- Tại sao Từ thị lại muốn nhập số lô hàng lớn vậy chứ? Trong kho chúng tôi không còn nhiều như thế đâu.
Tả Địch ngồi đối diện với Thư Viễn nhướn mày hỏi cô.
- Ngài cũng biết rồi mà, cứ đến mùa đông da tay mọi người lại nứt nẻ, rất cần đến dưỡng da nên mới nhập nhiều như vậy.
- Công ty cô không thể đổi sang loại khác được hay sao, giảm giá thành xuống luôn.
- Tả tổng, các loại rẻ hơn Từ thị không thiếu, nhưng sáp dưỡng này lành tính nên có thể sử dụng cho mọi đối tượng kể cả sơ sinh, ngài còn lại bao nhiêu hãy cứ bán hết cho chúng tôi đi ạ.
- Dạo này Từ Dịch Phong có tham vọng thăng tiến quá nhỉ? Cậu ta mà lại chịu đầu tư vào mĩ phẩm. Thực ra là thế này, mọi năm chúng tôi nhập về không ít hàng đâu, nhưng thế nào năm nay lại có nhiều nơi mua thế, tôi cũng không ngờ đó. Tôi vẫn là khuyên cô nên mua loại rẻ thôi, bên tôi còn nhiều lắm!
- Giám đốc Tả, bây giờ ngài chọn nhiều nhưng không đem lại nhiều lợi ích hay ít mà chất lượng?
- Đương nhiên là ít mà chất lượng rồi!
- Vậy tại sao nãy giờ ngài cứ khuyên tôi chọn loại khác thế?
- Cô là nhân viên mới à?
Tả Địch nghi ngờ hỏi Thư Viễn.
- Cũng không hẳn là mới, tôi làm cho Từ Thị được bảy tháng ạ.
- Từ bao giờ mà nhân viên có quyền quyết định thế?
Tả Địch nói ở đây không phải ý xấu, dù sao anh và Từ Dịch Phong có mối quan hệ khá tốt, tuyệt nhiên sẽ không làm gì khiến đôi bên bị thiệt.
- Này, nhỡ tổng giám đốc của cô có phương pháp khác thì sao?
Thư Viễn biết kiểu gì anh ta cũng nói thế nên mang sẵn quyển sổ kế hoạch bên mình có nét chữ của Từ Dịch Phong trong đó.
- Mời Tả tổng xem qua.
Tả Địch cầm nó và nghiên cứu rất kỹ, nét chữ rắn rỏi này chẳng trật đi đâu được.
- Cứ bán cho chúng tôi nốt số còn lại, dẫu sao mới đầu mùa người tiêu dùng cũng không thể mua hết về được, khi nào có đợt tiếp hãy liên lạc với chúng tôi, Từ thị sẽ kiên nhẫn chờ đợi.
- Được, thoả thuận vậy đi.
- Cảm ơn ngài.
- Tôi bàn giao xong rồi đó! Dạo này chất lượng nhân viên của Từ thị tăng lên à? Cô nhân viên hôm nay nói chuyện với tôi sắc sảo thật đấy!
Tả Địch nói chuyện điện thoại, đầu dây bên kia là Từ Dịch Phong đang nhàn nhã thưởng thức cà phê.
- Không phải tự nhiên tôi gọi cậu đến đó đâu, cách làm việc của cô ấy thế nào?
- Cứng rắn lắm luôn! Cô ta còn hỏi tôi chọn ít mà chất lượng hay nhiều mà không mang lợi ích đó! Èo, tôi đã đứng hình mất một lúc đấy!
- Vợ tôi đấy.
- Ôi là trời! Trời ạ! Trời ơi!....
Tả Địch há hốc mồm, miệng không ngừng nói.
- Đúng là người được Từ gia công nhận có khác, tài năng thật! Liệu cậu có định giới thiệu tôi với em dâu không?
- Biến đi. Cái loại cậu còn lâu.
- Phũ phàng thật sự!
Từ Dịch Phong uống nốt ngụm cà phê cuối cùng rồi đi đến bệnh viện.
- Anh siêng quá! Hôm nào cũng đến đây.
Bác sĩ cảm thán sự chăm chỉ của anh, ban đầu còn không muốn đến, vậy mà bây giờ lại rất ham tập luyện.
- Để có thể đứng lên được thì anh sẽ mất một tháng đó, đây là thời gian sớm nhất có thể rồi. Hãy giúp đỡ lẫn nhau nhé!
Ở bệnh viện có máy móc tân tiến, Từ Dịch Phong có thể tự điểu chỉnh máy để nâng mình lên, không cần sức người. Buổi trị liệu cứ thế mau chóng kết thúc.
- Em về rồi đây!
- Mừng em về nhà!
- Thơm quá! Mọi người đúng là khéo tay!
Thư Viễn vừa vào cửa liền bị thu hút bởi mùi hương thơm nức mũi của món gà hầm theo công thức bí truyền của Han.
- Nào, em vào ăn luôn đi! Gà hầm tốt cho sức khỏe lắm!
- Em mời mọi người ạ!
Không biết từ lúc nào, cả chủ cả tớ đã ngồi ăn cùng nhau, trước kia mọi người phải chờ Từ Dịch Phong dùng bữa xong mới được phép ăn. Bây giờ vì Thư Viễn đi làm về khá muộn mà anh lại nói đợi nên cho phép họ ăn cùng luôn. Một bàn ăn gần ba chục người đương nhiên rất náo nhiệt, họ nói với nhau đủ thứ chuyện khiến không khí lúc ăn vui vẻ hơn bao giờ hết và Dịch Phong bắt đầu quen với điều này.
Thư Viễn vui sướng ăn gà đã đời, nhìn dáng vẻ ăn uống của cô cũng khiến người khác cảm thấy sung sướng lây.
- Ăn thêm đi.
- Dạ!
Từ Dịch Phong gắp cho cô một cái đùi gà thật nhiều thịt, thỉnh thoảng lại ngó cô một cái, tâm trạng cứ vậy mà thấy thoải mái. Thư Viễn ăn no bụng, gương mặt tràn đầy mãn nguyện. Ruth bên cạnh cũng trưng ra bộ mặt hớn hở vì được ăn ngon.
- Ngày mai tôi sẽ đi làm lại, vì cha muốn Lữ Minh sang làm thư ký nên những việc kia anh ấy sẽ lo hết, muốn làm ở phòng ban nào cứ bảo tôi, tôi sẽ chuyển cho em.
- Em rất thích công việc hiện tại, cứ để em làm ở đó là được ạ.
Lòng cô nhộn nhịp vì từ "em" mà Dịch Phong nói, nhưng rồi cô lại kìm nén nó lại, sợ khi tình cảm dành cho anh quá nhiều khiến việc rời khỏi đây trở nên đau đớn.
- Cha mẹ hẹn ngày mai cùng nhau dùng bữa tối, kết thúc giờ làm hãy lên phòng làm việc của tôi chờ một chút.
- Dạ, em biết rồi ạ.
#Cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện, hãy tiếp tục chờ đợi những chương tiếp theo nhé!😘
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT