"Thần, chúng ta đi thôi." Đường Sở Sở kéo Giang Thần.
Cô sợ Giang Thần không khống chế được, khoe khoang chính mình có tiền.
Giang Thần nói cho cô biết nguồn gốc tiền của anh, nhưng tiền này không sạch sẽ.
Đã vậy Giang Thần còn nói, anh vì chiếm được số tiền này, nên mới phải ra tòa, bị xóa bỏ quân tịch, trục xuất khỏi quân đội, vĩnh viễn không được tuyển lại.
Số tiền này cũng vì cấp trên thấy anh làm trong quân đội mười năm, cuối cùng cho anh phần thưởng thôi.
Về lý thuyết, số tiền này là hợp pháp.
Nhưng, nghĩ đến nguồn gốc của số tiền này, Đường Sở Sở vẫn có chút lo lắng.
Nếu có thể không gây chuyện thì đừng gây chuyện, nếu như cấp trên lại truy cứu lần ữa, thì đây chính là tội lớn.
Cho nên, cô muốn kéo Giang Thần rời đi.
Đường Sở Sở muốn đi, Giang Thần cũng không muốn nói thêm gì nữa.
"Ha..." Phùng Tiể Hội lại cười lạnh lần nữa: "Nghèo nàn đúng là nghèo nàn."
Tôn Trạch cũng có chủ ý, đi tới, cười nói: "Sở Sở, cô xem thích bộ váy nào, tôi mưa tặng cho cô được không?"
"Cám ơn, không cần." Đường Sở Sở kéo Giang Thần đi.
Nhưng mà, Giang Thần lại cảm giác chính mình phải chịu một sự sỉ nhục quá lớn.
Làm trò trước mặt anh, mua quần áo tặng cho vợ của anh?
"Đường Sở Sở, chồng của tôi muốn mua quần áo cho cô, đây là vinh hạnh của cô, cô dám từ chối?"
Phùng Tiểu Hội đi tới, vung tay tát một cái vào mặt Đường Sở Sở: "Đừng có làm bộ mặt vô liêm sỉ đó!"
Cô ta chẳng qua chỉ là con của gia đình bình thường, tuy rằng gả cho nhà giào có, nhưng ở nhà giàu lại không có chút địa vị nào, mà chồng của cô ta cũng thường xuyên làm trò câu dẫn phụ nữ khác trước mặt cô ta, thậm chí là mang về nhà, làm trò trước mặt cô ta...!
Cô ta hiểu rõ thân phận của mình.
Cô ta có thể có ngày hôm này, tất cả đều nhờ Tôn Trạch.
Không có Tôn Trạch, cô ta cũng chỉ là một cái rắm.
Cô ta biết, Tôn Trạch có chút hứng thú với Đường Sở Sở, cũng muốn giúp Tôn Trạch đưa Đường Sở Sở lên giường, nếu như Tôn Trạch vui vẻ, nói không chừng sẽ thưởng cho cô ta.
Cô ta muốn giúp Tôn Trạch.
Nhưng, một cái tát kia, lại chị Giang Thần đỡ lấy.
Giang Thần túm lấy cổ tay cô ta.
"A, đau..." Phùng Tiểu Hội đau tới mức la lớn.
"Thần...!Quên đi." Đường Sở Sở kéo Giang Thần lại.
Lúc này Giang Thần mới buông tay.
Phùng Tiểu Hội lại giống như một người đàn bà đanh đá, chỉ vào Giang Thần, chửi ầm lên: "Anh tính làm gì, dám đánh tôi, anh có biết tôi là ai không?"
Nói xong, cô ta oan ức mà liếc mắt nhìn Tôn Trạch một cái, nũng nịu nói: "Chồng, tên rác rưởi này đánh em?"
Tôn Trạch biết, Phùng Tiểu Hội đã đoán được suy nghĩ của anh ta, muốn giúp anh ta.
Anh ta lạnh lùng nhìn Giang Thần: "Giang Thần, anh có biết tôi là ai không, tôi là người nhà họ Tôn..."
Nhưng vẻ mặt Giang Thần lại không chút để ý, nói: "Tôn Thái Vân là gì của anh?"
"Đó là bác cả của tôi." Tôn Trạch đắc ý nói: "Thế nào, sợ rồi hả?"
Giang Thần nhìn Đường Sở Sở, nói: "Sở Sở, anh nghe mẹ nói, ngày hôm qua Tôn Thái Vân đã đuổi anh trai về, Tôn Thái Vân vẫn rất kính trọng em đúng không?"
"Đúng, đúng vậy."
Nhớ tới việc này, Đường Sở Sở có chút nghi ngờ.
Đây là sao vậy, sao đám người tai to mặt lớn này lại kính trọng cô như vậy chứ.
Chẳng lẽ thật sự bởi vì Giang Thần.
Nhưng mà, cho dù anh đã từng là người tai to mặt lớn, nhưng cũng là ở Nam Hoang, hơn nữa hiện tại anh đã bị xóa khỏi quân tịch.
Hơn nữa, tối hôm qua cô cũng nghe nói về chuyện Thịnh Thế Vương Triều, biết quân đội bắt tay hành động, triển khai đánh Hắc, Tảo Hắc, người đầu tiên bị thi hành án tử là Lâm Huyền.
Việc này đối với Giang Thần tuyệt đối không có vấn đề gì,
Giang Thần nói: "Em chắc chắn là có số điện thoại của Tôn Diệu, em gọi điện cho anh ta, bảo anh ta thông báo cho bố của anh ta, lập tức đến đây quỳ xuống đất nhận sai."
Đường Sở Sở thực sự có số điện thoại của Tôn Diệu.
Đây là do lần trước mẹ của cô đã đưa cho cô,
Cô vội vàng giải thích nói: "Thần, số điện thoại này là mẹ đưa cho em, cho tới bây giờ em chưa bao giờ gọi cho anh ta."
"Ừ, anh tin em, bây giờ gọi đi."
"Thần, quên đi." Đường Sở Sở lắc đầu.
Cô cũng không tin chỉ một cuộc gọi của mình, Tôn Diệu sẽ thông báo cho Tôn Thái Vân, Tôn Thái Vân lại càng không chạy tới đây để nhận sai.
Nhưng mà, Phùng Tiểu Hội lại nở nụ cười, hơn nữa còn cười đến khom lưng: "Ha ha, cười chết tôi rồi, cô cho rằng cô là ai, chỉ một cuộc điện thoại, người thừa kế nhà họ Tôn sẽ đến để quỳ xuống đất nhận sai sao?"
Sắc mặt của Tôn Trạch cũng trở nên thâm trầm, nói: "Để cho bác cả tôi quỳ xuống đất nhận sai, anh cho rằng anh là ai, Tiêu Dao Vương sao?"
Giang Thần nhấc chân đá anh ta một cái.
Ầm!
Tôn Trạch trong nháy mắt bị đá bay ra xa, người đập vào trên mắc quần áo, một loạt quần áo đều rơi xuống mặt đất.
Nhân viên bán hàng bị dọa sợ đến choáng váng, âm u quát: "Xong rồi, anh xong rồi, anh có biết những bộ quần áo này bao nhiêu tiền không, chuẩn bị đền tiền đi."
Đường Sở Sở cũng không nói nên lời, cái này là sơ suất, nếu không kéo Giang Thần lại, thì Giang Thần sẽ đánh người.
"Bảo vệ..." Nhân viên bán hàng kêu to/
Mấy người bảo vệ ở ngoài cổng bước tới như hung thần ác sát.
Động tĩnh ở đây, cũng đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người đến mua quần áo ở trong tiệm quần áo.
Những người này đều vây quanh xem, vẻ mặt như thể đang xem một vở kịch.
Đường Sở Sở có chút lo lắng: "Thần, đi mau."
Cô kéo Giang Thần đi.
Nhưng mà, lại bị bảo vệ chặn đường lại.
Nhân viên bán hàng lạnh lùng nói: "Đi? Làm bẩn quần áo, mà muốn đi như vậy sao?"
Tôn Trạch từ dưới đất đứng lên, hung hắng hét lên: "Giang Thần, mày chết chắc rồi."
Anh ta lập tức lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại: "Anh Ba, là em, em ở đường Nam Long, ở trong tiệm bán quần áo, em bị đánh, mau dẫn ba mươi anh em tới đây, em muốn đánh gãy chân tên nhóc này."
Sau khi gọi điện xong, anh ta hung hăng nhìn Giang Thần: "Thằng nhóc, mày đừng đi, mày chết chắc rồi."
Nhìn thấy tình cảnh này, Đường Sở Sở sợ hãi, túm chặt lấy cánh tay của Giang Thần.
Giang Thần vỗ tay cô, an ủi nói: "Không có gì đâu, mau gọi cho Tôn Diệu bảo anh ta bảo bố anh ta lăn tới đây."
Đường Sở Sở thấy Giang Thần không hề lo ngại gì.
Nhớ tới việc từ sau khi kết hôn với Giang Thần thì xuất hiện hàng loạt các sự việc kì lạ.
Dường như Giang Thần đều đã định trước mọi việc trong lòng.
Cô nghĩ một chút, lấy điện thoại ra, gọi một cuộc cho Tôn Diệu.
Lúc này, Tôn Diệu đang ở bệnh viện.
Tôn Thái Vân đang trông anh ta.
Nói với Tôn Diệu rằng, chờ sau khi dưỡng thương xong, mời người nhà họ Đường đi ăn, cố gắng lấy được sự tha thứ của nhà họ Đường, còn muốn tạo mối quan hệ tốt với nhà họ Đường.
Tôn Diệu liên tục gật đầu.
Lúc này, điện thoại của Tôn Diệu vang lên.
Nhìn thấy màn hình điện thoại hiển thị số của Đường Sở Sở, anh ta sợ đến mức tay run lên, điện thoại cũng bị rớt.
"Không có tiền đồ." Tôn Thái Vân mắng lớn, nhặt điện thoại bị quăng vỡ trên mặt đất lên, vừa thấy là số điện thoại của Đường Sở Sở, ông ta cũng bị dọa cho cả người run lên.
Ném nó cho Tôn Diệu: "Mau, mau nhận." Tôn Diệu đã có bóng ma tâm lý với Đường Sở Sở.
Thực tế mà nói, là có bóng ma tâm lý với Giang Thần, chồng của Đường Sở Sở.
Anh ta nhận điện thoại: "Sở, chị Sở Sở, có, có chuyện gì không?"
Tôn Diệu nhớ tới cảnh Giang Thần giết người, ngay cả khớp hàm cũng run lẩy bẩy.
"Tôn, Tôn Diệu sao, tôi đang ở đường Nam Long, ở tiệm bán quần áo phụ nữ xinh đẹp, anh...!anh biết Tôn Trạch không, anh ta dẫn vợ của anh ta đến mua quần áo, chúng tôi đắc tội với anh ta, anh có thể nói với bố anh một tiếng được hay không, để cho Tôn Trạch không truy cứu nữa?"
Đường Sở Sở cẩn thận từng li từng tí mở miệng.
Cô không bảo Tôn Diệu báo cho Tôn Thái Vân đến đây quỳ xuống đất nhận sai, mà là van xin Tôn Diệu, để cho anh ta vận dụng quan hệ, giải quyết chuyện này.
Tôn Diệu đang bật chế độ loa ngoài.
Tôn Thái Vân bên cạnh nghe xong, giận tím mặt: "Này tên phế vật kia, ông đây đến phế anh ta đi."
Nói xong, anh ta chạy ra khỏi phòng bệnh.
Tiệm bán quần áo.
Phùng Tiển Hội giả vờ làm động tác gọi điện của Đường Sở Sở, không khỏi cười lạnh nói: "Biết Tôn Diệu sao? Biết cũng vô dụng, người nhà họ Tôn sẽ giúp người ngoài sao?"
Mà Đường Sở Sở, mới vừa nói xong thì Tôn Diệu đã cúp điện thoại.
Bởi vì, anh ta bị dọa sợ.
Nghe thấy Đường Sở Sở đắc tội Tôn Trạch, bị dọa đến mức tay cũng run lên, điện toại di động rơi trên mặt đất, chết máy.
"Tôn Trạch, chỉ mong anh không làm chuyện gì, nếu không thì ông đây sẽ xuất hiện và giết chết anh." Tôn Diệu sợ hãi chửi ầm lên.
Tôn Trạch trong cửa hàng bán quần áo cũng cười ầm lên.
"Ha ha, gọi cho anh Đường của tao? Thật hài hước."
Đường Sở Sở thấy Tôn Diệu không lên tiếng, trong lòng cũng hồi hộp một chút, cô nhìn mấy người bảo vệ đang giữ mình và Giang Thần lại,
Lại nhìn vẻ mặt hung ác của Tôn Trạch và vẻ mặt âm trầm của nhân viên bán hàng, cũng với người xung quanh đang hóng hớt, trong lòng cũng có chút sợ hãi.
"Thần, làm sao bây giờ?"
"không có việc gì, chúng ta đi vào trong ngồi nghỉ ngơi một chút."
Giang Thần đỡ Đường Sở Sở, đi đến khu nghỉ ngơi bên trong cửa hàng bán quần áo.
Ngồi xuống, còn cầm lấy một quả táo trên bàn lên, dùng dao gọt hoa quả gọt vỏ, đưa cho Đường Sở Sở: "Vợ, ăn một miếng nào."
Nhìn thấy Phùng Tiểu Hội, Tôn Trạch, còn có nhân viên bán hàng, và vài người bảo vệ đi theo, Đường Sở Sở cẩn thận đến mức tim đập thình thịch.
Hiện tại, cô sợ chết khiếp, làm sao có tâm trạng mà ăn chứ.
Nếu chuyện này xảy ra, nên làm cái gì bây giờ đây?
Cô sốt ruột đến mức sắp khóc: "Thần, anh mau nghĩ cách đi!".