Giang Thần không ngờ rằng có ngày mình lại suy bại đến mức phải làm tài xế cho người khác.
Nhưng, anh cảm thấy cách làm của Hà Diễm Mai thực rất hả giận.
Anh lại lái xe vào khu quân sự.
Đi vào, đi ra.
Đi tới đi lui mấy lần, sắc mặt nhà họ Đường tức giận đến xanh mét, cả người đều tức giận.
Mà những nhà giàu khác lại như xem trò cười.
Hoắc Đông cũng đành chịu
Đường đường là Hắc Long sao lại giống như nhân vật nhỏ chưa thấy qua sự đời thế này cơ chứ, chuyện này mà truyền đến Kinh Đô thì mất hết mặt mũi còn gì?
Nhưng, Giang Thần cảm thấy thế này rất tốt!
những ngày tháng bây giờ thực sự là nhàn nhã tự do.
Giang Thần lại lái xe ra ngoài, vừa định quay đầu lại đi vào, Đường Sở Sở kịp nhắc: “Thần, được rồi, anh đang làm bọn họ trễ nải việc kiểm tra thư mời đấy.”
Giang Thần quay người nhìn Hà Diễm Mai, cười nói: “Mẹ, thoải mái không?”
“Haha, thoải mái, cả người đều sướng hết cả lên.” Hà Diễm Mai cười đến không khép miệng lại được.
Hả giận lắm.
Hôm nay là lần bà ta nở mày nở mặt nhất trong mấy chục năm qua.
Quyền thế của cả năm quận lớn đến thấy bà ta, bà cảm thấy mặt mũi mình càng tăng gấp bội.
Giang Thần nói: “Nếu đã được rồi vậy thì con lái xe vào trả, đây cũng không phải của con.”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Hà Diễm Mai cứng cả lại, nhưng nghĩ đến chuyện Giang Thần đi mượn xe cho bà ta thêm thể diện, bà ta cũng không nói ra mấy lời móc mỉa nữa, mở miệng nói: “Được rồi, về đi.”
“Vâng.”
Giang Thần lái xe, dưới con mắt soi mói của nhà họ Đường, của quyền thế năm quận lớn, nghênh ngang rời đi.
Anh đưa Đường Sở Sở cùng Hà Diễm Mai về nhà, sau đó lái xe đến Đế Vương cư, để xe lại đó rồi bắt xe về nhà họ Đường.
Còn chưa vào cửa, anh đã nghe thấy tiếng cười của Hà Diễm từ trong truyền ra.
“Haha, buồn cười chết đi được, mọi người không thấy mặt người nhà họ Đường giống heo tới cỡ nào đâu, quá khôi hài.”
“Mẹ, Giang Thần khinh suất, me cũng hồ đồ theo cậu ta sao?” Đường Tùng tức giận đến thở hổn hển nói: “Sao mẹ dám nói với ôm nội như vậy, khó khăn lắm mới có được một chút cổ phần công ty, bây giờ ông nội chắc chắn đang rất tức giận, lúc về chắc chắn sẽ thu lại chỗ cổ phần đó.”
“Thu thì thu.” Mặt Hà Diễm Mai bất cần, nói: “Ông cụ vốn đã không chào đón Đường Bác, ngại ông ấy không có tiền đồ, không đặt ông ấy vào mắt, thêm cả nhà Đường Hải nói xằng nói bậy bên tai ông cụ, chuyện thu lại cổ phần là chuyện sớm muộn mà thôi.”
Hà Diễm Mai biết rõ nhà họ Đường là loại như thế nào.
“Mẹ, mẹ cũng thật là, đây đều là tiền cả, mẹ cũng đừng gây khó dễ cho tiền chứ!” Mặt mày Ngô Mẫn có phần không hài lòng, gần cuối tháng rồi, đã đến lúc gia tộc chia cổ tức, dù chỉ là năm phần trăm, nhưng thế này cũng nhiều lắm rồi.
Bây giờ thì hay rồi, hớ cả.
Cửa không khóa, Giang Thần về đến.
“Con rể, con về rồi đấy à, nào, ngồi…” Hà Diễm Mai nhiệt tình chào hỏi, bà ta đã nghĩ thông rồi, không có cổ phần thì không có cổ phần, trong tay bà ta còn có chút tiền, định mở cho Giang Thần một phòng khám, bằng y thuật Giang Thần, cũng có thể kiếm sống.
Đường Tùng, Ngô Mẫn xụ mặt, ánh mắt như sắp bùng cháy.
“Thần.” Đường Sở Sở cũng đứng dậy, hơi nhích người nhường chỗ cho Giang Thần.
“Con rể, mẹ nghĩ kỹ rồi, trong tay mẹ vẫn còn hơn hai triệu, là lần trước Sở Sở đưa, chúng ta mở phòng khám, mở hiệu thuốc, tự mình kiếm sống, cũng tốt hơn ăn nói khép nép ở nhà họ Đường, còn có ông nữa… Đường Bác, ông cũng đừng có đến Vĩnh Lạc làm nữa, tôi không tin rời khỏi nhà họ Đường thì nhà chúng ta chết đói.”1
Giang Thần liếc nhìn Hà Diễm Mai.
Trước giờ anh luôn coi thường bà mẹ vợ này, cho rằng bà ta nắm quyền, trong mắt chỉ có tiền.
Bây giờ xem ra cũng đều là do cuộc sống ép buộc.
Giang Thần gật đầu nói: “Mở phòng khám thì không thành vấn đề, có điều, con nghe nói, một thời gian nữa trung tâm thương mại đô thị sắp thu hút vốn đầu tư nước ngoài, đến lúc đó chúng ta mở phòng khám tại trung tâm thương mại đô thị mới xây dựng.”
“Bốp.”
Hà Diễm Mai giơ tay vỗ vào trán Giang Thần, mắng: “Con biết chỗ đó là chỗ nào không, đó là khu cao cấp, là muốn xây dựng một trung tâm tài chính thịnh vượng nhất cả nước, còn muốn tới đó mở phòng khám bệnh, chưa kể những việc khác, cho dù là phí vào cũng là con số trên trời đấy.”
Mặt Giang Thần tỏ vẻ vô tội xoa đầu.
Phí vào sao?
Anh chuẩn bị mua cả trung tâm thương mại, anh muốn mở phòng khám, ai dám thu phí vào cửa của anh chứ?
Nhưng anh biết chuyện này không thể nói ra miệng được.
Nếu anh nói với người nhà họ Đường là mình mua trung tâm thương mại thì chắc chắn sẽ bị xem là kẻ ngốc mà đối xử.
Còn Đường Tùng nghe thấy Hà Diễm Mai định cầm tiền cho Giang Thần mở phòng khám, lập tức sốt ruột, vội nói: “Mẹ, thế này không được, ném tiền vào một tên ăn hại chẳng khác nào ném tiền qua cửa sổ, mẹ từng nói cho con tiền đổi xe sao lại đổi ý rồi?”
“Mẹ, sắp đến ngày kỷ niệm ngày cưới của con và Tùng rồi, váy mẹ hứa với con thì sao?”
“Được rồi.” Hà Diễm Mai quát lên: “Không có tiền thì cũng đừng giả làm nhà giàu nữa, đổi xe gì mà đổi, mua váy gì mà mua, trong túi mình có bao nhiêu tiền còn không biết đếm sao, hơn nữa tiền đó vốn là của Sở Sở.”
“Mẹ, mẹ thiên vị, con mới là con trai của mẹ, cậu ta chỉ là con rể mà thôi.”
Hà Diễm Mai vỗ vào trán Đường Tùng một cái, mắng: “Con xem thử Đường Lỗi kia kìa, đã là giám đốc bộ phận của Vĩnh Lạc rồi đấy, con cxung nhìn thử Đường Dũng nhà Đường Kiệt xem, không đến Vĩnh Lạc làm mà tự thành lập xưởng gia công, thu nhập hàng năm hàng chục triệu, con nhìn lại con mà xem, có chút tiền đồ nào không?”
Đường Tùng bị mắng không dám cãi một câu, chỉ trừng mắt nhìn Giang Thần, trong mắt đều là oán hận.
Đường Sở Sở thì cười không nói.
Có thể thấy được mẹ nhìn nhận Giang Thần, cũng mừng rỡ trong lòng.
Ngô Mẫn nhẹ kéo Đường Tùng, nháy mắt với một cái, lập tức xin lỗi: “Mẹ, bọn con biết sai rồi, không đổi xe, không mua váy gì nữa.”
Cốc cốc cốc.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa.
Hà Diễm Mai ngồi ở trên ghế sa lon, liếc nhìn Đường Tùng, quát: “Ngây ra đấy làm gì, đi mở cửa đi!”
“Dạ!”
Đường Tùng lập tức đứng lên, đi mở cửa.
Có mấy người đứng ở cửa.
Cũng chẳng phải là ai khác, là Đường Thiên Long, Đường Hải, Đường Kiệt, còn có một vài thành viên quan trọng khác trong nhà họ Đường.
Trên tay bọn họ còn mang theo cả quà cáp.
Đường Hải cười hỏi: “Tiểu Tùng là cháu à, bố mẹ cháu có nhà không?”
Trong phòng, truyền ra tiếng hỏi của Hà Diễm Mai: “Đường Tùng, là ai đấy?”
Đường Tùng quay đầu đáp: “Mẹ, là mấy người ông nội, bác cả với bác hai.”
Nghe vậy, Hà Diễm Mai lập tức đứng dậy, đi tới, vừa thấy người ở cửa, giọng điệu tràn đầy mỉa mai nói: “Ơ, thật sự là khách quý ít gặp, cái nhà này của tôi mua biết bao nhiêu năm rồi mới thấy mấy người đến được một lần đấy, cái miếu nhỏ này của tôi không chứa nổi mấy tượng Phật lớn thế này đâu.”
Nói xong, bà ta chỉ ra bên ngoài: "Cút."
“Diễm Mai, đừng như vậy, bọn anh và bố đặc biệt đến đây để xin lỗi.” Đường Hải kịp nói: “Em xem, bố cũng đã lớn tuổi như vậy rồi còn đích thân đến xin lỗi, sao em có thể không cho ông vào nhà chứ, chuyện này mà truyền ra ngoài người ta sẽ mắng các em bất hiếu đó.”
“Mắng thì mắng, những năm qua, người ngoài mắng nhà tôi còn ít à?” Hà Diễm Mai kiêu căng tự phụ nói: “Sao hả, biết Giang Thần có xuất thân lớn nên tới nịnh bợ à? E là để mấy người thất vọng rồi, nó là một binh lính đã xuất ngũ mà thôi, còn là lính quèn, tuy rằng thủ trưởng của nó lợi hại, quen biết cấp tướng Tây cảnh, nó có thể mượn xe một lần, tiếc là lại không mượn được đến lần thứ hai.”
Đường Thiên Long đích thân tới, có chủ ý gì, Hà Diễm Mai dùng chân đầu ngón tay cũng có thể đoán ra được.
Cho dù Đường Thiên Long có là bậc cha chú, Hà Diễm Mai cũng không nể chút mắt mũi nào.
11630520719244650830
Share the Moment on Facebook
16897135097031410393.