Trước ánh mắt của rất nhiều người ở đó, Giang Thần lái xe tiến vào trong quân khu.
Mà người nhà họ Đường cũng hối hận đến phát điên lên được.
Mới vừa nãy còn chế giễu mỉa mai, vậy mà trong nháy mắt Giang Thần đã lái xe đi vào trong, quan trọng hơn hết chính là thái độ của phó tướng đối với anh còn tỏ vẻ rất tôn kính.
Lẽ nào, Giang Thần chính là nhân vật tầm cỡ?
Bên trong quân khu.
Giang Thần lái xe vào, lắc lư người nhìn Đường Sở Sở, cười nói: "Sở Sở, anh không có gạt em đúng chứ?"
"Thần, anh hãy nói thật với em đi, rốt cuộc anh là ai?" Đường Sở Sở nhìn Giang Thần hỏi.
Giây phút này, cô lại càng thêm hoài nghi về thân phận của người này.
Từ sau khi biết được Giang Thần, những chuyện xảy ra sau đó thật sự đều quá sức tưởng tượng của cô.
Lần đầu tiên, Giang Thần đã chữa khỏi vết thương trên người của cô.
Lần thứ hai, cô lại được một người tiếng tăm vang danh như Diệp Hùng đích thân tiếp đón.
Lần thứ ba, ông chủ của Mỹ Vị Hiên là Cổ Dật Hiên đích thân tặng thẻ gạch hội viên.
Hôm nay, là lần thứ tư rồi.
Những chuyện này, thật sự không thể nào tưởng tượng được.
Giang Thần giải thích: "Anh chỉ là một người lính thôi.
Anh làm lính mười năm, là dân lão luyện, có quen biết với vài vị tướng quân cũng là chuyện bình thường mà.
Hơn nữa anh đã nói với em rồi, xe này là của sếp lớn, quân đoàn Tây Cảnh cũng không dám cản trở xe này được, phó tướng đó tưởng người ngồi trong xe là cấp trên, tưởng rằng anh là tài xế của người trong xe này thôi!"
Hà Diễm Mai lại không có nghĩ nhiều như vậy.
Trong mắt của bà ta, Giang Thần chỉ là một người lính quèn, không tiền không cấp, không quyền không hạng.
Nhưng mà, lần này anh đã làm rất tốt!
Quá mức là hả giận!
Ngay lúc này có một đoàn chiến sĩ vũ trang đi tới, bọn họ nhận ra xe của Giang Thần lại lập tức đứng ra một bên cúi chào, nhìn chiếc xe rời đi.
Mãi cho tới lúc chiếc xe đi qua, những người chiến sĩ này mới chỉnh tề rảo bước tiếp.
"Ha ha, quá ngầu luôn!" Hà Diễm Mai cười đến không khép miệng lại được, hỏi: "Con rể tốt à, mẹ có thể xuống xe chụp vài tấm hình được chứ?"
Giang Thần kịp thời nói: "Hay là bỏ đi ạ, ngồi trên xe thì sẽ không sao, nếu bước xuống xe nhất định sẽ bị đuổi ra ngoài."
Nghe thế, Hà Diễm Mai cũng không đòi hỏi nữa.
Giang Thần lái xe thẳng tới hội trường tổ chức buổi lễ.
Bên trong quân khu đã dựng sân khấu xong xuôi, bên dưới sân khấu được bày ghế sẵn, đã có khá nhiều người đang ngồi đó.
Những người này đều mặc đồng phục quân đội, quân hàm cực cao.
Giang Thần nhắc nhở: "Sở Sở, mẹ, chúng ta không có xuống xe nha.
Nếu xuống xe nhất định sẽ bị đuổi, chúng ta cứ ở đây nhìn thôi.
Còn nữa mẹ à, mẹ tuyệt đối đừng chụp hình, ở đây đều là nhân vật lớn cao cấp, nếu như mẹ chụp hình truyền ra ngoài sẽ bị phạm tội lớn đó."
"Vậy còn nhìn cái gì chứ, chi bằng về nhà xem ti vi sướng hơn." Hà Diễm Mai lập tức cảm thấy nhàm chán.
Bà ta tới đây vốn là muốn chụp hình, sau đó up lên mạng xã hội khoe khoang một phen.
Bây giờ Giang Thần lại nói không được chụp hình, bà ta cũng không còn hứng thú muốn xem nữa.
Đường Sở Sở lại rất có hứng thú, bởi vì ở đây là ngay bên cạnh sân khấu, vừa hay có thể nhìn thấy cả sân khấu.
Nhìn từ đây lại có thể quan sát được toàn bộ quá trình của buổi lễ kế vị của Tiêu Dao Vương.
"Con rể, lái xe ra ngoài đi, mẹ muốn khoe với người nhà họ Đường." Hà Diễm Mai mở miệng, mấy năm này bà ta gả vào nhà họ Đường nhưng chưa từng nhận được sự yêu thương gì từ đám người đó.
Mà Đường Bác cũng là một tên nhu nhược, bị đánh không đánh trả, bị mắng cũng không mắng lại.
Bà ta đã nhịn đủ lắm rồi.
Giang Thần nhìn Đường Sở Sở hỏi: "Sở Sở, em muốn xem không?"
Đường Sở Sở nói: "Mẹ đã muốn về thì chúng ta cũng trở về thôi.
Bây giờ buổi lễ còn chưa bắt đầu đâu, cứ về xem ti vi phát trực tiếp cũng được rồi."
"Được!"
Giang Thần khởi động xe quay đầu trở ra ngoài.
Bây giờ đang bắt đầu kiểm tra thư mời, có rất nhiều người giàu có đang đứng xếp hàng bên ngoài.
Lúc này, xe của Giang Thần lại lần nữa từ bên trong chạy ra.
"Con rể, ấn còi đi cho mọi người chú ý."
"Ting!"
Giang Thần lập tức ấn còi.
Cửa ra vào ở quân khu vô cùng yên tĩnh, không ai dám nói gì.
Giây phút này lại vang lên tiếng còi xe, chuyện này dĩ nhiên khiến rất nhiều người chú ý, tất cả đều quay đầu nhìn lại.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng đó lại khiến cả đám biến sắc.
Sao, sao lại trở ra ngoài rồi?
Chiến sĩ và phó tướng đứng ở chỗ cửa lập tức đứng thẳng người cúi chào.
"Chào cấp trên!"
Âm thanh nghiêm trang cất lên vang dội.
Hà Diễm Mai ấn cửa kính xe xuống ngóc đầu lên, vẻ hưng phấn và tự hào trên mặt đều lồ lộ ra bên ngoài.
Xe lái tới, mấy người giàu đang xếp hàng đó cũng tự động nhường ra một con đường.
Hà Diễm Mai thậm chí là ngước đầu lên, vẫy vẫy tay với chiến sĩ đứng ở hai bên chào hỏi: "Chào mấy đồng chí, mấy đồng chí vất vả rồi!"
Dáng vẻ đó, khung cảnh đó, cũng trông giống hệt như một vị cấp trên.
Xe đi ra khỏi quân khu.
Dừng lại trước mặt đám người nhà họ Đường đang đứng ở trước cửa ra vào, Hà Diễm Mai mở cửa bước xuống xe.
Bà ta ưỡn ngực, thần thái sang trọng, cảm thấy rất đỗi tự hào.
Trên mặt bà ta nở một nụ cười sáng lạn, gọi: "Bố, chúng ta về đi thôi, con đã đi bên trong tham quan một vòng rồi, cũng không có gì đặc sắc."
Người nhà họ Đường vẻ mặt của ai cũng đều u ám, im lặng không nói gì.
Bọn họ sao lại không hiểu Hà Diễm Mai đây là đang có ý muốn khoe khoang chứ.
Hà Diễm Mai nhìn Đường Mộng Oánh đứng ở đó, không nhìn thấy Liễu Sung đâu nữa lập tức cất cao giọng, giả vờ khó hiểu hỏi: "Mộng Oánh, bạn trai của con đâu rồi? Cậu cả nhà họ Liễu đâu rồi? Không phải là đứng ra chủ trì hoạt động lần này, nhận được một tấm thư mời đó sao? Lẽ nào thư mời đó thật sự là giả à? Lại còn nói là cậu cả nhà họ Liễu, còn không có bản lĩnh bằng đứa con rể vô dụng nhà dì nữa."
Sắc mặt Đường Mộng Oánh tái mét, nghiến răng ken két nhưng lại cũng không biết phải kháng như thế nào.
Nhìn thấy vẻ mặt đang nghiến răng nghiến lợi ấm ức đó của Đường Mộng Oánh, Hà Diễm Mai cũng cảm thấy hả dạ.
Cho mày ở đó mà đắc ý, dám cướp công lao của con rể tao, bây giờ ê chề rồi chứ?
"Bố, bố sao vậy, sắc mặt không được tốt lắm.
Nào, ngồi vào trong chiếc Wuling Hongguang này của con rể con nghỉ ngơi một chút đi.
Nhưng mà ở trong xe không có máy lạnh, trời nóng như này cũng không biết bố có chịu đựng nổi không?"
"Được rồi!" Đường Hải đứng ra lạnh lùng quát: "Hà Diễm Mai, cô là có ý gì, thêm dầu vào lửa sao?"
Hà Diễm Mai lập tức chống nạnh, chỉ vào mặt Đường Hải mà mắng: "Anh rống cái gì mà rống, lúc nào cũng ỷ lại mình là con trải cả trong nhà, nắm được quyền hành lại không xem nhà tôi là cái thá gì cả.
Cũng bởi vì nhà mấy người ở biệt thự, ở cùng với bố mới khua môi múa mép.
Thư mời đó rõ ràng chính là nhờ vào mối quan hệ của con rể tôi lấy được, mấy người lại ẵm phần công lao về phần mình, còn mắng Sở Sở, mắng cả nhà chúng tôi?"
Hà Diễm Mai đã kìm nén cơn tức giận đã lâu rồi.
"Quả thật Giang Thần chỉ là một người lính mãn hạn trở về, không có tiền không có quyền, nhưng mà như vậy thì đã sao.
Nó làm lính, trong quân đội nó cũng có đồng đội, có cấp trên.
Tôi nói thật cho mấy người biết luôn, chính là mấy người cướp lấy công lao của Giang Thần khiến nó tức giận nhịn không được mới gọi cho cấp trên của nó, dùng mối quan hệ của cấp trên nó để báo với quân đoàn Tây Cảnh thư mời của nhà họ Đường không có hiệu lực nữa đó."
Nói ra hết mấy lời này, Hà Diễm Mai thấy hả dạ rất nhiều.
Bây giờ bà ta cũng không kịp quản chuyện Đường Thiên Long nổi giận sẽ thu hồi cổ phần trở về.
Bởi vì bà ta hiểu rất rõ cả nhà Đường Hải, một khi cả nhà bọn họ còn ở đó thì cổ phần của Đường Bác nhất định sẽ không thể cầm trụ được nữa, chẳng mấy chốc cũng sẽ bị thu hồi lại.
Người nhà họ Đường bị nói đến á khẩu, không thể trả lời gì được nữa.
Đường Thiên Long lúc này mới tỉnh ngộ, vốn dĩ những lời mà Giang Thần đã nói trước đó đều là sự thật.
Anh thật sự có thể lấy được thư mời, mà tấm thư mời đó cũng thực sự là bị anh giở trò.
"Tôi hồ đồ quá...!Tôi hồ đồ quá rồi..." Đường Thiên Long hối hận vỗ trán.
Đường Mộng Oánh kịp thời chạy tới đỡ lấy ông ta, an ủi: "Ông nội, đừng nóng giận, đừng nghe bà ta nói nhảm nhí."
"Đúng vậy đó." Đường Lỗi cũng mở miệng nói: "Thư mời đó vốn dĩ là của Liễu Sung đứng ra lấy được, nhờ nhà họ Liễu chúng ta mới có được, cũng do chúng ta quá kiêu căng nên khiến người ở trên khó chịu."
"Hà Diễm Mai chính là nhân cơ hội để tạo xích mích mà thôi."
"Cô ta là bất mãn vì cổ phần bị thu hồi lại thôi."
Người nhà họ Đường chung một chí tuyến, mỗi người một câu đều là quở trách Hà Diễm Mai.
"Hà Diễm Mai, cô thật sự quá đáng, nhanh đi tới xin lỗi bố đi."
Hà Diễm Mai bày ra vẻ mặt khinh thường: "Xin lỗi? Ông ta đã trục xuất cả nhà tôi ra khỏi nhà họ Đường, chúng tôi đã không còn là người nhà họ Đường nữa, còn cần phải cảm thấy áy náy sao? Tôi nói cho anh biết, bà đây cũng cóc cần cổ phần, muốn thu hồi thì cứ thu hồi, rời khỏi nhà họ Đường, bà đây cũng sống rất tốt!"
Mấy năm nay, Hà Diễm Mai đã chịu đựng đủ lắm rồi.
Bây giờ bà ta cũng không thèm đếm xỉa, vốn dĩ cũng không có coi Đường Thiên Long ra gì nữa.
Trong mắt bà ta, người này chẳng qua chỉ là một ông già ham sĩ diện, bảo thủ và hồ đồ mà thôi.
Nói xong, Hà Diễm Mai leo lên xe nói: "Con rể, lái xe vào trong quân khu lượn thêm một vòng nữa, à không, lượn nhiều vòng vào để cho Đường Thiên Long hối hận đi, hối hận vì đã trục xuất cả nhà chúng ta ra khỏi gia tộc!".