Trương Luân tỏ tình với Lâm Y.

Lâm Y lại từ chối dứt khoát, còn đả kích anh ta thậm tệ.

Còn nói cô ta thích Giang Thần.

Mọi người vô cùng kinh ngạc.

Mọi ánh mắt đều dừng lại trên người Giang Thần.

Vẻ ngoài trông bình thường, ăn mặc cũng bình thường, hơn nữa đây là nơi sang trọng, cách ăn mặc của anh hoàn toàn không ăn khớp với mọi người.

Những người đến tham gia buổi tiệc, nữ đều mặc váy vóc lộng lẫy, nam thì mặc đồ vest thắt cà vạt.

Còn Giang Thần...!
Mặc một bộ đồ màu đen rất bình thường.

Giang Thần đang tập trung chơi trò trái cây đại chiến Zombies.

Lúc này, một đám zombies xông đến, nuốt sạch vũ khí đậu hà lan của anh.

"Á..."

Bỗng nhiên Giang Thần thốt lên, vẻ mặt đầy thất vọng: "Thua rồi."

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đang dừng trên người anh, anh vừa thốt lên lại khiến mọi người đều sững sờ.

Dường như Giang Thần cảm nhận được có người đang nhìn mình, anh chợt ngẩng đầu nhìn sang, phát hiện hơn trăm ánh mắt phía trước đang đổ dồn vào anh, anh chợt sửng sốt.

Anh khẽ gãi đầu, vẻ mặt đầy khó hiểu.

Anh lấy điện thoại ra, tận dụng ánh sáng màn hình để soi mặt mình.

"Đâu có gì đâu?" Anh khẽ lẩm bẩm.

Trương Luân vẫn đang quỳ một gối dưới đất nhìn thấy Giang Thần, trong lòng anh ta càng tức giận hơn.

Còn Lâm Y lại khẽ nói: "Trương Luân, khi nào anh có thể trở thành người đàn ông như Giang Thần, khi đó hẵng đến theo đuổi tôi, bây giờ anh vẫn chưa có tư cách đó."

Nói xong, cô ta nghịch ngợm nhìn về phía Đường Sở Sở.

"Sở Sở, đây là cô nói đấy nhé, cô tặng anh ấy cho tôi rồi, nếu đã như vậy, tôi sẽ không khách sáo nữa đâu."

Lâm Y bước đến trước mặt Giang Thần dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, cô ta đưa bàn tay thon dài ra, vẻ mặt tươi cười làm người ta say đắm: "Anh Giang, có thể mời anh nhảy một bài không?"

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi.

Lâm Y là ai?

Cô ta chính là giám đốc điều hành Dược Phẩm Trường Sinh tại Giang Trung và là người nhà họ Lâm ở Kinh Đô.

Đây là nữ thần, đây chính là nữ đại gia xinh đẹp chính hiệu.

Bây giờ nữ đại gia xinh đẹp đi mời một người ở rể nhà vợ khiêu vũ?

Mọi người đều trố mắt ngạc nhiên, tưởng mình nhìn nhầm, không dám tin vào cảnh tượng trước mắt.

Giang Thần cũng sững sờ.

Chuyện này là sao?

Trương Luân đang quỳ dưới đất cũng đứng dậy, bước đến chỗ Lâm Y vẻ mặt khó chịu nói: "Lâm Y, cho dù em không thích anh, không chấp nhận lời tỏ tình của anh, em cũng không cần tìm một tên vô dụng như vậy làm bia đỡ đạn, em làm vậy để sỉ nhục anh sao?"

Theo Trương Luân thấy, Lâm Y nói cô ta thích Giang Thần, còn mời Giang Thần khiêu vũ, chắc chắn là vì muốn từ chối anh ta nên cô ta mới tìm bia đỡ đạn cho mình.

"Nếu em tìm những người khác như anh Cổ của Mỹ Vị Hiên anh không nói làm gì, nhưng em lại tìm anh ta..."

Trương Luân nhìn Giang Thần đang ung dung ngồi trên sô pha, vẻ mặt anh ta đầy khinh thường nói: "Em nói anh ta bình tĩnh thản nhiên à? Anh thấy chưa chắc, anh ta biết thân biết phận của mình, biết đây là nơi nào, anh ta cũng không quen biết ai cả, anh ta tìm ai nói chuyện đây? Chỉ đành ngồi đây chơi điện thoại thôi."

Giọng nói Trương Luân vang lên, mọi người đang sửng sốt ngạc nhiên lúc này mới bừng tỉnh.

"Thì ra là như vậy!"

"Tôi đã nói mà, giám đốc điều hành của Dược Phẩm Trường Sinh sao có thể thích một người ở rể như Giang Thần chứ, thì ra là lấy Giang Thần làm bia đỡ đạn."

Đường Sở Sở cũng bước đến.

Cô cũng biết Lâm Y lấy Giang Thần làm bia đỡ đạn.

Hôm qua Đường Sở Sở đi dạo với cô ta cả ngày trời, đồ cô mua đều do Lâm Y bày vẽ cho, cô cũng có chút thiện cảm với Lâm Y.

Nếu Lâm Y đã không thích Trương Luân, muốn để Giang Thần làm bia đỡ đạn như vậy, cô bèn chớp chớp đôi mắt to tròn sắc sảo nhìn Giang Thần, nói: "Giang Thần, anh còn ngây ra đó làm gì, tổng giám đốc Lâm mời anh nhảy kìa."

"Vợ à, anh..."

"Vợ gì chứ, em đã tặng anh cho cô ấy rồi." Đường Sở Sở nghịch ngợm cười nói.

Giang Thần bối rối.

Anh là món đồ sao, bị tặng qua tặng lại như vậy.

"Anh Giang..."

Lâm Y cũng nhìn Giang Thần, gương mặt xinh đẹp quyến rũ ra vẻ nài nỉ nói: "Hôm nay là sinh nhật hai mươi lăm tuổi của tôi, có thể nhảy với tôi một bài không?"

Giang Thần nhìn Đường Sở Sở, dường như đang xin ý kiến của cô.

Đường Sở Sở kéo anh đứng dậy khỏi sô pha, đặt tay anh vào tay Lâm Y nói: "Hiếm khi tổng giám đốc Lâm coi trọng anh, đi đi."

Bàn tay của Lâm Y mịn màng, nhẵn bóng.

Còn Giang Thần đến bây giờ vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra.

"Vợ à, anh..."

"Được rồi, đi đi, e không ghen đâu." Đường Sở Sở đẩy Giang Thần đi.

Không những cô không ghen, trái lại trong lòng còn đang vô cùng hớn hở.

Đây chính là Lâm Y, giám đốc điều hành Dược Phẩm Trường Sinh.

Cho dù lấy Giang Thần làm bia đỡ đạn.

Nhưng cũng là vinh hạnh của Giang Thần, mà Giang Thần lại là chồng của cô.

Lúc này, cô cảm thấy Giang Thần làm cô nở mày nở mặt hơn rồi.

Còn Giang Thần bị Lâm Y đưa vào trong sân nhảy.

Âm nhạc vang lên.

Lâm Y đưa cánh tay thon dài ra, một tay đặt lên bả vai Giang Thần, tay còn lại đặt lên eo anh, cả người như sắp dán chặt vào người anh.

Còn Giang Thần cả người cứng đờ.

Ngay lúc này, anh thấy hơi căng thẳng.

Lâm Y quá xinh đẹp, cô ta có ngũ quan tinh xảo, trên người lại có mùi hương rất thơm.

Bây giờ cả người cô ta đều dán chặt lên người anh, tim anh đập dồn dập liên hồi.

Cho dù đối mặt với lực lượng quân đội hùng mạnh anh cũng chưa từng căng thẳng đến thế, bây giờ đối mặt với một người phụ nữ anh lại...!
Lâm Y đặt tay lên vai anh, ôm lấy anh, đầu cô ta gần như sắp dựa sát vào vai anh.

Cơ thể cô ta lắc lư theo điệu nhạc vang lên.

Cảnh tượng này khiến mọi người vô cùng ngưỡng mộ.

Ngay cả Đường Sở Sở cũng không nhịn được thấy ghen tuông.

Rất nhanh đã xong một bài.

Lâm Y rất biết điều, kéo Giang Thần đến trước mặt Đường Sở Sở, đặt tay Giang Thần vào tay Đường Sở Sở nói: "Sở Sở, cảm ơn."

"Không có gì." Đường Sở Sở thấy vậy vừa mừng vừa lo đáp lại.

Còn vẻ mặt Trương Luân lại đen xì.

Anh ta tỏ tình bằng cả tấm lòng.

Lâm Y lại từ chối anh ta trước mặt mọi người, lại còn khiêu vũ cùng một tên vô dụng như vậy, lấy tên vô dụng này ra sỉ nhục anh ta.

Không những Trương Luân nghĩ như vậy, tất cả mọi người có mặt ở đây đều nghĩ như vậy.

Bọn họ đều thấy Lâm Y mời Giang Thần khiêu vũ chỉ để từ chối dứt khoát Trương Luân, nói với Trương Luân, cho dù cô ta có tìm một người vô dụng để khiêu vũ cũng không tìm anh ta, khiến Trương Luân từ bỏ hy vọng.

Khu vực nghỉ ngơi, trên sô pha.

Giang Thần tỏ ra vô tội nhìn Đường Sở Sở.

"Sở Sở, chuyện gì vậy?"

Đường Sở Sở đưa tay cốc vào đầu Giang Thần, nói: "Đừng tưởng tổng giám đốc Lâm thích anh thật, cô ấy chỉ muốn lấy anh làm bia đỡ đạn từ chối lời tỏ tình của Trương Luân thôi."

"Vậy à." Giang Thần chợt hiểu ra.

Anh nhìn xung quanh.

Lúc này, anh cảm nhận được rất nhiều ánh mắt không mấy thiện cảm xung quanh.

Những người này đều là người theo đuổi Lâm Y.

Lâm Y là nữ thần của bọn họ, bây giờ lại mời một tên vô dụng khiêu vũ, bọn họ đều rất căm ghét Giang Thần.

Nhất là Trương Luân.

Anh ta siết chặt nắm đấm, mặt nổi đầy gân xanh.

Cò bạn học của Trương Luân cũng biết Trương Luân bị từ chối, tâm trạng không tốt, cũng biết điều không đến làm phiền, không đến nịnh nọt lấy lòng anh ta.

Đối với những ánh mắt không mấy thiện cảm xung quanh, Giang Thần thản nhiên bật cười, khinh thường chẳng thèm quan tâm.

Ở một khu vực nghỉ ngơi khác cách đó không xa.

Lâm Y ngồi trên sô pha, bắt chéo chân, lộ ra đôi chân dài trắng muốt, ánh mắt cô ta dừng lại trên người Giang Thần, đôi mắt mang theo vẻ mến mộ khó mà che giấu được.

Đây là Hắc Long.

Lúc ở Kinh Đô, cô ta đã từng nghe nói đến Hắc Long.

Cô ta coi HắcLong như thần tượng của mình, không ngờ bản thân cô ta cũng có thể tình cờ gặp được Hắc Long một trong Ngũ Đại Soái ở Giang Trung, còn có thể khiêu vũ cùng Hắc Long.

Nhưng dường như anh có vẻ hơi ngại ngùng.

Lâm Y nhớ đến chuyện trước khi khiêu vũ, cơ thể Giang Thần cứng đờ, trên gương mặt đẹp đẽ mang theo vẻ tươi cười khiến người ta mê mẩn.

Một trò cười không hề ảnh hưởng đến việc diễn ra bữa tiệc sinh nhật.

Bây giờ mới chín giờ sáng, rất nhiều nhân vật nổi tiếng còn chưa đến.

Thời gian cứ thế trôi qua, ngày càng có nhiều người đến dự tiệc, ai nấy đều tặng quà mừng sinh nhật cho Lâm Y.

Ngay cả nhà họ Đường cũng đến.

Mấy hôm trước sau khi nhà họ Đường mất hết mặt mũi, trở thành trò cười cho cả Giang Trung, nhà họ Đường vẫn luôn im hơi lặng tiếng.

Nhưng sau khi nhận được thiệp mời của Lâm Y gửi đến, nhà họ Đường lại ảo tưởng, tự nghĩ mình là nhà quyền thế.

Ngay cả tổng giám đốc điều hành của Dược Phẩm Trường Sinh cũng đã gửi thiệp mời đến, đây chẳng phải là nhà quyền thế thì là gì?

Đường Thiên Long dẫn con trai Đường Hải, cháu trai Đường Lỗi, cháu gái Đường Mộng Oánh, còn có cháu rể Liễu Sung, vẻ mặt đầy đắc ý bước vào trong.

Ông ta chống cây gậy đầu rồng.

Cây gậy va chạm với mặt đất, phát ra tiếng lộc cộc lộc cộc, thu hút nhiều ánh nhìn của mọi người xung quanh.

Nhìn thấy Đường Thiên Long, nhiều người bắt đầu tỏ vẻ phấn khích..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play