Thánh tử sử dụng chiêu đó rồi? Tên kia chết chắc?!
Ở ngoài xa, cơ thể Ma Thất Tuyệt cơ thể cuồn cuộn ma khí đang đứng trôi
nổi ơ trên không. Ở trên mi tâm hiện lên một con mắt màu đen và từng đạo ma vắt từ trong con mắt đó dần lan ra khắp cơ thể hắn.
Cùng với những nơi ma văn đi qua thì trên người Ma Thất Tuyệt thì ma khí ở
đó dần ngưng kết lại tạo thành hư ảnh của một kiện chiến y hắc sắc và ở
sau lưng hắn, hư ảnh một pháp tướng được ngưng kết thành ma khí dần
ngưng tụ.
Đó là hư ảnh thân
trên của một ma tộc với mái tóc trắng đang tung bay, gương mặt thì dữ
tợn vô cùng, hai mắt đỏ máu với con ngươi đen tuyền giống như hư vô,
khóe miệng thì mở rộng để lộ hai hàm răng sắc nhọn.
Cơ thể hư ảnh to lớn với cơ bắp cuồn cuộn, hai bàn mở rộng để lộ từng cái móng vuốt vô cùng sắc nhọn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, toàn bộ đấu trường giống như bị bóng tối hoàn toàn bao trùm và bầu không khí nặng nề hơn bao giờ hết. Chỉ dựa và khí tức
do Ma Thất Tuyệt toát ra thôi cũng đủ để khiến tất cả cường giả Minh
Vương thành ngẩng đầu không nổi.
Ngay cả các trưởng lão của cả Dược Vương Cốc và Âm Ma Tông cũng phải hít vào một ngụm khí lạnh.
Bọn họ không ngờ được rằng, Ma Thất Tuyệt lại có thể tu luyện được tới mức
độ khủng bố như thế này. Trong đầu họ cảm tưởng nếu như bản thân đánh
một trận tử chiến với hắn ta thì tuy có thể nắm được phần thắng nhưng
cái giả phải trả thì vô cùng to lớn.
Lúc này, một vị trưởng lão Âm Ma Tông bỗng lên tiếng.
“Ta trước đây từng nghe môn chủ nói rắng Ma Thất Tuyệt sẽ bế quan mười năm
tu luyện một bộ công pháp tuyệt thế của tông môn. Nhưng không ngờ nó lại khủng bố đến mức này?”
“Ta
thật sự không thể tượng tượng được, nếu như bị hư ảnh đó đánh trúng thì
cho dù là ta cũng phải trọng thương thảm trọng chứ đừng nói đến những
thiên kiêu cùng cảnh giới?”
Lão già vừa nói vừa liếc mắt nhìn về phía Dược Vương Cốc thánh tử với ánh mắt có phần khinh thường hỏi.
“Ta tự hỏi, nếu như Dược Vương Cốc thánh tử cùng Ma Thất Tuyệt đánh một trận tử chiến thì ngươi có thể nắm được bao nhiêu phần?”
Đáp lại ánh mắt của trưởng lão Âm Ma Tông, Dược Vương Cốc thánh tử đưa mắt nhìn về phía hai vị trưởng lão rồi hạ thấp giọng nói.
“Hai vị trưởng lão, nếu mọi chuyện xấu đi thì hãy ra tay. Mọi hậu quả ta sẽ chịu trách nhiệm?”
Thấy vẻ mặt âm trầm của thánh tử, hai vị trưởng lão ngầm hiểu liền gật đầu.
“Thánh tử yên tâm, có ta ở đây thì mọi chuyện sẽ không sao? Cho dù Âm Ma Tông
trưởng lão muốn ra tay thì cũng phải vượt qua ta trước”.
Đứng ở phía đối diện, ba vị trưởng lão Âm Ma tông nghe thấy vậy thì phá lên cười thành tiếng rồi nói với giọng điệu mỉa mai.
