Trên xe Audi.

Hà Tâm ngồi ở vị trí phó lái.

La Phong vừa lái xe, vừa không ngừng khoe khoang.

Anh ta khoe gia tộc mình ở Giang Trung có bao nhiêu giàu có.

Khoe khoang mình hiện giờ đã tự mở công ty, kiếm không biết bao nhiêu tiền.

“Tiểu Tâm, nghe dì nói lần này em đến Giang Trung tìm việc làm và phát triển nên muốn anh để mắt chút.

Em không cần phải tìm việc làm, đến công ty của anh đi, làm cho hãng sản xuất thuốc của anh.

Anh sử dụng quan hệ của gia tộc, đơn đặt hàng của công ty rất nhiều, mỗi năm kiếm vài trăm vạn là chuyện nhỏ, em đến là cho em làm quản lý luôn.”

“Nói sau đi.”

Hà Tâm không cảm động chút nào.

La Phong nhìn mọi mặt cũng khá tốt, hơn nữa còn là bạn học đại học với cô ta, biết rõ gốc rễ.

Chỉ là cô ta thực sự không có cảm giác gì với La Phong.

Cô ta thích anh hùng, dùng bái kẻ mạnh.

Cô ta đến Giang Trung để phát triển vì Tiêu Dao Vương được chuyển đến đây.

Cô ta ngưỡng mộ những anh hùng, thích những vị tướng lớn chinh chiến bốn phương như Tiêu Dao Vương.

Có điều cô ta có thể phân biệt được đâu là mơ và đâu là thực.

Kết hôn với một vị tướng quân quả là một giấc mơ.

Thực tế…

Cô ta sẽ chỉ tìm một người có điều kiện tương đối tốt, có thể khiến mình cơm no áo ấm trong suốt quãng đời còn lại.

Cô ta lên xe của La Phong, cũng chỉ vì biết được nhà họ La có quen biết với tướng quân.

“La Phong.”

“Ừ, em nói đi?”

Hà Tâm muốn nói nhưng lại thôi.

“Tiểu Tâm, chúng ta có quan hệ như thế nào chứ? Có chuyện gì em cứ nói thẳng, bằng năng lực của anh bây giờ có thể giúp em giải quyết mà.

Nhìn trúng cái váy nào sao? Hay là thích cái túi nào mà không có tiền mua? Không sao, chuyện nhỏ.”

La Phong há mồm ngậm miệng đều là tiền, Hà Tâm có chút phản cảm.

Tuy nhiên, cô ta không nói ra.

“Anh nói anh có biết tướng quân, là vị tướng quân nào thế?”

“Hả?”

La Phong sửng sốt một chút, chợt khoe khoang: “Tiêu Dao Vương, biết không?

Tướng quân dưới trướng của Tiêu Dao Vương, tên là Hoắc Đông, quân hàm một sao.”

Nghe vậy, Hà Tâm động lòng.

Anh ta quen biết Hoắc Đông, người này rất nổi tiếng ở Tây Cảnh.

“Anh, anh có thể giới thiệu tôi với người đó một chút được không, tôi muốn chụp ảnh chung với anh ấy.”

“Điều này..”

Vẻ mặt La Phong khó xử nói: “Tiểu Tâm à, Hoắc tướng quân là người nào em chẳng lẽ em còn không biết sao? Cho dù anh quen biết, có thể gọi điện thoại nhờ anh ta làm việc, nhưng em là ai? Một nhân vật nhỏ như em, em cảm thấy người ta sẽ đến gặp em sao?”

Hà Tâm gật đầu.

Nói cũng phải.

Xem ra cô ta không thể thực hiện được ước mơ của mình rồi.

Cô ta không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy có chút mất mác.

Rất nhanh La Phong đã đưa Hà Tâm đến Mỹ Vị Hiên.

Anh ta đặt chỗ ở phòng khách.

Bởi vì Giang Trung người có tiền rất nhiều, bây giờ đang là giờ cơm trưa, phòng bao đã sớm kín chỗ, anh ta nhiều nhất cũng chỉ có thể đặt ở phòng bao đồng giá thấp nhất.

La Phong đã lên kế hoạch xong.

Trong bữa ăn gọi vài chai rượu.

Anh ta biết Hà Tâm tửu lượng kém, căn bản là vừa uống vào đã say.

Bây giờ anh ta phải tìm mọi cách để Hà Tâm uống rượu, như vậy cơ hội của anh ta đến rồi.

“Đồ đĩ thối, cho cô giả bộ thanh cao, đợi khi tôi chơi cô, coi cô còn giả bộ được không.” Trong lòng anh hừ lạnh một tiếng.

Gương mặt tươi cười, tiếp đón Hà Tâm đi vào trong Mỹ Vị Hiên..

Giang Thần vẫn đi theo Hà Tâm đến Mỹ Vị Hiên.

Anh không quấy rầy Hà Tâm và La Phong đi ăn cơm, chỉ cần không có chuyện thì anh sẽ không xuất hiện.

Anh định đợi họ ăn xong rồi anh đón người về, thế là đã hoàn thành tốt nhiệm vụ mà Đường Sở Sở giao cho rồi.

Bên ngoài Mỹ Vị Hiên, bãi đậu xe ô tô ngoài trời.

Giang Thần dừng xe xong, sau khi xuống xe, nhìn xe jeep đi theo cách đó không xa.

Anh bước đến gõ nhẹ vào tấm kính.

Kính xe hạ xuống.

Hoắc Đông nhìn Giang Thần ngoài xe, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ.

“Hoắc tướng quân, khu quân sự không sao chứ? Anh theo dõi tôi cả ngày, là ý gì vậy, anh nghi ngờ tôi à?”

Hoắc Đông vội vàng nói: “Hắc hắc… Anh Giang, không phải là Tiêu Dao Vương nhà tôi lo anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao, nên mới phái tôi âm thầm bảo vệ anh đó.”

“Bảo vệ tôi?”

Giang Thần đột nhiên bật cười: “Hoắc tướng quân, anh đang đùa cái quái gì vậy, tôi còn cần bảo vệ sao? Trở về nói với Tiêu Dao Vương, đừng phái người theo dõi tôi nữa, như thế tôi không có tự do, cảm thấy không thoải mái.”

“Giang, anh Giang.”

“Nếu đã tới rồi thì ăn chung một bữa cơm đi.”

Bây giờ đã đến nhà hàng, Giang Thần cũng có chút đói bụng.

Nhưng ăn một mình thì chán lắm.

Vừa hay Hoắc Đông cũng có mặt ở đây.

Quan trọng hơn là trên người anh không có tiền, nên anh tìm một người trả tiền.

“Không, tôi không dám.” Hoắc Động nhất thời bị dọa sợ, anh ta nào dám cùng Giang Thần ăn cơm chứ.

Giang Thần trừng mắt nhìn anh ta: “Cho anh cơ hội mời tôi ăn cơm là vinh hạnh của anh, người ngoài không có cơ hội này đâu.”

“Vâng.”

Hoắc Đông nhất thời gật đầu và bước xuống xe.

Anh ta không mặc quân phục mà chỉ mặc thường phục.

Sau khi xuống xe, Giang Thần đi tới bá vai anh ta, kéo anh ta rồi đi về phía Mỹ Vị Hiên.

“Đúng rồi, Hoắc tướng quân, tôi muốn hỏi anh một chuyện.”

Hoắc Đông được Giang Thần bá vai, cả người không tự nhiên: “Giang, anh Giang, anh hỏi đi.”

“Anh cảm thấy mục đích chấn chỉnh năm tỉnh của khu quân sự, đồng thời phái Tiêu Dao Vương tới Giang Trung làm tổng chỉ huy của ngũ quân của cấp trên là gì?”

Hoắc Đông sợ hãi run lên, vội vàng nói: “Không, tôi không dám suy đoán ý đồ cấp trên đâu.”

Giang Thần cũng chỉ là tùy tiện hỏi vậy thôi, không ngờ Hoắc Đông lại sợ hãi như vậy.

Đi vào Mỹ Vị Hiên.

Bây giờ là giờ ăn cơm, phòng khách về cơ bản đã đầy rồi.

Nhưng vẫn còn một số bàn trống, được đặc biệt đặt trước, dự phòng.

Ngay khi Hoắc Đông và Giang Thần xuất hiện, Cổ Dật Hiên đã đến.

Bởi vì, đã có người thông báo cho anh ta biết Hoắc tướng quân đang ở đây.

Cổ Dật Hiên đi tới, nhìn thấy ngoại trừ Hoắc Đông còn có Giang Thần, nhất thời bị dọa sợ run lên, vội vàng đi tới: “Giang, anh Giang, anh Hoắc.”

Giang Thần khẽ phất tay nói: “Khiêm tốn, khiêm tốn, sắp xếp một bàn cho tôi, ngay tại đại sảnh.”

Giang Thần liếc nhìn xung quanh, nhìn thấy Hà Tâm, chỉ vào cái bàn phía sau Hà Tâm, nói: “Ở chỗ đó.”

“Vâng” Cổ Dật Hiên gật đầu.

Giang Thần dừng lại, nói: “Được rồi, anh là ông chủ lớn, đích thân đi ra ngoài chào hỏi.

Đây là muốn gây náo động sao? Con rể nhà họ Đường như tôi bị truyền đi cũng không tốt lắm.”

Cổ Dật Hiên rất biết điều rời đi.

Tuy nhiên, lai sắp xếp người qua đó tiếp đãi Giang Thần và Hoắc Đông.

Vị trí của Giang Thần vừa vặn ở sau lưng Hà Tâm.

Hà Tâm quay lưng về phía anh, không thấy được Giang Thần.

Còn La Phong ngồi đối diện Hà Tâm chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Giang Thần, anh ta không nhận ra, nhưng anh ta nhìn thấy Hoắc Đông.

“Anh đi…”

Vừa nhìn Hoắc Đông, anh ta lập tức run lên bần bật, suýt chút nữa thì ngã khỏi ghế.

“Hả?”

La Phong thất thố như thế khiến Hà Tâm cau mày.

“Không, không sao.” La Phong lau mồ hôi trên trán.

Một tướng quân khiêm tốn đến dùng cơm, chỉ cần không chọc tới, hẳn sẽ không sao cả.

“Tiểu Tâm, chúc mừng em đến Giang Trung phát triển, cạn ly.”

Hà Tâm cau mày nói: “La Phong, anh biết tôi không uống rượu mà.”

La Phong kịp thời nói: “Tiểu Tâm, đây là rượu đỏ, sẽ không say đầu, uống một ly đi.

Em không nể mặt anh được hay sao?”

Nghe vậy, Hà Tâm cầm ly rượu đỏ lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Hớp một ngụm, cô ta cảm thấy cổ họng nóng ran.

Thể chất của cô ta thuộc dạng người uống một chút là đỏ mặt.

Cô ta chỉ uống một hớp, trong nháy mắt mặt đã đỏ lên.

Lúc này, cô ta cảm thấy buồn nôn.

“Tôi, tôi đi vệ sinh.” Cô ta đứng dậy, xoay người rời đi.

Trong nháy mắt lúc quay đầu lại, cô ta đã nhìn thấy một người.

Cô ta đã hoàn toàn hóa đá.

“Hoắc, Hoắc tướng quân?”

Vài ngày trước, buổi lễ kế vị của Tiêu Dao Vương, cô ta đã xem livestream.

Sau đó cô ta còn xem lại buổi livestream đó rất nhiều lần.

Giờ phút này, người đàn ông ngồi đang ngồi ăn cơm kia không phải là Hoắc Đông sao?

Nhịp tim của Hà Tâm tăng nhanh, từ nhỏ cô ta đã ngưỡng mộ các anh hùng, còn có tình cảm đặc biệt với các anh quân nhân.

Nhìn thấy Hoắc Đông mặc thường phục, cô ta nhớ tới mấy ngày trước trên truyền hình Hoắc Đông, Hoắc tướng quân mặc quân phục, đeo quân hàm trên bả vai rất oai phong.

Cô ta muốn qua đó chụp ảnh chung với Hoắc Đông làm kỷ niệm.

Có điều, cô ta không có cái gan đó.

Lần trước cô ta đã để lỡ cơ hội, lần này không thể bỏ lỡ nữa.

Cô ta âm thầm động viên mình.

Giang Thần quay lưng về phía cô ta, cô ta cũng không nhìn thấy Giang Thần.

Hít sâu mấy hơi, cô ta lấy hết can đảm đi tới trước mặt Hoắc Đông, vừa định nói thì đột nhiên nhìn thấy Giang Thần, cô ta kinh ngạc há to miệng.

“Anh, anh rể?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play