Khi Giang Phóng mang theo trợ lý đến đoàn làm phim Phượng Lan Truyện thì đã nhận được một số ánh mắt khác lạ, nhưng anh không quan tâm.

Dường như trợ lý của Chương Ti Na đã được dặn dò kỹ, thái độ trước kia thế nào thì bây giờ vẫn như vậy, còn chu đáo hỏi Giang Phóng có muốn đến phòng hóa trang của Chương Ti Na nghỉ ngơi một chút hay không.

Phần diễn của Giang Phóng phải đến ngày mai mới bắt đầu, anh đến sớm là để thích nghi với bầu không khí của đoàn làm phim.

Đạo diễn Chu Long biết anh đã đến thì liền gọi tới.

“Cậu đến rất đúng lúc, hôm nay có cảnh nam nữ chính diễn cặp với nhau, cậu cứ đứng ở bên cạnh quan sát, xem bọn họ diễn xuất như thế nào.”

Buổi sáng khi Giang Phóng bị vạch trần là con trai của kẻ buôn ma túy, nhà sản xuất liền đến tìm Chu Long, có rất nhiều nhân viên công tác nhìn thấy, bọn họ đoán hẳn là vì chuyện của Giang Phóng.

Vốn cứ tưởng Giang Phóng có thể sẽ bị thay thế, ai ngờ đạo diễn lại còn đích thân kêu người ta đến quan sát diễn xuất của nam nữ chính, lời đồn còn chưa kịp lan rộng ra thì liền bị chọc thủng.

Giang Phóng chuyển một cái ghế gập nhỏ qua rồi ngồi ở bên cạnh đạo diễn, ở hiện trường có hơn mười mấy máy quay, diễn viên cần dựa vào các quỹ đạo khác nhau để nắm bắt được góc máy, các diễn viên mới vào nghề rất dễ dàng phạm lỗi sai này, khi đang diễn thì không tìm được góc máy ở đâu, hoặc cơ thể họ sẽ xuất hiện ở bên ngoài ống kính.

Đạo diễn Chu Long biết Giang Phóng có kinh nghiệm đóng kịch sân khấu, nhưng kịch sân khấu khác với đóng phim, vậy nên ông muốn anh cố gắng học hỏi hơn.

Chương Ti Na từng giành được giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất về lĩnh vực phim điện ảnh, kỹ năng diễn đương nhiên là khỏi bàn, mặc dù sau khi diễn trên màn ảnh rộng lại quay trở về đóng phim truyền hình thì có hơi tự hạ đẳng cấp, nhưng cô cũng không phải là diễn viên đầu tiên làm như vậy.

Vừa có nhan sắc vừa có kỹ thuật diễn, Chương Ti Na của hiện tại hoàn toàn đủ sức đánh bay mấy tiểu hoa đương thời, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Tưởng Nhược Tư không cạnh tranh nổi với cô.

Chương Ti Na vốn thua về bối cảnh, cô có xuất thân bình dân, không có người chống lưng, có thể đi đến một bước này đều nhờ vào sự cố gắng của bản thân.

Nếu Giang Phóng không can thiệp bất ngờ thì đa phần là Chương Ti Na sẽ không cạnh tranh nổi với Tưởng Nhược Tư có tư bản chống lưng.

Người ngoài cuộc không biết nguyên nhân, nhưng mọi người trong studio cá nhân của Chương Ti Na đều biết, từ sau khi ảnh hậu giành được vị trí phát ngôn cho sản phẩm mới của Đóa Lan thì vận may liền bắt đầu tăng lên liên tục.

Đầu tiên là nhận được lời mời làm người hướng dẫn trong một chương trình giải trí có rating ổn định của đài Dâu cao cấp, tiếp đó lại được một thương hiệu vô cùng xa xỉ coi trọng, sự nghiệp trực tiếp chào đón mùa xuân thứ hai.

Trong tình cảnh này, tất cả mọi người trong studio cá nhân của Chương Ti Na đều cảm thấy là do Giang Phóng mang đến may mắn, vì vậy đương nhiên họ sẽ đối xử cực kỳ ân cần với anh.

Nam chính tên là Vương Thâm Lâm, cũng là người thuộc phái diễn xuất, anh ta từng giành được giải thị đế, từ mười mấy năm trước đã có một bộ phim truyền hình vô cùng ăn khách.

Những năm gần đây anh ta vẫn luôn duy trì nhịp điệu ba năm hai bộ phim truyền hình, mấy bộ phim có mặt anh ta về cơ bản không cần lo chuyện dư luận khen chê.

Hai diễn viên thực lực diễn cặp với nhau, cho dù chỉ diễn một vài phân đoạn không thể hiện quá nhiều cảm xúc, nhưng cũng có thể nhìn ra sức căng vượt trội.

Thỉnh thoảng đạo diễn Chu Long sẽ giảng cho Giang Phóng nghe một ít về diễn xuất, nhưng thường thì ông sẽ hỏi anh đã nhìn ra điều gì, giống như một giáo viên đang kiểm tra bài tập ngẫu nhiên vậy, nếu là người bình thường đã căng thẳng đến mức đổ mồ hôi từ lâu.

Về cơ bản, đã nhìn qua một lần thì Giang Phóng sẽ không quên, chứ đừng nói đến thời điểm anh tập trung, có lẽ đạo diễn cũng không có sức tập trung mạnh được như anh.

Đạo diễn Chu Long cực kỳ hài lòng, phải biết rằng cái ông hỏi là phân cảnh của nam nữ chính, nếu Giang Phóng chưa từng xem kịch bản của họ thì có vài câu hỏi anh sẽ không trả lời được, bởi vì sự biến hóa trong cảm xúc của nhân vật cũng có cấp độ, nếu như không hiểu rõ phân cảnh của nhân vật, bạn sẽ không thể biết nên biểu lộ cảm xúc của nhân vật đó trong giai đoạn đó như thế nào mới chính xác.

Khi trả lời thì Giang Phóng không do dự một chút nào, chứng tỏ anh không chỉ đọc qua toàn bộ kịch bản, mà còn hiểu rõ sự thay đổi cảm xúc của những nhân vật này.

“Tên nhóc nhà cậu sẽ không chuẩn bị kỹ hết “bài tập về nhà” đó chứ?” Thông qua vài cảnh quay, đạo diễn Chu Long càng nhìn Giang Phóng càng hài lòng, một đạo diễn có tiêu chuẩn cao như ông thích nhất chính là các diễn viên cần cù vươn lên, nghiêm túc hiếu học thế này.

Giang Phóng: “Cháu chỉ đọc tiểu thuyết và kịch bản, sau đó liền nhớ kỹ.”

Chương Ti Na bước tới sau khi vừa diễn xong một cảnh quay, nghe vậy cô liền cười, “Đạo diễn, tôi cảm thấy tốt nhất chú đừng dùng những tiêu chuẩn khác để đánh giá Giang Phóng, phỏng chừng học thần của đại học Yến không cần làm bài tập, chỉ cần nhìn một chút là nhớ được ngay.”

Chu Long quay đầu nhìn về phía Giang Phóng, nói: “Xem ra ngày mai tôi có thể áp dụng tiêu chuẩn khắt khe hơn với cậu, không thành vấn đề chứ hả?”

Giang Phóng mỉm cười: “Thầy giỏi thì có trò hay, đương nhiên là không thành vấn đề.”

Chu Long cười to.

Lúc này, Tiểu Đông đi làm thủ tục nhận phòng đã quay về, trên tay cậu ta vẫn còn cầm ba lô mà Giang Phóng đưa, trông sắc mặt cậu cũng không được tốt lắm.

“Anh Giang Phóng.”

Giang Phóng chú ý tới sắc mặt của cậu ta, anh đứng dậy định dẫn Tiểu Đông ra ngoài hỏi chuyện, nhưng Chương Ti Na lại mở miệng hỏi trước một bước, “Sao vậy, các cậu còn chưa làm thủ tục nhận phòng sao?”

Câu này cũng bị Chu Long nghe thấy, hiện tại đang chuẩn bị bối cảnh cho cảnh quay tiếp theo, do không cần nhìn chằm chằm vào camera nên Chu Long cũng quay đầu nhìn sang.

Tiểu Đông tức giận nói: “Nhân viên công tác nói không có phòng, bảo chúng ta tự đi tìm khách sạn đi, còn nói đợi đến khi có người hết vai thì nhất định sẽ dành ra cho chúng ta hai phòng, nhưng em đã kiểm tra mấy khách sạn gần đây rồi, dù là khách sạn gần nhất thì cũng cách mười mấy kilomet.”

Phượng Lan Truyện là một bộ phim chế tác lớn, đoàn phim cũng không thiếu tiền, vì để thuận tiện, bọn họ thẳng tay bao hết khách sạn, không có phòng là chuyện không thể nào, huống hồ phần diễn của Giang Phóng là ngay ngày mai, vậy nên đoàn làm phim hẳn là phải sắp xếp nơi ở cho anh từ sớm rồi.

Chu Long không thích trong đoàn phim của mình xảy ra mấy chuyện hục hặc với nhau thế này, nhất là khi hảo cảm của ông đối với Giang Phóng lại tăng lên, vừa hay cũng đang rảnh nên ông liền bảo nhân viên công tác kêu người hậu cần phụ trách việc sắp xếp phòng khách sạn đến.

Khi nhân viên hậu cần đến nơi vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc nhìn thấy trợ lý của Giang Phóng thì sắc mặt cô ta liền thay đổi ngay.

Nếu là lúc bình thường thì chắc chắn cô ta không dám làm như vậy, nhưng sáng nay Giang Phóng vừa bị phanh phui là con trai của kẻ buôn ma túy.

Cô ta cảm thấy cho dù Giang Phóng không bị hắt hủi thì nhất định cũng sẽ không được chào đón lắm, vậy nên cô ta liền cố ý gây khó dễ trong chuyện phòng ở, không ngờ bọn họ lại đi méc với đạo diễn.

Nhân viên hậu cần vội vàng xin lỗi, nói sẽ lập tức sắp xếp cho bọn họ hai căn phòng trống ngay, nhưng cô ta lại chưa hề nói nguyên nhân tại sao lại gây khó dễ với trợ lý của Giang Phóng.

Cô ta biết chắc chắn đạo diễn sẽ không truy hỏi mấy chuyện nhỏ nhặt như thế này, cô ta chỉ cần xin lỗi là xong việc.

Nhưng trợ lý của Chương Ti Na bỗng bước tới rồi nói: “Cô Trương, tôi nhớ cô là fan của Hạ Văn Bách có đúng không?”

Nhân viên hậu cần cuống quýt nói: “Không có, tôi không phải, cô đừng có nói bậy.”

Trợ lý: “Tôi không nói bậy, chẳng phải trong vòng bạn bè của cô còn từng đăng ảnh có chữ ký của Hạ Văn Bách hay sao, nói rằng cô chạy tới sân bay vất vả lắm mới có được.”

Chu Long đã mất hết kiên nhẫn, “Ngay cả một chuyện nhỏ cũng sắp xếp không xong, vậy cũng đừng làm nữa.”

Phó đạo diễn đứng bên cạnh ghi nhớ điều này vào lòng, sau đó liền đi tìm người phụ trách nhân viên hậu cần để sa thải cô ta.

Đối với một đoàn phim lớn như Phượng Lan Truyện, bọn họ không cần loại người mang cảm xúc cá nhân vào trong công việc như thế.

Bây giờ mỗi ngày mọi người đều có vô số việc phải làm, đã vậy nhân viên hậu cần còn kiếm chuyện, không có đạo diễn nào sẽ thích mấy chuyện này.

“Nghe nói trạm tỷ tên Chị Gái Yểu Điệu kia đã bị cảnh sát bắt vì tội phỉ báng và tung tin đồn thất thiệt, cô ta còn khai quản lý của Hạ Văn Bách ra.”

Thông tin vừa xuất hiện liền leo lên hot search ngay, người của đoàn phim Phượng Lan Truyện cũng lập tức biết được.

Giờ phút này nhân viên hậu cần Tiểu Trương mới cảm thấy hối hận.

Sau khi quản lý của Hạ Văn Bách bị bắt, Giải Trí Gia Thiên cũng ngay lập tức đăng bài thanh minh, nói rằng việc chỉ dẫn Chị Gái Yểu Điệu công khai chuyện riêng tư, bôi nhọ phỉ báng danh dự người khác là hành vi cá nhân của một mình Bàng Băng Xảo, không có liên quan gì đến nghệ sĩ Hạ Văn Bách.

Loại thanh minh này không thể nghi ngờ là đã phát một tín hiệu, rằng Giải Trí Gia Thiên có ý định từ bỏ Bàng Băng Xảo, thân là người quản lý hàng đầu, những năm qua Bàng Băng Xảo đã dẫn dắt biết bao nghệ sĩ trở nên nổi đình nổi đám, vừa có công lao, cũng vừa có khổ lao, kết quả nói bỏ là bỏ ngay, điều này khiến rất nhiều người cảm thấy cực kỳ khó hiểu.

Cho đến sau đó, Bàng Băng Xảo bị người ta đào ra một lượng lớn scandal, mấy năm qua cô ta không chỉ xúi giục một số blogger bôi nhọ và bạo lực mạng các nghệ sĩ khác, mà còn làm ra các hành vi khiến mọi người bị hủy hoại tam quan như cho nghệ sĩ nữ dưới trướng của mình đi hầu rượu, rồi đưa họ lên giường của nhà đầu tư…

Lúc đó cư dân mạng mới biết được, có lẽ Giải Trí Gia Thiên đã có linh cảm từ trước nên mới từ bỏ Bàng Băng Xảo ngay lập tức, chỉ có làm như vậy thì Hạ Văn Bách mới không bị ảnh hưởng.

Nhân viên hậu cần mới tới dẫn Giang Phóng và trợ lý của anh đến khách sạn rất nhiệt tình, còn chọn hai phòng có cửa sổ cho bọn họ, lúc rời khỏi thì người đó còn hỏi xin chữ ký của Giang Phóng.

“Tôi là fan của anh, không biết có được không?” Nhân viên hậu cần là một cô gái trẻ, khi nói lời này thì cô có hơi ngại ngùng, bởi vì cô còn tự mang theo ảnh chụp và bút, rõ ràng là có chuẩn bị mà đến.

“Chuyện nhỏ thôi.” Giang Phóng nhận bút, ký tên của mình lên trên bức ảnh, sau đó trả lại cho cô, đồng thời anh còn cười một cái rồi nói: “Cảm ơn vì cô đã thích.”

Cô gái hậu cần đỏ mặt rời khỏi.

Đến tối Giang Phóng lại tới phim trường quan sát các diễn viên phái thực lực diễn xuất, đạo diễn Chu Long rất thích trò chuyện về kỹ thuật diễn với anh.

Mặc dù Giang Phóng không hiểu về việc đóng phim, nhưng anh rất thông minh, biết suy một ra ba, hơn nữa anh cũng là người rất để ý đến các chi tiết nhỏ, thỉnh thoảng còn có thể đưa ra một vài ý kiến mang tính xây dựng.

Rất nhanh toàn bộ đoàn làm phim đều biết đạo diễn cực kỳ thích Giang Phóng.

Điện thoại của Giang Phóng vẫn luôn nhận được tin nhắn mới, nếu không phải đạo diễn Chu Long cứ lôi kéo anh nói chuyện thì anh đã cầm điện thoại rời đi rồi.

Chu Long thấy anh vẫn nhàn nhã ung dung, rõ ràng điện thoại đã vang lên không ngừng nhưng trên mặt anh không có một chút sốt ruột nào, cuối cùng ông cười nói, “Cậu còn biết nhẫn nại hơn tôi nghĩ.”

Lỗ tai ông không có điếc, tất nhiên là cố ý làm vậy, chỉ là ông muốn xem tính kiên nhẫn của Giang Phóng như thế nào, vốn cho rằng anh sẽ không nhịn được, nhưng không ngờ chính ông lại không nhịn được trước.

Giang Phóng mỉm cười: “Thường thôi thường thôi.”

Chu Long biết hôm nay mình không kiểm tra được tính kiên nhẫn của anh, thế nên ông phất phất tay: “Đi đi, không làm lỡ việc của cậu nữa.”

Giang Phóng tạm biệt đạo diễn, trước khi đi còn chào nam nữ chính một tiếng, hôm nay anh học được rất nhiều điều từ hai người bọn họ, còn hữu ích hơn cả khi xem TV.

Trở lại khách sạn, trước tiên Giang Phóng liền mở tin nhắn mà Trình Tứ gửi cho anh.

.: Tôi đã nhận được hoa bách hợp mà cậu tặng, còn có cả mảnh giấy ghi chú trên cửa.

Giang Phóng: Nhận được thì tốt, đó là do tôi chuyên môn tìm người đưa đến, anh phải chăm sóc cho cẩn thận,

.: Tôi sẽ.

Ban đầu Trình Tứ không biết ngôn ngữ của hoa bách hợp là gì, sau khi tìm hiểu thì mới biết ý nghĩa của nó là lời chúc tốt lành và trăm năm hạnh phúc, hắn cứ cảm thấy có chút không phù hợp với Giang Phóng. Đóng cửa sổ trò chuyện đi, Trình Tứ gọi điện thoại cho Giang Phóng, kể từ khi tán gẫu được một lần, hắn đã không còn hài lòng với việc vừa gõ chữ vừa trò chuyện nữa.

Trình Tứ: “Hôm nay ở đoàn phim như thế nào, quay phim có suôn sẻ hay không?”

Giang Phóng: “Hôm nay còn chưa bắt đầu, tôi chỉ ngồi trong phim trường quan sát kỹ thuật diễn của các diễn viên phái thực lực, lẽ ra có thể trả lời tin nhắn của anh sớm hơn, nhưng đạo diễn cứ kéo tôi nói chuyện mãi.”

Trình Tứ: “Xem ra đạo diễn rất thích cậu.”

Giang Phóng đi đến bên cửa sổ, kéo rèm ra để thông gió, anh dựa vào bên tường rồi nói: “Có ai mà không thích một người người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở cơ chứ.”

Trình Tứ bị lời anh nói chọc cười, “Cậu thiếu một ý, còn có xe gặp xe chở nữa.”

Giang Phóng than một tiếng: “Anh hợp tác như vậy sẽ khiến tôi rất xấu hổ.”

Trình Tứ: “Cậu không bao giờ phải xấu hổ với tôi.”

Giang Phóng cười một tiếng, đột nhiên anh nghĩ tới một chuyện, trước đó đã đồng ý giúp La Vĩ Kỳ tìm một luật sư đáng tin cậy cho anh ta, nhưng sau đó do bận quá nên anh tạm thời quên mất, thế là anh liền nói chuyện đó cho Trình Tứ.

Trình Tứ lập tức trả lời không thành vấn đề, “Đợi lát nữa tôi sẽ gửi số luật sư của tôi cho cậu, tôi sẽ nói trước một tiếng với công ty luật, cậu bảo La Vĩ Kỳ trực tiếp liên hệ dãy số đó là được.”

Nói xong hắn lại hỏi: “Còn chuyện gì khác cần luật sư không?”

Giang Phóng dựa vào bên cửa sổ, trăng đêm nay rất tròn, xuyên qua cửa sổ vừa hay có thể thấy rõ mồn một, trong mắt anh phản chiếu một vầng trăng tròn vành vạnh, khiến đôi mắt cũng như đang sáng lên, “Sao anh biết còn có chuyện khác?”

Trình Tứ: “Không biết, nhưng tôi có trực giác là vậy.”

Giang Phóng: “Vậy trực giác của anh cũng ghê gớm lắm, điều này có chứng minh rằng chúng ta tâm linh tương thông hay không?”

Trái tim Trình Tứ đập thình thịch, hắn trầm giọng nói: “Tôi cũng cảm thấy chúng ta tâm linh tương thông.”

Nhưng chỉ với một câu nói của Giang Phóng mà đã khiến trái tim không cảm xúc của hắn đập rộn lên.

“Tôi định kiện một đám người.”

“Ai vậy?”

“Hôm nay chẳng phải Chị Gái Yểu Điệu đã vạch trần chuyện tôi là con trai của kẻ buôn ma túy sao, có một số cư dân mạng nhắn tin chửi mắng tôi, nội dung thì không cho anh xem đâu, tôi định kiện hết những ai đã gửi tin nhắn nhục mạ.”

Hô hấp của Trình Tứ trở nên nặng nề hơn, “Cho tôi xem một chút.”

Giang Phóng: “Không cho, đừng làm rộn, anh giúp tôi liên hệ với luật sư là được.”

Trình Tứ biết tính tình của Giang Phóng, hiện tại hắn lại không ở bên cạnh anh, tất nhiên không có cách nào để xem được, nếu Giang Phóng đã không chịu thì cho dù hắn nói gì, chắc chắn anh cũng sẽ không đưa: “Tôi biết rồi.”

Sau đó, hắn gọi cho Khương Vân Chiêu, bảo anh ta liên hệ với Giang Phóng.

Hơn nửa đêm, Khương đại luật sư lại bị bắt ép làm việc.

Nhưng khi biết người mà tổng giám đốc Trình bảo mình liên hệ lại là Giang Phóng – nhân vật chính của hot search hôm nay thì anh ta lập tức lên tinh thần ngay.

Khương đại luật sư làm theo chỉ dẫn của Trình tổng, gọi điện thoại cho Giang Phóng, hai người trò chuyện hơn mười mấy phút về tình trạng nhục mạ trong tin nhắn riêng, vụ án này rất phổ biến, chẳng qua là Giang Phóng muốn kiện rất nhiều người thôi.

“Xin hỏi cậu có chấp nhận hòa giải không?”

“Thành thật nhận lỗi thì có thể, nhưng giáo huấn nên chịu thì không thể thiếu một bài nào.”

Khương đại luật sư lập tức hiểu ngay, “Được, tôi sẽ xin Weibo hỗ trợ cung cấp thông tin người dùng, vụ án này khá đơn giản, có tiến triển gì tôi sẽ thông báo cho cậu liền.”

Giang Phóng: “Làm phiền luật sư Khương, mặt khác tôi còn có một chuyện muốn nhờ, đừng để Trình tổng của các anh đọc được email mà tôi gửi.”

Khương đại luật sư: “Được, chuyện nhỏ thôi.”

Không lâu sau khi hai người trò chuyện xong, Khương Vân Chiêu liền nhận được mail mà Giang Phóng gửi tới, trong đó toàn là người mà anh định kiện, nhưng chưa kịp mở ra xem thì anh ta đã nhận được điện thoại từ Trình tổng, yêu cầu anh ta gửi một bản sao về những gì mà Giang Phóng đưa.

Khương Vân Chiêu: “…”

Cậu Giang này đúng là biết nhìn xa trông rộng.

Một bên là cấp trên, một bên là khách hàng, Khương Vân Chiêu lựa chọn vế sau mà không chút do dự, dù sao cũng là yêu cầu của khách hàng, lỡ như là chuyện riêng tư thì toi, anh ta chính là người có đạo đức nghề nghiệp đấy.

Biết đã được Giang Phóng dặn dò, Trình Tứ cũng không dùng danh nghĩa ông chủ để tạo áp lực.

Vào mười giờ đêm, Weibo chính thức của công ty luật Reidar lại đăng một bức thư luật sư lên.

Từ trước đến nay công ty luật Reidar không nhận vụ án của giới giải trí, nghiệp vụ chủ yếu của họ là các vụ án tài chính, nhưng thư luật sư và thanh minh được đăng trên Weibo chính thức trong thời gian gần đây không có một bài nào là giỡn cả, chuyện này rất nhanh lại thu hút sự chú ý của quần chúng hóng drama.

Tôi đi hóng drama ở tuyến đầu: Trước khi nhấp vào thì đã biết ngay là có thể lại liên quan đến Giang Phóng, quả nhiên là cậu ấy, gần đây cậu ấy đã kiện không ít người rồi.

Vỏ ngoài yoyo: Không kiện những người này thì sự việc chỉ trở nên tồi tệ thêm, tôi nghĩ nên để các anh hùng bàn phím biết, đừng tưởng rằng ở trên mạng là muốn nói gì thì nói, và cũng đừng mơ là không phải chịu bất cứ trách nhiệm pháp lý nào.

Bánh sữa trứng không đế: Sáng nay khi Chị Gái Yểu Điệu tung tin đồn rằng cậu ấy là con trai của kẻ buôn ma túy, tôi liền biết nhất định sẽ có người nhắn tin riêng lăng mạ Giang Phóng, chỉ là không ngờ động tác của cậu ấy lại nhanh như vậy, liên hệ với luật sư xong xuôi, ngay cả thư luật sư cũng chớp nhoáng.

Xét thấy trước giờ công ty luật Reidar chưa từng giả vờ gửi thư luật sư lần nào, mấy người dùng có tên trên đó lập tức luống cuống, có người thì trực tiếp đăng Weibo xin lỗi, cũng có người vô cùng kiên cường cố chấp.

Có một người dùng tên là Đêm Đêm Tỏ Lòng tuyên bố rằng không sợ bị kiện, còn nói minh tinh chỉ hư trương thanh thế mà thôi, cho dù thật sự kiện cáo thì gã cũng sẽ không bị tổn thất gì, giọng điệu của gã cực kỳ khoái chí.

Trứng lòng đào: Cứng cựa thế sao, vậy tôi tốt bụng nhắc nhở anh một chút, phàm là những người đã từng bị công ty luật Reidar kiện thì hiện tại đều đang phải đối mặt với một khoản tiền bồi thường khổng lồ, hơn nữa còn phải ngồi tù, hy vọng anh có thể trụ vững, luật sư của công ty này không nhận án kiện thì thôi, nhưng đã nhận thì chắc chắn sẽ lột một lớp da của anh xuống.

Drama của cả ngày hôm nay quá nhiều, cư dân mạng hít đến mức bể phổi, không ngờ đến tối lại có thêm drama mới, tuy drama không lớn, nhưng phần đông cư dân mạng vẫn rất vui lòng nhìn thấy cảnh anh hùng bàn phím bị kiện.

Có một số anh hùng bàn phím ỷ vào việc ở trên mạng, không ai biết ai nên nói năng vô tội vạ, loại người này nhất thiết phải bị dạy cho một bài học nhớ đời.

Sau khi nói chuyện này cho La Vĩ Kỳ thì Giang Phóng liền xem tin nhắn trong nhóm chat.

Bạch Thăng Thủy: Phóng nhi, cậu nói xem cậu mới vào giới giải trí được bao lâu, còn chưa tới hai tháng nữa, cuộc sống trong khoảng thời gian này có phải còn đặc sắc hơn hai mươi ba năm trước đây của cậu hay không?

Mưa Lạnh Biết Thu Sang: Hồi sáng thấy tin đó thì suýt chút nữa tôi đã uống thuốc trợ tim hiệu quả tức thời rồi, hơn nữa còn có rất nhiều đàn anh, đàn chị, đàn em đến hỏi tôi sự thật có phải là vậy hay không.

Bạch Thăng Thủy: Hôm nay diễn đàn đã xây lên hơn mười ngàn tầng lầu.

Mưa Lạnh Biết Thu Sang: Giới giải trí đúng là một nơi thị phi, Phóng nhi, cậu định ở lại giới giải trí bao lâu, tôi nghĩ tốt hơn hết là đừng lăn lộn trong giới giải trí nữa, cái cô Bàng Băng Xảo đó thật là đáng sợ, cũng chỉ vì cậu và Hạ Văn Bách là đối thủ cạnh tranh mà liền muốn dồn cậu vào chỗ chết.

Bạch Thăng Thủy: Hôm nay giảng viên hướng dẫn của tôi cũng hỏi chuyện về Phóng nhi nè, ban giám hiệu trường học chắc chắn cũng đã biết, nghe nói có lãnh đạo đã có ý kiến.

Giang Phóng: Tôi không định ở lại giới giải trí mãi, chờ sau khi quay xong Phượng Lan Truyện, trở về tôi liền chuẩn bị tìm phòng thí nghiệm.

Bạch Thăng Thủy và Mạc Vũ Thu nghe anh nói như vậy thì liền yên tâm.

Giang Phóng: Lão Triệu đang làm gì thế? Sao đêm nay không thấy cậu ta xuất hiện.

Bạch Thăng Thủy: Còn có thể làm gì, có một blogger nhảy ra bôi đen nữ thần của cậu ta, hai ngày nay cậu ta vẫn luôn bận phản hắc.

Mưa Lạnh Biết Thu Sang: Lão Triệu quá khổ rồi, trước kia hâm mộ ai thì mất người đó, còn người hiện tại cũng có vẻ phận đời long đong.

Giang Phóng: Đã xảy ra chuyện gì?

Bạch Thăng Thủy: Có blogger phanh phui rằng sau lưng Tần Khả Khả có kim chủ, hơn nữa còn bị chụp lại, hình như là cô ấy bước vào một hộp đêm nào đó, sau khi đi ra ngoài thì bên cạnh có thêm một nhóm người, có một người đàn ông trung niên dường như còn táy máy tay chân với cô ấy. Cảnh đó bị người ta chụp được, dù sao thì cũng nói rất khó nghe, nếu không phải hôm nay toàn là hot search của cậu thì hẳn là chuyện này đã bùng nổ khắp nơi rồi.

Mưa Lạnh Biết Thu Sang: Đúng vậy, may mắn nhờ có cậu mà nữ thần mới của lão Triệu mới không bị bàn tán sôi nổi, nghe nói buổi tối còn có blogger muốn ra tay, nhưng luật sư của cậu lại gửi thư luật sư, lập tức hút nhiệt độ qua chỗ cậu hết.

Tôi đẹp trai lai láng: Phóng nhi tôi yêu cậu!

Tôi đẹp trai lai láng: Chờ cậu trở về thành phố Yến tôi sẽ mời cậu ăn cơm!

Giang Phóng: Vậy đợi lát nữa cậu sẽ càng yêu tôi hơn.

Tôi đẹp trai lai láng:?

Giang Phóng đăng nhập Weibo, tìm ra bài viết mà Tần Khả Khả đã đăng hôm nay, cô chỉ đăng sáu từ “cây ngay không sợ chết đứng”, anh chuyển tiếp bài viết này, sau đó tag đối phương vào.

——@Giang Phóng yysd: Cần tôi giới thiệu luật sư cho chị không? @Tần Khả Khả V: Cây ngay không sợ chết đứng.

Tần Khả Khả trả lời rất nhanh: Giá hữu nghị không?

Giang Phóng bật cười nói chuyện này với Trình Tứ, “Hôm nay Tần Khả Khả đăng Weibo ủng hộ tôi, và cũng bị một số cư dân mạng không não tấn công, tôi nợ chị ấy một ân tình, có thể giới thiệu luật sư của anh cho chị ấy hay không?”

Trình Tứ trực tiếp dùng tài khoản Chín Dấu Chấm Câu của hắn để trả lời một câu giá hữu nghị.

Ai cũng biết từ lúc đầu hắn là người khiến công ty luật Reidar ra mặt, câu trả lời này một lần nữa làm cư dân mạng dấy lên suy đoán, hoài nghi rằng hắn là luật sư của Reidar, nếu không thì làm sao hắn có thể quyết định mức giá hữu nghị được.

Cư dân mạng lập tức đào ra các luật sư của Reidar, kết quả Khương Vân Chiêu được bỏ phiếu nhiều nhất, không vì lý do nào khác ngoài việc anh ta đẹp trai nhất công ty.

Tần Khả Khả không trả lời Giang Phóng trên Weibo nữa, cô trực tiếp gửi yêu cầu gọi thoại cho Giang Phóng bằng Wechat, hỏi anh có nghiêm túc không.

Giang Phóng: “Chín dấu chấm câu nói giá hữu nghị, vậy đương nhiên là nghiêm túc.”

Tần Khả Khả nghe xong liền trầm mặc hai giây: “Cậu tin tưởng tôi?”

Thật ra từ sau lần lăng xê đó, cô cứ tưởng rằng Giang Phóng lựa chọn vạch rõ ranh giới với mình, cô là một người tham vọng, có thể sau này sẽ vì tiền đồ mà bán đứng bản thân, bọn đã đã định sẵn là không phải người cùng đường.

Giang Phóng: “Người khác tin hay không có quan trọng không? Chị cũng đã đi đến bước này rồi, nếu làm vậy thì tôi tin là chị sẽ không chờ tới bây giờ.”

Tần Khả Khả: “Cảm ơn, có một số việc đúng là đã kìm nén trong lòng quá lâu, mỗi lần xảy ra chuyện không hay, quản lý đều khuyên tôi nên buông tư thái xuống, nói rằng người trưởng thành cũng nên hy sinh một chút gì đó. Nhưng tôi cứ bướng bỉnh suy nghĩ, cuộc sống vẫn chưa tới tình trạng bết bát nhất. Lần này khi bị cướp vai trong Bão Tuyết, quả thật tôi đã có một chút nản lòng thoái chí, quản lý đã hẹn giúp tôi một bữa tiệc. Tôi có đi, nhưng sau khi đến đó, tôi nhận ra mình vẫn không thể từ bỏ bản thân, tôi không muốn một ngày nào đó mình phải hối hận, càng không muốn loại tiếc nuối này lưu lại trong cuộc đời của mình…”

Giang Phóng im lặng nghe cô nói rất nhiều, anh cũng không lên tiếng, Tần Khả Khả cũng không cần anh an ủi, cô chỉ muốn tìm một người nào đó để trút bầu tâm sự, sau khi nói ra thì đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Đến khi trò chuyện xong thì cũng sắp mười hai giờ khuya, đoàn làm phim đã kết thúc công việc, các nhân viên và diễn viên lần lượt trở về.

Khách sạn cách âm không tốt cho lắm, bên ngoài hành lang thỉnh thoảng có người đi qua, tiếng nói chuyện cũng có thể nghe rõ ràng.

Do địa vị trong giới của diễn viên chính khá lớn, phần diễn cũng nhiều nên được sắp xếp ở tầng trên, không có nhân viên công tác nào, căn bản không cần lo bị quấy rầy, nhưng những tầng khác thì không may mắn như vậy.

Trong đầu Giang Phóng nghĩ lại câu “không để lại tiếc nuối” mà Tần Khả Khả nói.

Cuộc đời anh có rất ít điều nuối tiếc, cho đến bây giờ, muốn làm gì thì anh đều bắt tay làm ngay.

Anh mở Wechat của Trình Tứ lên, suy nghĩ rồi gửi hai tin nhắn qua.

Giang Phóng: Anh có biết ngôn ngữ của hoa bách hợp là “cầu được ước thấy” hay không?

Giang Phóng: Hai ngày nữa anh có muốn đến thăm quan không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play