“Haha… Nếu hai ngươi đến từ tông môn khác thì bọn ta còn cảm thấy áp lực nhưng hai ngươi chỉ biết luyện đan mà muốn chống lại ba bọn ta?”
“Đúng là mơ tưởng?”
Ở phía bên dưới, gia chủ Minh gia nhìn về phía Ma Thất Tuyệt đang để lộ thực lực áp đảo thì lộ ra vẻ mặt kinh hãi vô cùng.
“Thật sự không có cách nào hay sao?”
Đứng ở phía bên dưới, Minh Huyên vẻ mặt hoảng sợ nắm lấy ống tay áo Đế
Nguyên Quân và nói với giọng điệu run rẩy và sợ hãi thốt ra.
“Tiền bối, Tiểu Huyên sẽ bị tên đáng sợ đó bắt đi hay sao?”
Đế Nguyên Quân cúi đàu, hắn nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ và hai mắt long lanh như sắp khóc của Tiểu Huyên thì thở dài một hơi rồi nhắm mắt.
Bất chợt, những hình ảnh của Tiểu Huyên suốt thời gian ba tháng này cứ bỗng hiện lên trong đầu hắn. Đối với một người ngoài bị trọng thương như hắn nhưng Minh gia chưa một lần chối bỏ, họ vẫn cung cấp đan dược, linh
dược giúp hắn hồi phục.
Và nhất là Tiểu Huyên lúc nào cũng quan tâm đến hắn, luôn âm thầm mang đến đan
dược giữ mạng mà gia tộc cung cấp cho cô để đưa cho hắn. Mặc dù không
nhận và những đan dược đó không có tác dụng gì đối với hắn nhưng đó
chính là sự quan tâm, đó cũng là lòng người.
Nghĩ đến đây, Đế Nguyên Quân bỗng nở một nụ cười nhẹ rồi quay người, tay phải đặt lên đầu Tiểu Huyên rồi xoa nhẹ và nói.
“Có ta ở đây thì cho dù có Thiên Đạo có đến cũng không thể mang ngươi đi?”
“Mặc dù ta trọng thương chưa khỏi nhưng ngươi đừng qua lo lắng, cho dù cả Âm Ma Tông đến hết cũng không thể làm dược gì ta”.
Nói xong. Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn về phía đám người Minh gia rồi lên tiếng nói tiếp.
“Minh gia chủ, ba tháng tuy
ngắn ngủi nhưng ta đã nhận được ân huệ của các ngươi. Ta ghi nhận điều
đó và như ban đầu ta đã nói, ta nợ các ngươi một ân tình, chỉ cần chuyện không quá đáng thì ta sẽ đáp ứng nhưng với chuyện này chính là ta báo
đáp”.
“Ta cảm thấy rất cảm kích nhưng chuyện này đã vượt quá tầm kiểm soát, ta không muốn ai vướng vào chuyện này cả?”
Minh Viễn cúi đầu, vẻ mặt hối hận cùng hai hàng nước mắt tuyệt vọng lăn dài
trên gương mặt hắn. Tuy không muốn thừa nhận nhưng hắn bây giờ cảm thấy
rất bất lực và cảm thấy bản thân quá yếu kém khi không thể bảo vệ được
cả con của mình.
“Ta biết ngươi có thực lực nên việc rời khỏi đây là điều có thể nên hãy đi đi, đây
chính là kiếp nạn của Minh gia ta và chuyện này không thể tránh khỏi”.
Đám trưởng lão Âm Ma tông đứng ở trên cao nghe thấy vậy thì phá lên cười lớn.
“Muốn rời khỏi đây? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày?”
Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì nhếch mép nở một nụ cười nhẹ.
“Nếu như ta muốn đi thì các ngươi càn được sao?”
Bất chợt, biểu cảm trên gương mặt hắn dần thay đổi và thay vào đó là sự âm trầm và lạnh lẽo vô cùng.
“Đáng tiếc thay, chỉ dựa vào Âm Ma Tông các ngươi không có thực lực đó?”
Nói xong, Đế Nguyên Quân đánh ra một đạo kình khí bảo bệ bao bọc lấy Minh
Huyên rồi bước về phía trước một bước. Cùng với đó, khí tức trên người
hắn dần dần bộc phát.
Tuy khí tức trên người vẫn chưa ổn định và có phần hỗn loạn nhưng không thể phủ nhận lục lượng của hắn thật sự khủng bố.
Chỉ cảm nhận khí tức trên người hắn bộ phát mà đám trưởng lão của Âm Ma
Tông, Dược Vương Cốc đều lâm vào trầm mặc và chìm sâu vào suy nghĩ.
Nhưng không đợi họ kịp thăm dò mức độ nông sâu của Đế Nguyên Quân thì Ma Thất Tuyệt ở ngoài xa đã tích đủ lực lượng và tung ra toàn bộ lực lượng của
mình.
Chỉ thấy hắn ta ngẩng đầu hét lớn một tiếng rồi liếc mắt nhìn về phía Đế Nguyên Quân và quát.
“Ta sẽ giết ngươi?”
Nói xong, thân ảnh hắn ta đột nhiên biến mất rồi thình lình xuất hiện trước mắt Đế Nguyên Quân rồi vung tay đánh ra một quyền và hư ảnh ở sau lưng
hắn cũng đồng thời tung quyền.
Chỉ dựa vào kình khí của một quyền này đánh ra cũng đủ để san bằng Minh Vương thành và đồ sát hết tất cả.
Đây chính là lực lượng của Thiên Kiêu và cũng chính là công pháp đỉnh cao của Âm Ma Tông.
Chứng kiến quyền uy của một chiêu này khiến tất cả những người Minh Vương
thành có mặt đều phải nhắm mắt, họ không dám nhìn mà chỉ có thể chờ đợi
cái chết ập đến.
Nhưng điều
khiến họ cảm thấy khó hiểu là sau một lúc rồi nhưng vẫn không hề cảm
thấy có chuyện gì xảy ra. Khi họ mở mắt và nhìn xuống phía bên dưới thì
con ngươi đột nhiên co rút lại.
Họ nhìn thấy một cảnh tượng khiến ai ai cũng phải há hốc mồm và không thể tin được chuyện vừa xảy ra.
Trong mắt họ thì Ma Thất Tuyệt chính là một kẻ vô cùng đáng sợ và khủng bố.
Một kẻ có thể tiêu diệt Minh Vương thành một cách dễ dàng. Nhưng…
Hắn ta hiện tại lại bị một người xa lạ áp chế triệt để!
Ở phía bên dưới, xung quanh người Đế Nguyên Quân hiện lên một màn chắn hư ảo ngăn lại công kích của Ma thất Tuyệt. Sau đó, ánh mắt Đế Nguyên Quân trở nên âm trầm rồi vung tay nắm chặt lấy cổ của Ma Thất Tuyệt rồi nói
với một giọng điệu hững hờ và âm trầm đến cực điểm.
“Nhìn vào mắt ta?”
Chỉ thấy, ở trên mi tâm Đế Nguyên Quân bỗng có một đạo ấn ký màu đen hiện
lên và hai con ngươi Đế Nguyên Quân đột nhiên thay đổi. Hai con ngươi
thình lình chuyển qua màu đỏ và sát khí từ trong mắt hắn mơ hồ bộc phát
khiến ma khí xung quanh người Ma Thất Tuyệt hoàn toàn tan biến.
Cùng với đó, Đế Nguyên Quân thở ra một hơi rồi bộc phát khí tức ra ngoài
giống như một cơn phong bạo vô cùng khủng bố quét ra xung quanh. Mái tóc trắng bạc tung bay theo từng đợt khí tức bộc phát, Đế Nguyên Quân lạnh
giọng nói.
“Và nói cho ta biết, ta là ai?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT