"Không nhiều lắm, không nhiều một chút nào."
Giang Thần giải thích nói: "Cái này chẳng qua là một trong số đó, những kẻ có tiền kia ở biên giới Nam Hoang, tặng cho đại ca của anh tiền, đều là tặng mấy triệu mấy triệu, tài sản của đại ca anh, nhiều vô số kể, vài ngàn triệu lận đó."
"Vậy còn anh, anh kiếm được bao nhiêu?"
"Không nhiều, cũng mấy triệu."
Giang Thần cũng không dám nói quá nhiều.
Nghe vậy, Đường Sở Sở bị dọa sợ: "Mấy, mấy triệu còn không nhiều?"
Bỗng nhiên, xụ mặt, nghiêm nghị mắng: "Được lắm, Giang Thần anh, bình thường thật thà, không nghĩ tới cũng mang một bụng đầy ý nghĩ xấu xa, một lòng một dạ kiếm tiền."
"Này không bình thường nha, mẹ em cũng nói, nhà bác cả làm công ty, cũng lợi dụng chức vụ kiếm tiền đấy, lấy béo bở của đầy người, nào là xe sang, nào là nhà ở cao cấp, ông nội còn không phải một mắt nhắm một mắt mở bỏ qua, mà bố em lại thật thà, lại bị mẹ mắng đến đau đầu chảy máu."
Đường Sở Sở có chút đăm chiêu.
Nói như vậy rất có lý.
Nhưng mà, hai chuyện này có tính chất khác nhau.
Đây là công ty của gia tộc, tham ô tiền của gia tộc.
Mà Giang Thần chính là lộ liễu vi phạm pháp luật.
"Thần, trả lại tiền đi, bây giờ có nghèo cũng đừng lo, chỉ cần bằng lòng cố gắng, là có thể kiếm được tiền, nếu như cấp trên lại truy cứu, vậy thì anh xong rồi, em cũng không muốn đến nhà tù thăm anh đâu."
Giang Thần cười nói: "Sở Sở, không nghiêm trọng như vậy đâu, anh đã từng ra tòa án quân sự, cấp trên xử lý chuyện của anh bằng cách xóa khỏi quân tịch, đuổi khỏi quân đội, vĩnh viễn không nhận lại, mà số tiền này, cấp trên cũng đã tịch thu lại, đây là đại ca giúp anh nói chuyện, đại ca thấy anh đi lính mười năm, vào sinh ra tử, coi như là phần thưởng của anh đó."
Giang Thần bắt đầu nói dối.
Anh nói rất nhiều, lúc này Đường Sở Sở mới miễn cưỡng chấp nhận.
Cô cũng tin lời nói của Giang Thần.
Một người lính nhỏ, làm sao có thể tự do mượn xe ở quân khu ra ngoài?
Bây giờ cô đã biết rồi, hóa ra Giang Thần cũng đã từng là một nhân vật có tiếng tăm, bởi vì nhận hối lộ, nên mới bị xóa khỏi quân tịch, anh thật sự biết những người tai to mặt lớn,
Nhưng tuy rằng Giang Thần có chút tiền, nhưng, để cô đi mua xe sang.
Cô không nỡ.
Nếu như ngay cả chủ soái đã thừa nhận số tiền này, xem như là phần thưởng cho Giang Thần, còn Đường Sở Sở cũng có những dự tính khác.
Cô tính toán sẽ lấy đó làm tiền vốn để lập nghiệp.
Cô bắt đầu nói lý tưởng của mình cho Giang Thần nghe, nói nguyện vọng của chính mình.
Nói xong, cô bỗng nhiên mở lời: "Đúng rồi, Thần, tiền này, anh cũng không thể để cho mẹ em biết được, nếu không thì lại đi ra ngoài khoe khoang nữa, thậm chí là trực tiếp đòi luôn, đây là tài sản của chúng ta, con người mẹ em và ông nội đều giống nhau, đều rất sĩ diện."
"Vậy, chúng ta đi mua xe?"
Đường Sở Sở gõ một cái vào ót của Giang Thần: "Mua cái đầu anh á, tiền ở chỗ của em, em quản lý, mua cái gì, em sẽ tính, được rồi, anh về trước đi, em tự mình đi mua quần áo."
"Hả? Đường Sở Sở, em qua cầu rút ván, anh mới nói cho em biết trong thẻ anh có chút tiền, thì em đã đuổi anh về, em vong ân phụ nghĩa."
"Không phải, em muốn đi dạo lâu lắm, em sợ anh mệt."
"Này thì tính là gì chứ, năm đó thời điểm phục vụ trong quân đội, vừa khổ vừa mệt anh còn sống được tới giờ, chỉ có việc làm cho người phụ nữ của mình vui vẻ, làm sao có thể nói mệt chứ."
Nghe vậy, Đường Sở Sở rất vui mừng.
Không khỏi ôm thắt lưng của Giang Thần chặt hơn.
Rất nhanh, hai người đã lái xe điện nhỏ tới một cửa hàng chuyên kinh doanh quần áo nữ.
Cửa hàng này ở Giang Trung cũng có chút tên tuổi, quần áo bên trong đều vô cùng đắt tiền, bên trong có trên mấy ngàn bộ đồ, thậm chí có bộ vài vạn thậm chí hơn mười vạn cũng có.
Ban đầu Đường Sở không muốn mua đắt tiền như vậy, nhưng Giang Thần cứ khăng khăng muốn tới.
Cô cũng không thể lay chuyển được, cứ đến xem thử.
Trong cửa hàng quần áo trang hoàng rất sang trọng, trên giá áo, treo một vài bộ quần áo lộng lẫy.
Hai mắt Đường Sở Sở nhìn đến mức phát sáng, giống như một cô gái trẻ, vui mừng đứng dậy, nhìn cái này, sờ sờ cái kia.
"Này, cô đừng đụng bậy, đụng hỏng, cô có mua được không?"
Một giọng nói bất mãn truyền đến.
Đường Sở Sở nghe thấy tiếng thì quay lại nhìn, thấy một người nhân viên tư vấn mặc âu phục, vẻ mặt khó chịu nhìn chằm chằm cô.
Cô vội vàng giải thích: "Dạ, thật xin lỗi..."
"Sở Sở, em xin lỗi làm gì, chúng ta là người mua hàng, khách hàng là thượng đế, em làm sao có thể xin lỗi cô ta?" Trên mặt Giang Thần đầy bất mãn.
Đường Sở Sở rất yếu đuổi, tính cách này, sẽ phải chịu thiệt thòi.
Đường Sở Sở kéo Giang Thần: "Thần, quên đi, chúng ta đi chỗ khác, nhìn đi, chỗ này quá mắc, trên một vạn một bộ đấy."
Cô kéo Giang Thần đi.
Tuy rằng Giang Thần nói cho cô, trong thẻ có tiền, nhưng cô cũng không nỡ tiêu nhiều như vậy để mua quần áo.
"Nghèo nàn, không có tiền, còn đụng chạm bậy bạ." Vẻ mặt nhân viên bán hàng khinh bỉ.
"Cô..."
Giang Thần phát cáu, nhưng Đường Sở Sở vội vàng lôi anh lại: "Được rồi, đi thôi."
Cô hiểu rõ tính nóng nảy của Giang Thần, trong buổi gặp mặt của gia tộc cũng có thể đánh người.
Nếu như không kéo được, nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Haiz, ai tham gia quân ngũ cũng đều nóng nảy.
Bị Đường Sở Sở kéo lại, Giang Thần không thể nổi giận được.
Hai người cùng nhau đi đến cửa ra vào.
"Sở Sở, là cô sao?"
Ở cửa chính, một người phụ nữ nhìn chằm chằm Đường Sở Sở, trên mặt đầy ngạc nhiên.
"Hả?"
Đường Sở Sở quay lại, thấy một người phụ nữ tầm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi.
Cô ta mặc một chiếc váy xanh thướt tha, trên tay cầm một chiếc túi Chanel, đeo hoa tai vàng, vòng tay ngọc bích, trên cổ trắng nõn còn đeo dây chuyển thạch anh.
Mặc vàng đeo bạc, rất xinh đẹp, khí chất.
Cô ta còn dẫn thêm một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, người đàn ông từ trên xuống dưới đều là hàng hiệu, nhìn có chút khó chịu, vừa nhìn là biết người tai to mặt lớn.
"Cô, cô là?" Đường Sở Sở không nhận ra.
"Đường Sở Sở, là cô thật hả?" Người phụ nữ mặc váy màu xanh, mặc vàng đeo bạc đi tới, cười duyên nói: "Cô không nhớ tôi à, tôi là Phùng Tiểu Hội á."
"À, Tiểu Hội, là cô hả?" Đường Sở Sở bỗng nhiên tỉnh ngộ, nghĩ tới, lúc học đại học, trong lớp quả thực có người tên Phùng Tiểu Hội.
"Sở Sở, nghe nói cô đã khôi phục vẻ ngoài rồi, còn được bầu làm người phụ nữ đẹp nhất Giang Trung, nhà họ Đường tuyển con rể tới tận cửa?"
"Ừ."
Đường Sở Sở kéo Giang Thần qua, giới thiệu nói: "Đây là chồng của tôi, Giang Thần."
Phùng Tiểu Hội cũng kéo người đàn ông đẹp trai khó chịu bên cạnh qua, hào phóng giới thiệu nói: "Đây là chồng của tôi, Tôn Trạch, người nhà họ Tôn, nhà họ Tôn ở Giang Tring, cũng gần với bốn gia tộc lớn."
Ánh mắt Tôn Trạch cũng dừng lại ở trên người Đường Sở Sở.
Đường Sở Sở nổi tiếng, Giang Trung không người nào không biết.
Cô từng là người phụ nữ xấu nhất, bây giờ lại là người phụ nữ đẹp nhất.
Sự tương phản này quá lớn, người ngoài không biết cũng khó.
Nhìn thấy Đường Sở Sở hiện tại, trên mặt anh ta cũng có một chút tham lam.
Lại liếc mắ nhìn quần áo bình thường của Giang Thần, trên mặt không khỏi có chút trào phúng: "Sở Sở, nói như thế nào thì nhà họ Đường cũng được coi như là một gia tộc lớn, làm sao cô lại tìm một người chồng phế vật như thế này chứ, trong gia tộc của tôi còn có không ít người độc thân, như vậy đi, cô ly hôn với tên phế vật này đi, tôi giới thiệu một người giúp cô, thế nào?"
Tôn Trạch nhìn chằm chằm Đường Sở Sở, cố gắng thu hút sự chú ý của cô.
Nói là giới thiệu cho người độc thân trong gia tộc, nhưng thực ra là anh ta muốn giới thiệu cho chính mình.
"Cám ơn ý tốt của anh Tôn." Đường Sở Sở cười khéo léo, muốn kéo Giang Thần đi.
"Ôi, Sở Sở, cô tới đây mua quần áo để tham gia buổi tiệc sinh nhật của Lâm Y đúng không?" Phùng Tiểu Hội vội vàng kéo Đường Sở Sở lại.
"Hử?" Đường Sở Sở nhìn cô ta, hỏi: "Làm sao vậy?"
Lúc còn đi học, cô đều bị những người bạn cùng lớp ghét bỏ, cũng không quá thân quen những người này.
Bây giờ là sao vậy, một đám người thấy cô, đều nói nhiều như vậy?
"Sở Sở, tôi nghe nói, cả nhà cô bị đuổi khỏi nhà họ Đường, làm sao còn có tiền mua quần áo đắt đỏ như thế này?"
Sắc mặt Đường Sở Sở trầm xuống.
Dù cho cô có đơn thuần đến đâu, cũng biết Phùng Tiểu Hội đang châm biếm cô.
Cô cũng mặc kệ, không muốn tranh chấp cùng với người bợ đít như thế này.
"Hai vị khách quý, mời vào trong này."
Ngay lúc này, nhân viên bán hàng vừa mới đối xử lạnh nhạt châm biếm Đường Sở Sở đã đi tới.
Thấy Phùng Tiểu Hội mặc vàng đeo bạc, trong tay đeo túi mấy vạn, ngay lập tức khom lưng, dáng vẻ kia, thật giống như đang nghênh đón đấng thượng đế, so với thái độ khi đối xử với Đường Sở Sở thì khác hoàn toàn.
Phùng Tiểu Hội ngẩng đầu, kéo Tôn Trạch, thản nhiên bước qua.
Còn ngoảnh đầu lại nhìn Đường Sở Sở một cái, cười nói: "Sở Sở, ngày mai là tiệc sinh nhật của tổng giám đốc Lâm, Lâm Y, tôi thấy cô keo kiệt như vậy, cũng đừng đi để mất mặt nữa, với lại bây giờ nhà họ Đường cũng đã biến thành trò cười ở Giang Trung rồi, ha ha, chuẩn bị làm thư mời giả đi tham gia buổi kỷ niệm kế nhiệm Tiêu Dao Vương đi, thật đúng là cười chết tôi mà."
"Cô..."
Đường Sở Sở giận đến phát run.
Giang Thần ở bên cạnh thản nhiên nói: "Nhìn đi, anh cũng đã bảo em đừng đi, chúng ta cũng không thiếu tiền."
"Hửm?"
Lời của Giang Thần, khiến cho Phùng Tiểu Hội có chút hứng thú, ngay lập tức bật cười: "Anh cũng chỉ là một người phục vụ trong quân đội, cũng không có tiền, quần áo ở đây, anh có đủ khả năng mua không?".