Nhìn ba tên kia đánh tới, Đế Nguyên Quân hơi
quay người, bàn chân trái khẽ giẫm nhẹ một cái liền biến toàn bộ khu vực xung quanh hắn trở nên nặng nề giống như ở trên cao đang bị một tòa sơn nhạc đè xuống.
Cảm nhận cơ thể nặng nề, cả ba tên kia từ trên
cao rơi xuống rồi nằm bẹp dưới đất và mặt đất xung quanh đang nứt ra
thành từng rãnh nhỏ.
“Đây… Đây là?”
Bị áp chế một cách
triệt để về khí thế, nhấc chân một cái liền biến khu vực xung quanh hắn
trở nên nặng nề và trọng lực áp bức đè nặng khiến ba tên kia không thể
phản ứng được dù họ đã là Thiên Địa cảnh đỉnh phong.
Đế Nguyên
Quân trong mắt ba người lúc này trông đáng sợ vô cùng, tùy tiện nhấc tay vung chân là có thể lấy mạng họ một cách dễ dàng. Cái cảm giác áp lực
và khí thế chèn ép này khiến họ nhớ tới lần đầu tiên đối mặt với Lý Mộ
Viên.
Tuy khí tức trên người hắn yếu hơn rất nhiều so với Lý Mộ
Viên nhưng cái cảm giác đáng sợ còn ghê gớm hơn rất nhiều. Cảm giác
người ở trước mắt không phải nhân loại mà là một thái cổ hung thú vừa
mới thức tỉnh.
“Tiền… Tiền bối tha mạng?”
Vung tay một
cái, trọng lực đè nén càng ngày càng nặng. Thậm chí ba người kia có phần chịu không nổi liền phun ra từng ngụm máu tươi và thanh âm xương cốt
nứt vỡ rợn người vang lên.
Khiến ba người kia bị trọng thương nặng, Đế Nguyên Quân vung tay thu lực, ánh mắt hắn liếc nhìn về phía Vân Diệp rồi lên tiếng.
“Chuyện riêng của ngươi ta không nhúng tay còn ba tên này mặc ngươi giải quyết?”
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân đi về phí mõm đã ở gần đó rồi ngồi xuống và để mặc Vân Diệp đứng ở ngoài xa đối mặt với ba tên phản bội.
Nhìn thấy cô tiến lại gần, ba tên kia vẻ mặt hoảng hốt và trong ánh mắt hiện lên sự sợ hãi. Cơ thể kịch liệt run lên, khóe miệng chúng khẽ run lên
một cái rồi thốt ra.
“Vân tiểu thư, bọn ta sai rồi? Cầu xin ngươi tha cho ta một mạng?”
“Chỉ cần ngươi tha cho thì ta cam nguyện trở thành trâu thành ngựa, vì tiểu thư mà làm tất cả mọi việc?”
Nhìn dáng vẻ cả ba người cầu khẩn, sắc mặt Vân Diệp trở nên tối sầm và sát ý trong mắt cô bộc phát ra ngoài một cách mãnh liệt. Nghĩ lại những
chuyện mà chúng đã làm, cô nghiến răng nghiến lợn quát.
“Các
ngươi bây giờ dám nói ra những lời này hay sao? Nếu đã sợ chết như vậy
thì tại sao? Tại sao phản bội Vân gia? Các ngươi cho rằng gia tộc bỏ bê, không xem trọng nên mới làm ra chuyện táng tận lương tâm”.
Hai hàng nước mắt lăn dài trên gương mặt, Vân Diệp trút ra hết toàn bộ nỗi lòng.
“Vậy các ngươi có từng nghĩ đến tình cảnh của Vân gia hay không? Hay các
ngươi chỉ vì lợi ích, sự ích kỷ của bản thân, lòng đố kỵ nên mới phản
bội gia tộc? Chỉ vì sự ích kỷ của các ngươi mà gia tộc ta hơn một trăm
mạng người đều chết dưới lưỡi kiếm của Lý Mộ Viên?”
“Ba ngươi có
từng nghĩ đến cái chết của họ như thế nào hay không? Cả tộc hơn trăm
mạng người chết thảm chỉ vì sự ích kỷ và lòng đố kỵ? Đây chính là lý do
gia tộc không xem trọng các ngươi?”
“Ỷ vào việc bản thân làm
nhiều việc cho gia tộc rồi trở nên điên cuồng, ngạo mạn, xem thường
những người khác? Đây chính là thứ mà thiên kiêu phải làm sao?”
“Đúng, thiên kiêu cần phải có cốt cách, kiêu ngạo, tự cao nhưng cách ba người
thể hiện chính là sự chà đạp người khác để đứng ở trên cao, đây không
phải là thứ mà Vân gia ta hướng đến”.
“Ba ngươi ban đầu đã như
thế rồi thì khi gia tộc đặt vị trí, chức trách lên cao thì các ngươi sẽ
còn làm ra những chuyện gì nữa? Gia tộc đang đợi các ngươi thay đổi, đợi sau khi bí cảnh kết thúc sẽ xem xét nhưng bây giờ thì sao?”
“Toàn tộc chỉ còn mình ta sống sót? Vân gia bị hủy là do sự ích kỷ của ba người các ngươi?”
“Bây giờ muốn ta tha chết? Nực cười, ngươi có từng nghĩ đến lúc những người trong gia tộc bị Lý Mộ Viên tàn nhẫn giết chết?”
Ba tên kia nghe thấy vậy thì nhắm mắt, trên gương mặt hiện lên sự hối hận. Chúng đã gây ra tội lỗi rất lớn và không còn mặt mũi gì để cầu xin được sống. Thứ bọn họ mong muốn nhất bây giờ chính là đối mặt với những
người trong gia tộc ở dưới suối vàng.
“Chết đi”.
Vân Diệp cắn răng, trong tay ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên rồi dốc hết toàn lực tung chưởng đánh về phía ba người.
Chưởng ấn mạnh mẽ trực tiếp chấn diệt cả ba trở thành huyết vụ!
Không còn chút sức lực, Vân Diệp từ từ nhắm mắt rồi ngã người ra sau và may mắn được Dực Hoành đỡ lại.
Đặt cô nằm nghỉ ở một bên đường, Dực Hoành nhìn về phía Đế Nguyên Quân một
lúc rồi tỏ ra dáng vẻ do dự. Một lúc sau, hắn gạt bỏ tất cả suy nghĩ ở
trong đầu liền đi về phía Đế Nguyên Quân và lên tiếng.
“Đa tạ tiền bối đã ra tay giúp tiểu thư trừng trị phản đồ?”
Khẽ liếc mắt nhìn Dực Hoành, Đế Nguyên Quân lên tiếng.
“Không cần giấu diếm, ngươi có chuyện gì thì cứ nói đi? Chỉ cần không quá đáng thì ta có thể suy nghĩ?”
Hai chân quỳ rạp xuống đất rồi liên tục dập đầu, Dực Hoành thành khẩn cầu xin.
“Chuyện gia tộc bị diệt đã trở thành một vết thương lòng đối với tiểu thư và đó cũng là thứ sẽ giết chết cô ấy. Tiểu thư chắc chắn sẽ tìm Lý Mộ Viên để báo thù nhưng với thực lực của cô ấy hiện tại vẫn còn quá yếu”.
“Cầu xin tiền bối hãy ra tay giúp đỡ, xin tiền bối hãy giúp cho ta và tiểu
thư trở nên mạnh hơn? Chỉ cần báo thù được cho gia tộc thì tiền bối muốn gì Dực Hoành đều có thể làm, cho dù đi vào dầu sôi lửa bỏng, cho dù có
chết cũng không từ?”
Nhìn biểu cảm kiên định và chắc chắn trên
gương mặt Dực Hoành, Đế Nguyên Quân khẽ nhíu mày, ánh mắt hắn nhìn về
phía Vân Diệp đang nằm hôn mê thì thở dài một hơi rồi lên tiếng đáp lời.
“Trước mắt thì ngươi đứng dậy trước đi?”
“Ngươi đừng hiểu lầm, việc ta hai lần cứu thoát chết vì ta có chuyện cần hai
ngươi làm và đây cũng chính là giao dịch giữa ta và Vân Diệp. Trong giao dịch ta đã hứa sẽ cho cô ta cơ duyên còn việc có thể đón nhận, có thể
báo thù cho gia tộc? Đó là chuyện của Vân gia cá ngươi chứ không phải
ta”.
“Còn ngươi muốn hy sinh bản thân để ta giúp thì rất tiếc? Dựa vào thực lực, thiên phú của ngươi không xứng?”
Từng câu từng chữ giống như xát muối vào trong tim khiến Dực Hoành giống như vừa chết đi rồi sống lại. Sắc mặt hắn dần trở nên tối sầm và hai mắt
trở nên ngây ngốc. Hắn không ngờ được rằng, thực lực mà bản thân từng
lấy làm tự hào nhưng ở trong mắt vị tiền bối này lạ chẳng đáng là gì.
Thậm chí hắn nguyện trở thành nô bộc, bán mạng để cầu khẩn một chuyện cũng không đáng!
Dực Hoành cắn răng, trên gương mặt hắn lộ vẻ không cam lòng nhưng hắn hiện
tại không thể làm được gì khác. Hắn vẫn cứ quỳ ở đó mà không nói một lời nào, trong thâm tâm hắn vẫn nuôi hy vọng vị tiền bối trước mắt có thể
ra tay giúp đỡ.
Nằm ở ngoài xa, Vân Diệp từ đầu đến cuối chỉ bị
ngất đi vì hao tổn quá nhiều sức lực nên những lời nói, hành động của
Dực Hoành đều bị cô nhìn và nghe thấy. Hai mắt cô nhắm chặt lại, trên
gương mặt hiện lên vẻ bất lực và yếu kém, hai hàng nước mắt lăn dài trên gương mặt.
Trong đầu cô tự trách bản thân từ trước đến giờ tu
luyện nhưng không đến nơi đến chốn. Thân được gia tộc toàn lực bồi dưỡng nhưng thực lực của cô vẫn yếu kém vô cùng và phải dương mắt nhìn gia
tộc bị giết ở trước mắt mà không thể làm gì.
Cô tự trách bản thân và không cam lòng!
Gương mặt trở nên tối sầm, cô gồng mình đứng dậy và dùng chút sức lực còn lại lảo đảo bước từng bước về phía Đế Nguyên Quân rồi trực tiếp quỳ xuống.
Cô cúi đầu, khóe miệng cô run lên một cái rồi lên tiếng.
“Cầu xin tiền bối ra tay giúp đỡ? Chỉ cần tiền bối chịu giúp thì Vân Diệp
sẵn sàng làm tất cả mọi thứ để báo đáp, cho dù có chết cũng không màng?
Chỉ cần tiền bối giúp thì ta cam nguyện trở thành người của tiền bối,
sinh tử nằm ở trong tay người?”
“...”.
Nhìn Vân Diệp gạt
bỏ lòng tự tôn cuối cùng của thiên kiêu và quỳ xuống cầu xin, Đế Nguyên
Quân biết việc này đối với cô là một điều hết sức khó khăn nhưng hắn có
thể nhìn thấy được sự quyết tâm ở trong mắt cô.
Đây chính là thứ khó khăn nhất đối với một thiên kiêu và trên thế gian này có rất ít người có thể làm được!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT