Đông, cô ta lắc đầu: “Em không quen.”
“Bốp.”
Hoắc Đông đập bàn.
Điều này khiến Hà Tâm bị dọa sợ cơ thể run lên, đột ngột đứng lên.
La Phong lại sợ tới mức té từ trên ghế xuống.
Hoắc Đông lạnh lùng nói: “Còn đợi tôi nói lần nữa à? Cút…”
Làm sao La Phong dám ở lại chứ, anh ta vội lăn đi.
Hà Tâm cũng phải đi.
Giang Thần kéo cô ta ngồi xuống, cười nói: “Không nói em, ngồi xuống ăn đi.”
“Hả?”
Hà Tâm nhìn Giang Thần, sau đó ngồi xuống.
“Anh, anh thật sự là Hoắc tướng quân sao?” Sau khi ngồi xuống, hai mắt Hà Tâm lấp lánh.
Hoắc Đông liếc nhìn Giang Thần.
Giang Thần đột nhiên cười nói: “Hà Tâm, anh ta tên Hoắc Tây, tướng quân gì chứ?”
“Đúng, đúng.”
Hoắc Đông vội vàng gật đầu, nói: “Cô gái, đúng vậy.
Hà Tâm đúng không? Tôi là tướng quân gì chứ, tôi tên là Hoắc Đông… Không, tôi tên là Hoắc Tây, nhìn xem tôi chỉ hơi giống Hoắc Đông mà thôi.
“
Anh ta nói năng lộn xộn.
Hà Tâm đột nhiên mỉm cười.
Cô ta không ngờ rằng tướng quân oai vệ trên TV cũng có một mặt đáng yêu như vậy.
Cô ta biết người trước mặt chính là Hoắc tướng quân.
Cô không biết đã xem đi xem lại buổi lễ nhậm chức của Tiêu Dao Vương bao nhiêu lần, sao có thể nhận nhầm được?
Cô ta tuyệt đối sẽ không nhận sai người, đây chính là Hoắc Đông.
Hoắc Tây?
Cái quái gì thế?
“Hoắc tướng quân, tôi rất ngưỡng mộ anh, tôi… có thể chụp ảnh chung với anh không?” Hà Tâm đỏ mặt, lấy hết can đảm, đưa ra yêu cầu này?”
“Điều này?” Hoắc Đông nhìn Giang Thần.
Giang Thần cười nói: “Muốn chụp thì chụp đi, không mất miếng thịt nào đâu.”
Hoắc Đông gật đầu: “Vậy thì chụp chung một tấm đi.”
Hà Tâm vui mừng khôn xiết, lập tức bước tới ngồi cạnh Hoắc Đông, nhưng cô không dám lại gần, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra chụp ảnh tự sướng.
Sau khi chụp một tấm, cô ta còn cảm thấy còn chưa đủ, nhích lại gần Hoắc Đông, áp sát cơ thể vào, sau đó kéo tay, chụp thêm một tấm nữa.
Tách tách tách.
Cô ta liên tục tạo dáng, vây quanh Hoắc Đông, chụp một đống ảnh.
Nhưng Giang Thần chỉ lo ăn.
Không ăn bữa sáng nên anh đói bụng lắm rồi.
Sau khi chụp liên tiếp mấy chục tấm, Hà Tâm mới cảm thấy vừa lòng, đỏ bừng mặt nói: “Hoắc tướng quân, cảm ơn anh, anh thực sự là thần tượng của tôi.
Tôi thực sự rất phấn khích khi được gặp anh, không kiềm chế mà chụp nhiều ảnh như vậy, mong anh không để bụng.”
“Ha ha, không sao.” Hoắc Đông lúng túng cười.
“Hoắc… Tây, anh không ăn sao? Không ăn thì đi thôi.”
“Ồ, được.”
Hoắc Đông như nhận được đại xá, vội vàng đứng dậy rời đi.
“Ấy…”
Hà Tâm kêu lên.
Tuy nhiên, Hoắc Đông đã đi rồi.
“Anh rể, anh làm gì vậy? Đây là Hoắc tướng quân, là thần tượng của em, sao anh có thể để anh ấy đi chứ…?”
Sau đó, sắc mặt của Hà Tâm đột nhiên thay đổi: “Anh, anh có thể chỉ huy Hoắc Đông tướng quân sao?”
Giang Thần nói: “Cái gì mà Hoắc Đông, anh nói cho em nghe, anh ta tên Hoắc Tây, còn có, tướng quân gì chứ?”
Hà Tâm ngồi xuống nhìn Giang Thần.
Anh rể rác rưởi này thật là kỳ lạ.
Nhớ đến lúc ở sân bay.
Cô ta cũng nhìn thấy Hoắc Đông, Hoắc Đông có vẻ hơi mỉm cười với Giang Thần.
“A, anh rể, lẽ nào anh là một trong Ngũ Đại Soái hả?” Hà Tâm thốt lên.
Ngũ Đại Soái, rất ít người ngoài biết, thậm chí chưa từng nghe qua.
Tuy nhiên, đối với Hà Tâm một fangirl mà nói, đương nhiên đã nghe qua rồi.
Hoắc Đông là thuộc hạ của Tiêu Dao Vương, Giang Thần hiển nhiên không phải Tiêu Dao Vương, nhưng có thể chỉ huy Hoắc Đông, nếu không phải là một trong Ngũ Đại Soái, thì là gì chứ?
Giang Thần cũng sững sờ.
Cô gái nhỏ này cũng nhạy bén thật đấy.
Chỉ cần một Hoắc Đông mà đã đoán được anh là một trong Ngũ Đại Soái.
“Đúng vậy.”
Giang Thần cười nói: “Đúng vậy, anh là một trong Ngũ Đại Soái.”
La Phong vẫn luôn ở trong bóng tối, nhìn thấy Hoắc Đông rời đi, anh ta mới đi tới.
Ngồi xuống chỗ Hoắc Đông ngồi lúc trước, liếc mắt nhìn Giang Thần đầy khinh thường: “Một trong Ngũ Đại Soái sao, tôi là thiên tử Kinh Đô đây này.”
Hà Tâm đột nhiên mất hứng.
Cô ta sớm đã nghe đồn về Giang Thần, mặc dù anh đã giải ngũ trở về, nhưng làm sao có thể là một trong Ngũ Đại Soái được chứ?
Làm sao một trong Ngũ Đại Soái lại có thể ở rể nhà họ Đường chứ?.