Dương mắt nhìn Vân Diệp, sắc mặt ba vị lão giả lúc này trông khó coi đến cực điểm. Họ không thể ngờ được, một người mà bản thân từng khinh
thường nay lại vượt mặt trong một thời gian ngắn như vậy.
Nghĩ
lại, bọn họ đột phá Tinh Cực cảnh đến nay đã được hai năm nhưng thực lực vẫn cứ dậm chân tại chỗ và không chút tiến triển nào cả. Trong thời
gian về dưới trước Lý Mộ Viên, bọn họ được hắn ta cung cấp tài nguyên tu luyện cũng như chỉ điểm để có thể đột phá.
Nhưng sau đó thì sao?
Bọn họ đã làm không ít chuyện cho Lý Mộ Viên, từ đuổi giết cho đến cướp
đoạt thì họ cuối cùng cũng chỉ nhận lại được một phần nhỏ còn tất cả đều nằm trong tay của hắn ta.
Bọn họ lúc đó trông giống như những
con chó chỉ biết vâng lệnh chủ mà không đòi hỏi bất cứ thứ gì. Nói đúng
hơn là không có quyền đó, họ không dám và e ngại trước sức mạnh của hắn
ta. Sợ là, Lý Mộ Viên phật ý thì vị thế của bản thân sẽ bị ảnh hưởng.
Mặc dù biết là thế nhưng bọn họ vẫn cảm thấy vui vì bản thân ôm được một
cái chân lớn và nuôi hy vọng sau khi rời khỏi bí cảnh sẽ nhận được sự
giúp đỡ và bảo hộ của Lý gia chủ.
Nhưng họ chưa từng nghĩ đến việc bản thân có cơ hội để thoát ra được hay sao?
Chỉ vì đột phá, vì e ngại trước thực lực của Lý Mộ Viên và vì để lấy lòng
nên cả ba người đã làm quần quật, thậm chí còn bỏ mặc sự tu luyện của
bản thân để đổi lấy vị thế.
Nhưng còn nay thì sao?
Chỉ
trong thời gian ngắn ngủi mấy tháng, bị một người mà họ từng xem thương
vượt mặt và bây giờ còn đứng trước ngưởng của của tử vong.
Rơi vòng trong hoàn cảnh này, bọn họ mới biết bản thân sai lầm như thế nào? Trong lòng họ có chút rung động và cảm thấy hối hận?
Nếu dùng thời gian làm chó ở bên cạnh Lý Mộ Viên để tu luyện thì cảnh giới của họ sẽ còn dậm chân tại chỗ như thế này sao?
Những dòng suy nghĩ này dần hiện lên trong tâm trí cả ba người nhưng tất cả cũng đã quá muộn.
Nhìn dáng vẻ Vân Diệp dửng dưng và trong ánh mắt chứa đựng sát ý vô cùng
mãnh liệt, cả ba người đã biết số phận của mình sẽ phải ngả xuống tại
nơi này. Tuy trong lòng họ không cam nhưng bản thân hiện tại không khác
gì một con chim ở trong lồng, muốn vùng vẫy thoát ra cũng không được.
Cảm thấy khóe miệng đắng chắt, Thanh lão ánh mắt run run nhìn Vân Diệp một
lúc rồi thở dài. Mặc dù không muốn chết nhưng nghiệp do mình tự tạo thì
bản thân sẽ tự gánh chịu.
Việc Vân gia bị diệt là do một tay ông
ta mà ra, cũng vì ý định lấy lòng Lý Mộ Viên mà lão ta sẵn sàng đầy hàng trăm mạng người của một gia tộc, sẵn sàng phản bội mối quan hệ giữa lão cùng cha của Vân Diệp.
Lão ta cảm thấy rất hối hận, nếu bản thân không làm ra chuyện đó và đi tìm kiếm cơ duyên ở ngoài kia mà không đi
tắt như hiện tại thì mọi chuyện đâu có đi đến bước đường này.
Khóe miệng lão run lên một cái rồi thốt ra thành tiếng. Đọc truyện hay tại ⩵ T
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT