"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Lẽ nào tổng giám đốc Lâm đã mời Đường Thiên Long sao?"

"Không phải chứ, Đường Thiên Long gây ra lỗi lớn như vậy, đã làm mất hết mặt mũi của quân khu, tổng giám đốc Lâm còn mời ông ta sao?"

"Lẽ nào không mời mà tới?"

...!
Đường Thiên Long bước tới, nhiều người bắt đầu xì xầm bàn tán.

Những người trong bữa tiệc đều tự giác lùi về sau, không muốn qua lại với Đường Thiên Long.

Đường Lỗi vô cùng đắc ý nói: "Ông nội, ông nhìn kìa, danh tiếng của ông trong Giang Trung lớn như vậy, những người này nhìn thấy ông đều kính trọng lùi lại."

Nghe xong, Đường Thiên Long lại càng đắc ý hơn, vẻ mặt lộ vẻ tự hào khó mà che giấu.

Ông ta nhìn thấy Lâm Y.

Lập chống gậy bước tới, gương mặt già nua vui vẻ nói: "Tổng giám đốc Lâm, có thể được chính cô gửi thiệp mời, Đường Thiên Long tôi thấy rất hân hạnh."

Lâm Y cau mày thật chặt.

Nghĩ đến đây là ông nội của Đường Sở Sở, mà chồng của Đường Sở Sở là Giang Thần, cô ta khẽ gật đầu, coi như đáp lại Đường Thiên Long.

"Tổng giám đốc Lâm, sinh nhật vui vẻ, tặng cô một cặp vòng tay ngọc bích, cũng không đáng bao nhiêu, chỉ khoảng hai trăm vạn, mong cô thích."

Đường Thiên Long nói xong, lấy quà đã chuẩn bị trước ra.

"Ông cụ Đường, ông khách sáo quá, mau ngồi đi." Lâm Y tiếp đón bảo Đường Thiên Long ngồi xuống.

Rất nhiều người đều nhìn thấy cảnh tượng này.

Mọi người đều nghi ngờ không dám tin.

Một tộc trưởng của gia tộc bậc trung như vậy, Lâm Y lại tự mình mời ông ta ngồi?

Lẽ nào, nhà họ Đường lại nịnh bợ đeo bám Lâm Y?

Chuyện này có gì đó không bình thường!

Đúng rồi, dường như quan hệ của Đường Sở Sở và Lâm Y rất tốt, lẽ nào là vì chuyện này?

Nhiều người âm thầm suy đoán.

Trước đây, bọn họ đã nhìn thấy hết rồi, Đường Sở Sở của nhà họ Đường ở cùng với Lâm Y, dường như quan hệ rất thân.

Tuy bây giờ Đường Sở Sở bị đuổi ra khỏi nhà họ Đường, nhưng dù sao cô cũng là người nhà họ Đường, không chừng hôm nào đó lại trở về.

Bây giờ Lâm Y tự mình mời Đường Thiên Long ngồi, không ít người cảm thấy nhà họ Đường đang lôi kéo quan hệ với nhà họ Lâm.

Lâm Y tự mình mời, Đường Thiên Long cảm thấy rất vinh dự, vẻ mặt hớn hở nhìn những người xung quanh, ánh mắt đó dường như đang nói rằng: ai nói tôi là gia tộc bậc trung nữa.

"Ông cụ Đường, ông cũng đến rồi."

"Người anh em Thiên Long, dạo này ngày càng có sức sống rồi."

...!
Ngay lập tức đã có nhiều ông chủ của các tập đoàn tiến lên nhiệt tình chào hỏi Đường Thiên Long.

Mặc dù nhà họ Đường trở thành trò cười, nhưng vẫn còn đang hợp tác với Thiên Quân.

Bây giờ lại đeo bám nhà họ Lâm, nếu lại hợp tác với Dược Phẩm Trường Sinh của nhà họ Lâm, vậy nhà họ Đường sẽ giàu to rồi.

Bây giờ không làm quen thì đợi đến khi nào.

Nhiều người bước đến nịnh nọt lấy lòng.

Đường Thiên Long cười không khép miệng lại được, không ngừng chào hỏi những người đó.

Còn Đường Lỗi ngồi bên cạnh, khóe miệng nhếch lên, dáng vẻ cao ngạo, vô cùng đắc ý.

Nhìn thấy Đường Thiên Long, vẻ mặt Đường Sở Sở cũng rất phức tạp, sau khi chần chừ một lát, cô vẫn đi tới, gọi một tiếng: "Ông nội."

Nhìn thấy Đường Sở Sở mặc một chiếc váy dự tiệc màu trắng, mái tóc xoăn dài, dáng vẻ vô cùng cao quý, ông ta lập tức sửng sốt.

"Sở, Sở Sở?"

"Vâng." Đường Sở Sở gật đầu, sau đó lại gọi: "Ông nội."

Nhìn thấy dáng vẻ Đường Sở Sở như vậy, ánh mắt Đường Lỗi chợt lóe lên.

Cậu ta không ngờ, Đường Sở Sở trang điểm lên lại xinh đẹp như vậy, vóc người và gương mặt đều có thể sánh được với nhân vật chính Lâm Y rồi.

Đường Mộng Oánh nhìn thấy Đường Sở Sở, cô ta vừa nhìn đã biết giá trị những món đồ trên người Đường Sở Sở.

Cô ta cũng ganh tỵ, chua ngoa nói: "Đường Sở Sở, cô lại đi tìm Diệp Hùng, ngủ với Diệp Hùng chứ gì, mới mấy ngày đã mặc toàn hàng hiệu như vậy, cả người trên dưới cộng lại cũng phải mấy chục vạn nhỉ?"

Đường Sở Sở bước đến chào hỏi, Đường Mộng Oánh lại lên giọng chế giễu.

Cho dù cô có dễ tính hơn nữa, trong lòng cô cũng rất giận, cô chỉ tay vào mặt Đường Mộng Oánh đang vênh váo đắc ý ngồi trên sô pha: "Chị, chị đừng nói bừa."

"Nói bừa, lẽ nào không phải sao?" Đường Mộng Oánh cố tình lên giọng, lớn tiếng nói: "Không phải ngủ với Diệp Hùng, vậy cô lấy tiền đầu ra mua đồ?"

Nhà họ Đường dạo này liên tục xảy ra nhiều vụ tai tiếng.

Nhất là chuyện của nhà họ Đường hợp tác với Thiên Quân.

Bên ngoài đều đang đồn Đường Sở Sở đã ngủ với Diệp Hùng.

Tuy Diệp Hùng đã mở họp báo bác bỏ tin đồn.

Nhưng càng như vậy, bên ngoài lại càng đồn đại nhiều hơn.

Đường Thiên Long nhìn thấy có nhiều người đang nhìn cô chằm chằm, ông ta cũng thấy vô cùng tức giận, ông ta cũng nghĩ Đường Sở Sở đã ngủ với Diệp Hùng.

Dù cho nhờ có Đường Sở Sở nhà họ Đường mới ký hợp đồng với Thiên Quân được.

Nhưng ông ta quan tâm danh tiếng hơn.

"Không, không biết xấu hổ." Vẻ mặt Đường Thiên Long nghiêm nghị.

"Ông nội, không, không phải vậy đâu."

Đường Lỗi đứng lên, quát to: "Không phải ngủ với Diệp Hùng, vậy mày nói cho tao biết, mày lấy đâu ra tiền mua đồ?"

"Tôi, tôi..." Đường Sở Sở oan ức sắp bật khóc, cô thật sự không có ngủ với Diệp Hùng.

Nhưng cô không biết nên giải thích thế nào.

Bởi vì đây là tiền của Giang Thần.

Số tiền này cũng không biết từ đâu ra, nếu như nói ra, đồn ra ngoài sẽ bị ảnh hưởng, chắc chắn Giang Thần sẽ phải ngồi tù.

Giang Thần ngồi ở tít đằng xa chơi điện thoại, anh nghe thấy có chuyện bèn đứng dậy, phát hiện ra là người nhà họ Đường.

Anh bước đến, nhìn thấy Đường Sở Sở đang ngân ngấn nước mắt, anh không nhịn được hỏi: "Sở Sở, sao thế?"

Đường Lỗi chế giễu nói: "Giang Thần, lẽ nào cậu còn không biết sao, vợ cậu lại lên giường với người đàn ông khác, cậu nhìn xem, cả người toàn là đồ hiệu, chiếc váy này cũng mấy chục vạn nhỉ, chà chà, đúng là chủ tịch của Thiên Quân, chi tiêu cũng hào phóng thật."

Vẻ mặt Giang Thần chợt u ám.

Cảm nhận được Giang Thần muốn đánh người, Đường Sở Sở lập tức kéo anh lại nói: "Thần, chúng ta đi thôi."

Cô không biết giải thích thế nào.

Cô không muốn tiếp tục mất mặt ở đây nữa.

Rất nhiều người đang tập trung lại xung quanh, những người này đều đang chỉ chỉ trỏ trỏ.

"Sao Đường Sở Sở lại không giải thích vậy?"

"Xem ra tin đồn là thật rồi, cô ta đã ngủ với Diệp Hùng thật rồi, còn không phải chỉ một lần."

"Cho nên, cô ta không biết giải thích thế nào."

"Cũng đúng, chắc chắn là chủ tịch Diệp vừa ý kiểu của lạ này rồi."

Những âm thanh khó nghe này vang lên, Đường Thiên Long lại càng thấy tức giận hơn.

Rầm.

Bỗng nhiên Đường Thiên Long đập bàn đứng lên, quát mắng: "Đường Sở Sở, sao mày không biết xấu hổ như vậy, đúng là làm mất mặt nhà họ Đường mà."

Đường Sở Sở oan ức không nói nên lời, kéo tay Giang Thần muốn rời đi.

Nhưng Giang Thần đứng im tại chỗ, cô kéo anh đi không được.

Giang Thần liếc nhìn xung quanh, lạnh lùng nói: "Vừa rồi ai nói năng xằng bậy bước ra đây, tự mình quỳ xuống nhận lỗi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo."

"Haha...!
Đường Lỗi lập tức cười to: "Giang Thần, mày đừng đùa nữa, mày tưởng mày là ai? Tiêu Dao Vương sao? Mày không khách sáo một cái cho tao xem?"

Đường Mộng Oánh cũng khinh thường mắng: "Ồ, đúng là không biết xấu hổ, còn hãm hại chồng tôi, nói thiệp mời của Tiêu Dao Vương nhờ cậu ra mặt mới có được, đây rõ ràng là chồng tôi tự thân vận động mới có được, bởi vì các người quá khoác lác, huênh hoang ở ngoài quân khu mới làm cấp trên không hài lòng, vì vậy đã hủy bỏ tư cách tham gia của chúng tôi, các người đúng là biết tận dụng triệt để."

"Đứng ra đây, tự mình quỳ xuống xin lỗi." Vẻ Giang Thần u ám, liếc nhìn mọi người.

"Haha, tôi lại muốn xem thử, anh làm gì được tôi?" Lúc này, Trương Luân đứng ra nói: "Tôi cũng đã nói Đường Sở Sở ngủ với Diệp Hùng, sự thật là như vậy, lẽ nào không cho tôi nói sao?"

"Ai đang nói bừa đó?"

Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Ngay sau đó, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi bước vào.

Người này vừa đến, mọi người đều rùng mình.

Diệp, Diệp Hùng...!
"Ai đang nói xấu Đường Sở Sở đó?"

Giọng nói khác lại vang lên, một người đàn ông trông rất đẹp trai đi theo sau Diệp Hùng bước vào.

Anh ta là Cổ Dật Hiên của Mỹ Vị Hiên, người nhà họ Cố ở Kinh Đô.

Lâm Y cũng đứng dậy, lạnh lùng nói: "Ai nói xấu Đường Sở Sở, tự mình quỳ xuống xin lỗi, nếu không..."

"Đúng là láo xược, ai đang nói năng xằng bậy đó?"

Ngoài cửa lại vang lên một giọng nói.

Sau đó, một ông lão hơn sáu mươi tuổi, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, dáng vẻ đã già yếu, nhưng rất có sức sống bước vào.

"Thần y, thần y Phương?"

Mọi người đều nhìn thấy người đến, bỗng chốc đều kinh ngạc không thôi.

Giang Thần nghe thấy cũng nhìn sang.

Không khỏi cau mày.

Quỷ Kiến Sầu, sao lại là thần y Phương, lẽ nào là Phương Vĩnh Cát mà Sở Sở nói sao?.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play